Nằm trong bệnh viện như kẻ đần độn suốt buổi tối hôm
đó,nhờ Tiêu Quân mà cả ngày hôm sau tôi tiếp tục nằm viện , người của bệnh viện
có tinh thần trách nhiệm đối với bệnh nhân rất cao[mà trên thực tế là tôi
ngủ suốt cả ngày],sáng sớm hôm sau nữa thì xuất viện ( mà chính xác là
đuổi), bác sĩ kết luận là không sao, chỉ cần uống thuốc và nghỉ ngơi là ổn!
Kế tiếp tôi ngoan ngoãn nằm nhà hai ngày, sau đó, tôi
nghe nói vì việc này mà Tiêu Quân rất tức giận, hậu quả đối với hai người kia
cũng nghiêm trọng vô cùng! Nghe nói đêm đó Tiêu Quân đem Phương Lăng Nhi đóng
gói ném lên máy bay, thậm chí còn báo cáo với gia đình nàng, cảnh cáo trong vài
năm tới cấm con bé về nước nửa bước, về phần Mục Vũ, con bé có thông minh hơn,
đem mọi tội lỗi đổ lên đầu Phương Lăng Nhi, dường như nàng ta vô
tội,[ thực tế là chuyện gì xảy ra, mọi người trong lòng biết rõ ràng,] cuối
cùng con bé vẫn bị Tiêu Quân cho thẻ vàng “ đuổi thẳng cổ”, Điền Tiến miêu tả
cho tôi bộ mặt của Mục Vũ lúc đó, hắn cười nghiêng ngả, dường như rất vui khi
người khác gặp họa.
Vì thế, sau sự kiện đó,đối với tôi đi dạo phố chính là
kẻ thù!
Hai ngày không đi làm, đến quán bar với phát hiện ra,
vị trí của tôi đã bị cướp! chức vụ điều chế rượu đã có kẻ khác làm, mà
cái người thuê nhân viên mới đó lại còn thản nhiên như không, vẻ mặt thích thú
nhìn tôi ngoài thì lãnh đạm như nước, mà bên trong thì lửa giận ngùn ngụt, tôi thật sự muốn vác cái ghế ném chết Tiêu Quân, khổ nỗi tôi vừa khỏi
bệnh, cơ thể còn rất yếu, nói không chừng cầm ghế đánh hắn có khi lại làm
đau chính mình, xét thấy phương án này không ổn, tôi đành kìm nén suy nghĩ bạo
lực trong đầu, dùng biện pháp dụ dỗ vậy.
“Vì sao anh thuê nhiều người thế, để em làm cũng được
mà.”Ngồi bên cạnh Tiêu lão đại, tôi ôm tay anh, ai oán nói.
Anh cầm ly lên, cười đánh giá tôi, cũng không nóng
lòng trả lời, sau đó đem ly kề sát môi tôi,“Nếm thử hương vị, xem cậu ta
điều chế có kém em không?.”
Tôi nhấp một ngụm, kinh ngạc trừng mắt, ngoan ngoãn
ngồi im. Cùng là một loại rượu mà cậu ta chế ra ngon hơn nhiều so với
tôi.
“Như thế nào, có giữ cậu ta lại không?”
“Nhân tài trước mắt, có mù mới đuổi đi!”Tôi đặt ly
rượu xuống, ngồi cạnh Tiêu Quân, ngước mắt nhìn người mới đến.
Nhìn mặt cùng lắm cũng chỉ 20, 21 tuổi, vậy mà có thể
chế rượu đành kinh nghiệm và thuần thục đến thế, hơn nữa có vẻ hắn rất thông
minh, tự chế ra loại rượu không theo quy tắc nào. Có cậu ta, quán bar này sẽ
càng nổi tiếng hơn.
Tôi lấy khuỷu tay gẩy gẩy Tiêu Quân, cười hỏi :“Bảo
bối này anh “tóm” được ở đâu vậy.”
Tiêu Quân ngắm tôi, miễn cưỡng trả lời:“Anh lấy
từ nhà anh.”
Tôi nhất thời cứng họng, người của Tiêu Quân thường
rất giỏi chuyên môn, một người tài như vậy mà phải đứng một góc bar chế
rượu, thật đúng là khổ cho hắn mà có ích cho tôi!
