Cưới Tai Họa Làm Phu Nhân

Chương 8: Chương 8: Mê hoặc




Đi qua khu rừng yên tĩnh, đến một cái trấn nhỏ, những ngôi nhà ở trên trấn rách nát bất kham, những ống khói phủ đầy tro lạnh. Nhưng mới chạng vạng tối, mà con đường trên trấn vắng tanh không một bóng người.

Cửa của từng nhà đóng chặt, tối đen như mực.

Phi Trắc nhìn bốn phía nói: “Nơi này không phải là tòa quỷ trấn đi, trong trấn một bóng người cũng không có. Bây giờ cũng là lúc nên làm cơm tối, theo lí không nên yên tĩnh như thế này“.

Lý Tiêu nói: “Có người, sao lại không có ai. Các ngươi xem, ngoài cửa nhà kia có con mèo đang nhảy vào trong tường, có mèo có nghĩa là có người nuôi nó, chúng ta đi qua hỏi một chút xem có chuyện gì xảy ra?”

Lăng Lang nói: “Ngươi đây là cái logic gì vậy? Có mèo thì nhất định phải có người ở đó? Mèo không ai nuôi thì nó cũng có thể tự bắt chuột để ăn, ta nghĩ trong nhà không có ai đâu“.

“Không phải thật sự có quỷ chứ!” Duy Nhi nghiêng người dựa vào Lăng Lang, nàng là người nhát gan, từ nhỏ đã sợ quỷ.

Mạc Nhậm đi về phía gia đình kia, vừa tới cánh cửa đóng chặt, y đá một phát văng cánh cửa. Mấy người đi vào trong viện, chỉ thấy cửa sổ nhà này đều được che bằng miếng vải đen, chẳng trách từ bên ngoài nhìn vào không thấy ánh đèn.

“Ngôi làng này đã xảy ra chuyện gì? Có yêu ma quấy phá hay là...”

Lăng Lang chưa kịp dứt lời thì thấy Mạc Nhậm nháy mắt đã đi về phía cửa phòng.

Mạc Nhậm đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy cửa đã bị chặn từ bên trong, y lại gõ cửa nói: “Chúng ta là người đi đường vừa đi qua nơi này, muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi, lại nhìn thấy trên đường không có một bóng người, nhà nào cũng đóng cửa, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Từ trong phòng truyền ra một giọng nói già nua vô lực, trong giọng nói có chút bất đắc dĩ.

“Các ngươi vẫn nên rời khỏi đây nhanh đi, nơi này là tòa thành quỷ, tất cả những người sống ở đây đều bị quỷ hại chết, đều chạy trốn cả rồi, các ngươi cũng đi nhanh đi“.

Lăng Lang hỏi: “Những lời này nghĩa là sao, làm sao đang yên đang lành một cái thôn trấn lại trở thành tòa thành quỷ?”

“Các ngươi là người ngoài nên không biết, nơi này tựa vào thành Nhạc Sơn. Bắt đầu từ một năm trước, bên trong thành Nhạc Sơn đột nhiên xảy ra một chuyện, trong một đêm những người ở đó đều chết hết. Mỗi đêm trong thành đều truyền ra tiếng kêu thê thảm, đi ngang qua ngoài thành, sẽ có những đợt gió âm u thổi qua. Thành Nhạc Sơn nằm ở vị trí rất hoang vắng, trấn chúng tôi cách nó gần nhất. Mới đầu cũng không có gì, nhưng đến một ngày nọ, trong nhà Trương địa chủ chết một người, sau khi cái người kia chết ma tính lại rất lợi hại, không chỉ giết một nhà địa chủ mà còn quấy nhiễu người dân trong trấn không được an bình. Vì vậy người trong trấn ai có thể đi đều đi hết, không đi được thì cứ chịu đựng như vậy“.

Lý Tiêu vuốt râu mép nói: “Đại gia, ngươi trước tiên mở cửa ra đã. Ta nói với ngươi, hôm nay xem như là ngươi gặp được cứu tinh, chúng ta chính là những người bắt quỷ“.

Người trong phòng vừa nghe thì do dự một chút, lão hé cửa ra một chút, lén lút liếc mắt nhìn, quả nhiên nhìn thấy mấy người trước cửa này khí chất bất phàm. Đặc biệt là Lý Tiêu nhàn nhã đứng ở bên cạnh như thưởng thức phong cảnh, một thân đạo bào đặc biệt dễ thấy, khiến người kia vừa nhìn đã cọt kẹt một tiếng mở toàn bộ cửa ra.

Người kia đi ra, rầm một tiếng quỳ gối dưới chân Lăng Lang, khóc lóc nói: “Đạo trưởng, ngươi cứu chúng tôi, nơi này của chúng tôi hẻo lánh, dân cư ít, tin tức cũng có chút bế tắc. Đặc biệt chung quanh thôn trấn cây cối mọc rất cao to, rất ít người ngoài đến đây. Nơi này của chúng tôi đã xảy ra chuyện như vậy, cũng không có người của Tiên môn tới giúp chúng tôi“.

Khi ông lão ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên khuôn mặt xanh xao và gầy guộc chảy hai hàng nước mắt.

Lý Tiêu nâng lão dậy nói: “Con quỷ kia ở nơi nào? Ta đây đi thu phục nó thay các ngươi“.

Ông Lão ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Con quỷ kia tên gọi Liễu Tam, là một con hát. Sau khi chết, nó dựng cái sân khấu kịch ở trung tâm trấn, mỗi ngày sau khi mặt trời lặn nó sẽ lên trên sân khấu hát hí khúc. Mỗi người nghe nó hát hí khúc đều sẽ bị nó mê hoặc, như người mất hồn đi đến bên dưới sân khấu kịch nghe nó hát.”

Lăng tiêu nói: “Vậy lão...”

“Mỗi khi trời tối ta đều lấy đồ vật nhét vào lỗ tai, mới không bị âm thanh của buổi biểu diễn mê hoặc“.

“Thời gian sắp đến rồi, nó sắp đi ra” Ông Lão nói xong, hốt hoảng bước vào trong nhà, vừa đi lẩm bẩm: “Ta phải nhanh bịt lỗ tai lại, nếu không sẽ bị mất hồn mất“.

Trăng sáng treo cao trên trời, mấy người đi tới phía trước sân khấu kịch, quả nhiên nhìn thấy rất nhiều người không tự chủ ngồi trước sân khấu, ánh mắt từng người đều trống rỗng biểu cảm si mê ngu ngốc, bọn họ vui vẻ nhìn sân khấu kịch cười khúc khích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.