Cưới Ta, Mua Một Tặng Một

Chương 37: Chương 37




Sau bữa cơm chiều, Ngôn Tử Phàm liền chiếm lấy cái TV phòng khách để chơi game, Bảo bối ủy khuất lại gần cậu, thỏ thẻ xin cậu nhường TV, vào phòng chơi máy tính. Bà ngoại từ trong bếp đi ra thấy thế hài lòng lắm, cười gật đầu, “Đừng có xem thường Tử Phàm , tưởng nó là thằng bé bướng bỉnh vậy thôi chứ cũng thương bảo bối lắm đấy .”

Tôi lấy một miếng táo, lại quay về nằm ườn trên sô pha, “Con thì lại thấy bảo bối trị được nó, bà ạ.”

“Mama, kênh hoạt hình. . . . .”Bảo bối cầm lấy điều khiển từ xa, đưa cho tôi. Chắc muốn nhờ tôi bật giúp. Kênh hoạt hình đúng là kênh mà con bé thích nhất, tối nào cũng phải xem. Có điều bà ngoại cũng xem cùng, nhìn cái cảnh một già một trẻ ngồi xem hoạt hình cũng buồn cười ra trò.

(Nhím : ở đây ghi là trí tuệ cây nhưng em chẳng biết đó là gì nên cứ để là hoạt hình đi)

Thay vì giúp con bé chuyển kênh, tôi lấy một miếng táo đưa cho nó, nhìn bộ dạng bé con bĩu môi gặm miếng táo trông đáng yêu kinh khủng.

“Từ Kỳ này, dạo này Tiêu Quân bận rộn lắm sao? Người đã đến đây ở rồi, thế mà hai ba ngày không thấy mặt con cũng không có phản ứng gì sao?.” Bà ngoại vừa ngồi xuống,liền ném cho tôi một cục rắc rối to đùng.

Bất giác tôi cười một cách ngu ngốc, thử sờ vào da mình, làn da vẫn mịn màng, không có dấu hiệu của nước ( mắt?) , “Tham vọng anh ấy lớn như thế, làm sao để ý đến gia đình mãi được bà.” Ngay cả tôi dù có muốn cũng chẳng tìm được anh ấy, trước đây còn có Điền Tiến để liên lạc, giờ đến cả cậu ta cũng bị điều đi rồi, tôi biết tìm ai? Chẳng lẽ đi tìm Chu Tuyền?

Bà ngoại lườm tôi, “Con bé này giống y cha mi, toàn một lũ không tim không phổi gì hết, thử nghĩ xem mấy năm nay Tiêu Quân đối xử với con thế nào, một người đàn ông tốt như vậy giờ không dễ kiếm đâu. Thế mà không lo tìm cách kéo lại, rốt cuộc đầu cháu suy nghĩ cái gì?”

“Bà ngoại,không phải bà đã hứa sẽ không bàn gì về việc của chúng cháu sao? Sao bây giờ lại đổ hết lên người cháu, bà trách vậy oan cháu lắm, ai nói cháu chưa từng cố gắng?Bà, bảo bối, Tử Phàm là người thân của cháu còn không hiểu cháu sao? Cháu không khẩn trương sao? Tiêu Quân có tham vọng lớn như vậy, khó nắm bắt là thế, cháu có thể không khẩn trương sao.” Nói đến đây, trong lòng tôi thấy tủi thân vô cùng. Tôi cũng lo lắng, cũng sợ mất anh, cũng muốn nhanh chóng nắm giữ được anh, hiểu anh, nhưng Tiêu Quân có cho tôi cơ hội đó không!

“Bảo con là đứa ngu ngốc không hiểu chuyện đúng là không sai chút nào. Người đàn ông càng tài giỏi càng cần người phụ nữ ở bên, Tiêu Quân giỏi giang như vậy, cũng cần có người phụ nữ bên cạnh! Bà không hoài nghi nhân phẩm của Tiêu Quân nhưng ngoài kia có biết bao mùa xuân mới, hoa thơm cỏ lạ , cháu dám chắc là nó sẽ không động lòng?”