Tôi vỗ vai Tiêu Quân, giọng nói đầy xúc
động:“Mới mấy tháng mà anh giúp em nhiều việc như thế,em cảm kích chết đi
được!”
Anh nâng bàn tay tôi, đan xen hai bàn tay với
nhau,“Bà ngoại cùng hai đứa nhóc kia sắp lên, em sẽ rất bận, không có
thời gian lo việc quán nữa.”
Tôi lại sửng sốt một chút, cảm tình anh ấy dành
cho tôi đã khiến tôi ngỡ ngàng, vậy mà anh còn chăm lo cho cả gia đình
tôi, một thứ tình cảm ấm áp như dòng sông xuân chảy dọc cơ thể tôi.
Được anh ấy yêu thương sủng ái đến vậy, tôi thật hạnh
phúc đến chết.
“Tiêu Quân, em……” Ba chữ em thích anh thiếu chút nữa
thốt ra, tôi không thể nói ra nổi ba chữ này, càng không rõ nếu nói ra ba
từ đó hậu quả sẽ thế nào, sau một giây do dự, tôi quyết định không nói nữa, thích tức là dang dở, không hề bình thường mà cũng chẳng yêu, cái kiểu dở
dang đó, tôi cũng không thật sự chắc chắn, tốt nhất cứ như bây giờ cũng được.
Lúc trước nếu không phải cha tôi đỡ cho Tiêu Quân một
dao ( Nhím : Sr mọi người, lần trước dịch cái chết của cha Ngôn tỷ, thấy cái
đoạn ô tô rồi dao, em mới dịch ra thế, giờ mới hiểu là cha chị ấy đỡ cho anh
Quân một dao nên mới die),liệu anh có quan tâm, yêu thương tôi như bây giờ
không? Nếu không phải cha tôi vì cứu anh mà mất mạng, liệu anh có bất chấp tất
cả để báo đáp chúng tôi không? Những năm gần đây, ân oán có thể coi như trả
xong hết, thậm chí tôi còn cảm thấy người mặc nợ là tôi, chẳng phải đã quá rõ
ràng rồi sao.
Nếu chỉ big chính mình nhất thời kích động nói
ra “Thích anh”Nếu chỉ vì thế mà tôi trở thành gông xích gò bó anh? Vậy thì thà
không nói còn hơn!
Anh thưởng thức ly rượu, chăm chú quan sát tôi,ánh mắt
thâm sâu, lóe lên tia tinh quang như nhìn thấu mọi tâm tư, suy nghĩ trong tôi.
“Anh biết em cảm kích anh, cho nên nếu em lấy thân báo
đáp, anh không cự tuyệt đâu.”Anh trêu chọc tôi, người này luôn như vậy, rõ ràng
vẻ bề ngoài đều rất lịch thiệp, tao nhã, vậy mà mở mồm ra thì đúng là một tên
lưu manh vô sỉ!
Giống như một ly nước mát lạnh đột nhiên bị ném lên
bếp lửa, lòng tôi đang hồi hộp mà anh ấy không nể nang nói ra cái câu kiểu đó,
lườm anh một cái:“Anh thật đúng là người lương thiện!”
“Quá khen.” Anh kéo tay tôi, nháy mắt đặt đôi môi mỏng
mát lạnh lên môi tôi, đầu lưỡi linh hoạt xâm nhập trong miệng tôi, đùa giỡn,
vờn, liếm, hút hết dưỡng khí.
Mọi người chóng quán cũng chẳng có phản ứng gì, đối
với họ đây là màn quá quen thuộc mà gần như ngày nào cũng có!
Nụ hôn vừa chấm dứt, tôi choáng váng vô lực dựa cả vào
người Tiêu Quân, đối với kẻ ở đâu cũng sẵn sàng phát –dục như Tiêu Quân, mặc dù
thường xuyên cùng Tiêu Quân đến mức thành thói quen nhưng tôi vẫn nuốt không
tiêu cái kiểu hôn dồn dập này, dù có cố thế nào,cuối cùng tôi cũng là người đầu
hàng trước mà thôi?
“Tử này.” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói
quen thuộc, khiến tôi chết lặng, chợt xoay người, Mộ Dung Cạnh đứng đằng sau từ
lúc nào ( Nhím : hờ hờ, còn lúc nào nữa, từ cái lúc hai anh chị diễn màn 16+
ấy).
Trong lòng không khỏi hiện lên một tia kinh hoảng.