Tôi buông Ngôn Tiếu ra, rồi tự lấy trái cây cho mình, nhét vào miệng rồi mới ngẩng đầu lên, gượng gạo nói: “Bà ngoại à, từng lời của bà làm cháu phải nghiền ngẫm từng chút một đấy. Bà là người hiểu rõ Tiêu Quân nhất nhỉ?”

Bà ngoại hừ một tiếng, vỗ cái đốp vào đầu tôi, “Đã nói mi là cái đồ không tim không phổi mà. Bà là vì bà xót cho Tiêu Quân, nó yêu thương cháu như thế, nếu có chuyện gì xảy ra bà thật sự lo cho hai đứa.”

Xoa xoa đầu, tôi hỏi bà ngoại, “Bà nhìn ra cái gì rồi hả bà?”

Bà ngoại chỉ vào mắt mình, “Con cho là bà tuổi cao mắt kém sao? Nói cho mà biết, đây là hỏa nhãn kim tinh đó ( nói một cách đơn giản thì là đôi mắt tinh tường, nhìn được mọi chuyện),dạo này suốt ngày con lo lắng mất hồn, chẳng phải là có chuyện rồi sao? Mà có khi còn liên quan tới Chu Tuyền? Cô bé đó không phải người đơn giản đâu.”

“Bà ngoại, con biết là thế nhưng đúng là mọi việc vẫn như vậy, con cũng chẳng biết làm thế nào. Tiêu Quân thì lúc nào cũng thần thần bí bí, con lo lắm.”

“Cảm thấy lo lắng thì phải nói cho nó biết, cùng nhau hóa giải hiểu lầm chứ cứ giấu kín thì giải quyết thế nào?”

Ý tứ của bà ngoại, tôi hiểu. Nhưng để áp dụng với thực tế thì khó quá.

Tối đến, một mình lăn lội trên giường mãi vẫn không ngủ được, nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra, tôi nhanh chóng ngồi dậy. Trong bóng đêm, thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện, tôi với tay giật dây đèn ngủ đầu giường. Ánh sáng đến làm tan biến bóng tối trong phòng, hai ngày không gặp mặt, nỗi nhớ trong lòng cũng chất đầy với uất ức, tôi trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.

“Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà về đây?”Vừa mở miệng mà chính tôi đã bị oán khi trong lời mình nói khiến cho hoảng sợ/ Đúng là không khỏi tự trách mình, từ khi nào mà trong lời nói toàn chứa uất ức vậy?

“Thời điểm này anh thật sự rất bận.”Tiêu Quân ngồi đầu giường, xoa xoa tóc tôi, thuận tay kéo tôi vào lòng, mùi rượu ngay lập tức xộc thẳng vào mũi, ẩn chứa trong mùi rượu đó còn pha hương vị thơm thoang thoảng của nước hoa phụ nữ. Mùi thơm dịu nhẹ này không phải dành cho những cô nàng tầm thường, chợt nghĩ tới người có thể là chủ nhân của mùi hương này, lại nghĩ tới cảnh anh cũng ôm cô ta như ôm tôi bây giờ, tôi bỗng thấy không thoải mái trong lòng.

Đẩy anh ra, tôi vội vàng quay đi, nói, “Em đi pha nước tắm cho anh.”

Vừa đứng dậy, tay liền bị anh kéo lại. Rất nhanh tôi lại trở về trong vòng ôm của anh, anh gắt gao ôm , vùi đầu vào hõm cổ tôi, nói, “Tử Kỳ, qua đợt này chúng ta hãy kết hôn, nhé.”

Một câu nói đơn giản…, lại như thiên thạch rơi xuống trái đất, thiếu chút nữa là tôi ngất đi. ĐỊnh thần một lúc, xác định mình không có nghe nhầm, tôi mới hỏi: “Vì sao bây giờ không làm luôn? Tại sao phải đợi qua thời gian này? Chúng ta chỉ cần đi đăng kí kết hôn thôi, còn tổ chức tiệc rượu gì đó phiền toái như vậy, không có cũng được.”

“Hiện giờ không được.” Anh lạnh lùng cự tuyệt, một nguyên nhân cũng không cho tôi biết.

Một giọt nước mắt ngang ngạnh bất ngờ tuột khỏi sự kiểm soát của bờ mi, tôi cảm thấy ngực như sắp vỡ tung rồi, ngay đến thở cũng khó khăn. Đã vậy rồi mà bản thân vẫn chưa từ bỏ, vẫn nói: “Chỉ đi cái giấy đăng kí, vậy mà cũng không được sao?”

Người đàn ông ấy không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi, tôi nghĩ muốn phát hỏa, muốn chửi mắng vào mặt anh, muốn chất vấn anh vì sao phải giấu tôi nhiều chuyện như thế. Vậy mà cuối cùng, chỉ đành thở dài mà thôi.

“Tiêu Quân, chuyện giữa em và Mộ Dung Cạnh, hẳn anh là người hiểu rõ nhất . Vì lúc đó em không hiểu chuyện, lại quá ngu ngốc tin rằng rồi một ngày cậu ta sẽ nhận ra tình cảm của em, em còn ngu ngốc trước thì lên giường với cậu ta sau lại giúp cậu ta theo đuổi người ta, cứ nghĩ cuối cùng sẽ được hạnh phúc, ai ngờ cuối cùng người đau khổ chỉ có mình em.” Dừng một chút, tôi ôm chặt eo anh, “Tiêu Quân, thái độ của anh bây giờ làm em có cảm giác đang giẫm lên vết xa đổ, liệu em có nên tin anh không?”

Anh ngẩng đầu , nheo mắt. Trong mắt anh ẩn chứa sự lạnh lùng. Anh gằn từng tiếng, kiên định nói , “Ngôn Tử Kỳ, em chỉ có thể tin tưởng anh.”

Tối hôm ấy anh không đòi hỏi, đây quả là một dịp đáng quý. Chỉ thấy anh tắm xong, trèo lên giường ôm tôi thật chặt rồi ngủ.

Trước khi chìm hoàn toàn vào giấc ngủ, tôi còn nghĩ tới lời bà ngoại nói…,nói tôi không có tim không có phổi, nhưng một khi đã để ý đến ai thì lại quá nhiệt tình, đôi khi đổi lại chỉ có đau đớn mà thôi…, Nếu là vậy, tôi thật sự mong mình là kẻ vô tình không tim không phổi.

***

Bảo bối sắp đi học, thân là người mẹ tốt , tôi muốn tự mình đi mua đồ dùng học tập cho con bé, vì thế tôi liền kêu già trẻ trong nhà cùng nhau ra phố mua đồ.

Bà ngoại rất ít khi ra ngoài, đối với mấy tấm hình quảng cáo sặc sỡ sắc màu, mấy cô diễn viên quảng cáo đều thấy rất mới mẻ, cứ kéo tay tôi hỏi cái này cái kia. Ngôn Tử PHàm thì như cá gặp nước, hẹn địa điểm gặp rồi trốn đi tìm thú vui cho riêng mình.

“Ngôn Tử, những thứ này thật sự rất đắt.” Đi quanh thành phố một vòng, những gì cần mua đều đã mua đủ, đầy tràn cả một xe,bảo bối nắm chặt lấy tay bà ngoại, vô cùng vui vẻ ngó đông ngó tây.

“Bà ngoại,bà đừng để tâm mấy cái này,con có tiền mà. Giờ chúng ta tìm tạm chỗ cắt đống này rồi đưa bà cùng bé con vào trung tâm thương mai phố bên kia dạo chơi nhé.”Mặc dù tôi cực kì ghét đi dạo phố, hơn nữa còn trải qua cú sốc lần trước đi với cô em họ Tiêu Quân nhưng nói chung hôm nay tâm trạng tôi rất thoải mái, dù sao cũng là đi với người nhà.

“Mama, sói xám.” Bé con kéo góc áo tôi, chỉ vào con thú bông nằm trong gian hàng đồ chơi, hưng phấn kêu lên “Bảo bối muốn, muốn sói xám. . . . . .”