Đợi chút, kinh hoảng?Sao phải thế, Ngôn Tử Kỳ mày kinh
hoảng cái gì! Mày cùng Tiêu Quân ân ái hàng đêm, cả thế giới này đều biết, mày
kinh hoàng trước Mộ Dung Cạnh cái rắm ấy (=_=), hắn có liên quan gì tới mày nữa
chứ.
“Hi,sao cậu rảnh rỗi tới đây vậy.” Ở trong lòng oán
thầm chính mình một phen, tôi giơ tay gật đầu chào hắn.
Ngôn Tử Kỳ mày mau bình tĩnh lại đi, không phải
đó chỉ là bạn cũ của mày sao, cậu ta chỉ là bạn cũ thôi?Mà cũng lắm thì là mối
tình đầu đã trôi qua, hoàn toàn cắt đứt rồi, không còn gì luyến tiếc nữa, cũng không còn gì ngọt ngào mật ý nữa, cho nên, trong trường hợp này
không có gì phải mất bình tĩnh cả, bạn bè thôi mà!
“Ngày hôm qua tôi tới đây không gặp cậu.” Mộ Dung Cạnh
vẫn như cũ cười đến ôn hòa, giống như nỗi đau ngày hôm trước hắn nói chỉ là đóa
phù dung sớm tàn.
“Hai ngày hôm nay tôi không khỏe.”Thật sự không thể
nói là đã khỏi từ lâu nhưng có kẻ đêm đêm hành khiến hôm sau tôi không xuống
giường nổi.
“ Có sao không?”Cậu ấy ngồi cạnh tôi, ánh mắt chăm chú
đánh giá.
“Không sao.” Tôi khoát tay cười nói, nghiêng
người về phía Tiêu Quân nói,“Giới thiệu một chút , vị này là……”Tôi chỉ vào Tiêu
Quân định giới thiệu hai người với nhau.
Tiêu Quân nhanh chóng bắt lấy tay tôi, khẽ cười:“Không
cần, anh cùng Mộ Dung tiên sinh hôm qua có gặp nhau, bọn anh nói chuyện rất hợp
nhau, hôm nay hẹn tới đây uống rượu nói chuyện tiếp.”
Nhìn Mộ Dung Cạnh gật đầu, tôi trợn tròn mắt, há
hốc mồm, nhất thời không hiểu, ai tới giải thích cho tôi hiểu được không, cái
gì mà hợp nhau!!
Nếu là người khác tôi còn có thể tin, nhưng với hai
nam nhân khác biệt nhau cả về tính cách lẫn thân phận như thế, nói ra quỷ tin
a, nói thế có khác gì bảo Trái Đất và sao hỏa là anh em sinh đôi, được sinh ra
từ một bào thai, thật đúng là khó tin.
Mộ Dung Cạnh bảo Tiểu Cẩn đem tới một lon bia, nhìn
tôi nói:“Tôi cùng Tiêu tiên sinh hôm qua cùng nhau ôn lại chuyện cũ, tôi
nói ngài ấy không tin, cậu chứng thực giùm tôi đi.”
Tôi ngây ngốc hỏi,“Chuyện cũ gì?”
“Thí dụ như ôn tập vật lý, thì cậu mang vở Tiếng
anh, thí dụ như lần quay cóp bài tôi, cậu lại chép nhầm phần tôi làm sai đã
gạch bỏ, thí dụ như……” Mộ Dung Cạnh thuộc như lòng bàn tay đem mọi chuyện xấu
của tôi mấy năm đó ra kể.
Càng nghe càng kỳ cục, tôi vội vàng ngắt lời,
hổn hển nói:“Mộ Dung, cảm tình cậu dành cho tôi là mấy cái chuyện đó hả!”
Tiêu Quân cười ha ha, ôm lấy eo tôi,“Rất thú vị a,
thật đúng là cảm tạ Mộ Dung tiên sinh có thể cung cấp cho tôi nhiều thông tin
thú vị như vậy, có điều, Tử Kỳ, em đúng là có lớn mà không có khôn, trước kia
ngốc, bây giờ ngốc.”
Tôi trợn mắt,“Em ngốc khi nào!”