Đối với sở thích kì quái của con gái mình, đúng là tôi không còn gì để nói. Những đứa trẻ bình thường khác, chẳng phải đứa nào cũng thích mê mấy chú cừu con nhỏ nhắn sao? Vậy mà sao con bé này lại mê nhân vật phản diện nhỉ? ( Nhím : nếu nhím không lầm, sói xám với cừu non thì chắc là cái hoạt hình cừu con và những người bạn, cái này cũng có thành truyện tranh rồi. Chả rõ cõ đúng không nữa)

Bởi vì thân phận mình là bề trên của con bé, nên tôi rất từ tốn mà cũng nghiêm khắc nói với bảo bối, “Bé con, bé gái nên mua cừu vui vẻ, có rất nhiều con xinh đẹp mà, Sói xám là nhân vật xấu.”

Bảo bối chẳng biết có nghe tôi nói hay không…, chỉ ra sức dậm chân, “Muốn sói xám, muốn sói xám. . . . . .” ( Nhím : rõ ràng là con anh Mộ mà sao tính thì giống anh Tiêu y lột)

Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng vẫn là tôi phải chịu nhìn con gái mình ôm con thú bông sói xám to đùng, không biết làm gì đành cười ngu ngơ.

Tình yêu trong hôn nhân có lẽ rất quan trọng,nhưng lúc này tôi lại cảm thấy, đôi khi cũng có ngoại lệ, giống như sở thích của bảo bối, đâu phải không được.

Tại cửa hàng thời trang trẻ em lựa chọn một hồi, đống quần áo trên tay tôi càng ngày càng nhiều, đang lúc bận suy nghĩ xem nên chọn kiểu váy nào cho phù hợp thì bà ngoại bỗng kéo tay tôi, nhỏ giọng nói: “Ngôn tử, nhìn bên kia.”

Tôi nhìn theo hướng bà ngoại chỉ, “à” một tiếng rồi lại cúi đầu chọn váy. Bà ngoại rất không hài lòng với phản ứng của tôi, lại kéo đầu, nói, “Cô gái bên cạnh thằng bé là ai?”

Tôi lấy một bộ váy ướm thử vào người Ngôn Tiếu, tiểu tử kia sợ phải thay quần áo, nhân lúc tôi chọn đồ đã trốn đông trốn tây, tôi không biết làm thế nào, đành bỏ cuộc. Để bộ váy xuống rồi quay sang nói: “Cô ấy là Tử Linh, vợ cũ của Mộ Dung CẠnh.”

Đúng vậy, người mà bà ngoại phát hiện ra chính là người đã lâu không gặp – Mộ dung Cạnh và Tử Linh. Tuy rằng chuyện hai người đã ly hôn nay lại cùng nhau đi dạo shop quần áo trẻ em, nhưng mà nhìn vẻ thân mật của họ, chắc đã hóa giải được hiểu lầm trước kia.

Bà ngoại cảm thấy ngạc nhiên, “Bọn họ không phải đã li hôn rồi sao? Sao giờ còn đi cùng nhau.”

Tôi nhún vai, lần nói chuyện cuối đó, tôi và Mộ Dung Cạnh coi như tính xong nợ nần, dù có tình cờ gặp cũng coi như người xa lạ, giờ cậu ta chẳng còn liên quan gì đến tôi, nếu được, chỉ mong không bao giờ phải gặp cậu ta nữa.”Bà ngoại, Chuyện của người ta, chẳng liên quan gì tới bà cháu mình. Thôi, bây giờ cùng nhau đi xem đồ cho bà nhé.” Quần aó cho bảo bối mua cũng đủ rồi, hơn nữa cũng để tránh mặt họ, tôi liền mang quần áo ra thanh toán

Nhưng dù thế tôi vẫn chậm hơn người ta, đúng lúc đang rút thẻ ra trả thì bị ảnh mắt họ bắt gặp.

“Ngôn Tử Kỳ?” Thanh âm của phụ nữ nghe có vẻ mơ màng nhưng âm lượng không phải nhỏ, đủ để tôi không thể làm ngơ hay cố tình giả vờ không nghe thấy.

Tôi quay lại phía sau, thấy Mộ Dung Cạnh và Tử Linh đứng cách mình không quá xa.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Phim trường đen tối

Tuyết Mặc: hôm nay phim trường tạm thời dừng

Mọi người: vì sao? ? ?

Tuyết Mặc: này. . . . . . Cái kia. . . . . . Bởi vì Tiêu lão đại đi công tác .

Mọi người: các đồng chí, giết chết mụ già Tuyết Mặc!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.