“Anh đang nhớ lại đây.”Anh ấy suy nghĩ một lúc, cười
nói:“ Rời giường thì bước hụt ngã xuống đất, rửa mặt lấy khăn mặt của anh, uống
nước lấy nhầm chén của anh, đi dép thì đi nhầm dép lê của anh, mặc nhầm quần
của anh rồi tự khen mình gầy!” ( Nhím : =)), chết cười, cái chị này thật là
pro)
Trời ạ!Giết tôi đi, làm cho tôi biến mất khỏi
nơi này, khỏi chỗ này đi, nếu còn sống sẽ bị hai tên nam nhân thối tha này hùa
vào chọc cho tức chết a.
Tôi mệt mỏi nằm bò ra trên bàn, thở dài thườn
thượt đầy ai oán,“Cuộc sống như vậy thật thú vị.”
Sau đó tôi trừng mắt lườm Tiêu Quân cháy da, anh
ấy cũng ngưng cười, nhưng trong mắt vẫn chứa đầy ý cười, ôn nhu xoa
nhẹ đầu tôi,“Đúng a, cô bé này rất thú vị.”
“Được rồi hai người lấy chuyện riêng tư của tôi ra
biếu riếu, làm quà, đây là hành vi vi phạm đạo đức, là phạm tội nha, huống chi
hai người còn nói ngày trước mặt tôi, thật không có chút công bằng nào!” Tôi
tức sùi bọt mép vỗ cái bàn bồm bộp, trong lòng tô chợt hiểu, hai người này
trong lòng chưa chắc đã hòa thuận như vẻ bề ngoài, tùy ý tán chuyện nói giỡn,
cũng chỉ để che giấu suy nghĩ thật sự trong lòng!
Tiêu Quân liếc mắt với tôi một cái:“Cái đó đâu phải
riêng tư.”
“,Nếu hai người cho rằng đàm luận về tôi có thể khiến
hai người uống rượu hưng phấn hơn, như vậy thì tùy, có gì không hiểu thì
hỏi tôi, tối sẽ giải đáp, có điều hưng phấn như vậy mà không có rượu ngon
đầu được, để tôi bảo Tiểu Cẩn mở một chai rượu quý, cùng uống cho thêm
phần đậm đà,thế nào?”
Mộ Dung Cạnh gật gật đầu,“Có thể cùng Tiêu tiên sinh
nói chuyện, không có rượu ngon đầu được, mở đi.”
Tiêu Quân nhìn Tiểu Cẩn chọn rượu, miễn cưỡng
nói:“Ngôn Tử, Mộ Dung tiên sinh đường xa đến đây, như vậy là khách quý, chúng
ta cũng không thể keo kiệt, phải là người chủ tốt, hôm nay chúng ta mời
khách được chứ?”
Nghe Tiêu Quân lời nói có vẻ nho nhã, trong lòng
tôi đột nhiên phát hoảng, liếc trắng mắt,“Anh muốn tiếp khách em đồng
ý,vậy thì mở hắn hai chai đi?” Hừ, tên Tiêu đầu heo này mở miệng ra là
“Chúng ta, chúng ta” rõ ràng là chiếm tiện nghi của tôi, đã thế,lần này bà đây
cho ngươi hộc máu vì tiền.
Quay đầu phía Mộ Dung Cạnh nói:“Đêm nay
không cần khách khí với anh ấy, cậu cứ uống cho anh ấy say chết đi!”
Mộ Dung Cạnh nhìn tôi, trong mắt xuất hiện tia
lo lắng, tươi cười nhưng tôi cảm thấy có vài phần chua xót, tôi ngầm thở dài,
lồng ngực cảm thấy nghẹn ngào, Mộ Dung Cạnh, cậu sao cứ nhìn tôi như thế? Thực
lực của cả hai so với nhau là quá rõ, ai thắng ai thua chưa cần uống cũng biết,
Mộ Dung, cậu biết tôi sẽ không quay đầu lại nhìn cậu, vậy thì đừng bày ra vẻ
mặt đau xót đó nữa có được không?.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:Ngày hôm qua ra phố
uốn tóc, buổi chiều nóng khủng khiếp, chờ thợ làm tóc tạo kiểu cho ta,nào ngờ
hắn chép miệng nói ,“Đầu ngươi tóc rễ tre, uốn nữa là từ tổ gà thành tổ
quạ đó!”.Vậy mà ta vẫn liều chết nhất quyết làm, cuối cùng, hôm sau ngủ dậy,
không thể lết nổi cái đầu như quả tạ dậy!!!!