Edit: Khấu
Chương 2. Nhìn trúng hắn
Một ngày nào đó của mười tám năm trước, trời trong nắng ấm, Tường Thụy bao phủ chân trời. Một tiếng hoan hô rất lớn phá vỡ sự yên tĩnh trong sân, một vệt ánh sáng màu vàng bay lên bầu trời.
Hóa ra là đứa bé chưa đầy một tuổi của Lăng phủ phi thăng thành tiên.
Một người thành tiên, toàn thành thơm lây, chuyện này đã gây chấn động tới toàn bộ An Thành. Đây là người đầu tiên phi thăng trong hàng trăm ngàn năm qua, đây chính là vinh dự không gì sánh được của tổ tiên thắp nén hương cao (?). Ngay cả toàn bộ An Thành cũng tràn đầy điềm lành, khiến lòng người kích động hưng phấn.
Vì vậy người dân An Thành vội vã mổ lợn làm thịt dê trong niềm vui sướng, chuẩn bị quà để chúc mừng Lăng lão gia.
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới chính là, chỉ trong một bữa cơm ngắn, đứa bé phi thăng lên trời kia lại rơi xuống, đập chết người phụ thân đang đi dạo trong hậu hoa viên.
Lăng phu nhân nhìn thấy tướng công của mình bị con trai đập chết, bà không thể thở nổi cũng nhắm mắt xuôi tay rời nhân gian.
Lăng Lang, công tử Lăng gia mới vừa phi thăng lên trời đã bị giáng xuống. Trên mặt còn lưu một dấu chân to hồng hồng, đây rõ ràng là bị thần tiên đá đi.
Một lão nhân nói: “E sợ đây là một tai họa lớn, trời cao bất mãn tiểu công tử của chúng ta phi thăng thành tiên, nên đã trách tội xuống, lấy đi mạng của Lăng lão gia và Lăng phu nhân. Chúng ta cũng mau mau tránh đi, kẻo không lại liên luỵ đến chính mình.”
Vì vậy, dân chúng tập hợp tại Lăng phủ cũng tản ra một cách hoảng loạn, chỉ sợ chính mình chọc phải tai họa.
Lúc đó, có một đạo sĩ đoán mệnh đi ngang qua Lăng phủ, ngẩng đầu nhìn lên và chỉ thấy ngũ thải hà quang lóng lánh chiếu vào Lăng phủ, điềm lành rực rỡ. Hắn nhanh chóng bấm ngón tay tính toán, tính ra có người đại quý hạ xuống Lăng phủ. Vì thế hắn muốn đi vào phủ để được dính chút phúc khí.
Nhưng khi vừa bước chân vào cửa lớn, thì thấy một đám người kinh hoảng lao về phía cửa, hắn ngăn mọi người lại hỏi: “Sao các ngươi lại hoảng sợ như thế?”
Chỉ nghe dân chúng nói rằng: “Trời cao giáng tội, còn không đi, ở lại muốn rước họa vào thân à.”
Đạo sĩ kia không thể giải thích được: “Ta xem thiên tượng, thấy có người đại phúc đại quý hạ xuống đây. Được quý nhân nâng đỡ, toàn bộ An Thành đều sẽ thời cơ vận chuyển thuận buồm xuôi gió, tại sao các ngươi lại nói là có họa?”
Đạo sĩ kia liều mạng muốn đi gặp quý nhân, bất chấp lời can ngăn của người khác. Lại bị mọi người mắng là thần côn lừa đảo, và bị đánh đập một trận. Bởi chuyện này mà danh tiếng của hắn bị hủy, công việc kiếm cơm cũng không còn, bây giờ chỉ còn nước ăn xin ở đầu đường.
Sau khi Lăng Lang từ trên trời trở về, An Thành bắt đầu hứng chịu rất nhiều thiên tai, không phải hạn hán thì là lũ lụt. Có mấy năm mùa màng bội thu, nhưng lại vướng phải nạn châu chấu, ăn hoa mầu ăn đến không còn một mống.
Vì vậy, người ta gọi hắn là sao chổi, và được đặt cái tên ‘’Tuyệt mệnh tam lang’’, bị cô lập ở nơi xa trong đại viện kín cổng cao tường.
Lăng Lang là một nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy ở An Thành, ai nghe thấy cũng đều biến sắc, khiến người hoảng sợ, người gặp hắn còn tránh như tránh tà. Chỗ hắn đi qua thì không có một ai xúm lại, giống như lửa thiêu đốt đến một ngọn cỏ cũng không còn.
Hơn nữa, người dân An Thành còn phát hiện ra người thân thiết với hắn đều sẽ phát sinh tai hoạ. Ai giàu thì tiền mất tật mang, ai may mắn thì cũng bị bào hết vận may. Nghèo đến mức phải ăn xin ngoài đường trong bộ quần áo rách rưới thì mới bỏ qua.
Ai đối xử tốt với hắn đều không có kết quả tốt, đối xử với hắn không tốt thì càng thê thảm hơn. Nhưng hắn lại sống càng ngày càng tốt. Thậm chí còn có người nói, nếu ai có kẻ thù thì gửi người đó đến bên cạnh Lăng thiếu gia, chắc chắn mối thù của ngươi sẽ được trả.
Ý của lời này chính là ai bị người đó chạm đến đều sẽ xui xẻo.
Bây giờ thậm chí còn có người không sợ chết muốn nhận hắn làm đạo lữ, đây là có chuyện gì xảy ra?
Lăng phủ bị đại yêu Lam Khiết tấn công, số người thương vong rất nặng nề, căn nhà cũng bị phóng hỏa. Lăng Nham cũng bị Lam Khiết bóp cổ, ép ông phải giao Linh Chi vạn năm ra.
Trên thế gian này, Linh Chi vạn năm chỉ có duy nhất một cái, ăn nó không chỉ khiến cải lão hoàn đồng, còn khiến công lực tăng mạnh. Người có thiên phú dị bẩm ăn vào càng có thể phi thăng thành tiên.
Năm đó điệt tử* bảo bối của ông chưa đầy một tuổi cũng là bởi vì ăn trộm nửa cây Linh Chi mà thành tiên, nhưng chỉ sau một bữa cơm đã bị giáng từ Thiên Đình xuống. Rơi xuống bên trong hậu hoa viên của Lăng phủ, đập chết phụ thân đang tản bộ, dọa chết mẫu thân hoa nhường nguyệt thẹn của hắn. Kể từ đó, toàn bộ An Thành đều bị bao phủ bởi điềm gở.
(Điệt tử: con trai của anh ruột)
Lăng phủ làm sao có thể giao một thứ quan trọng như vậy cho yêu tộc, để cho hắn mang linh thảo đi cứu yêu vương đang lâm vào ngủ say.
Không thể, cho dù toàn bộ người Lăng gia bị giết, ông cũng không tiết lộ vị trí của linh thảo.
Ba ngàn yêu quái vây quanh con cháu Lăng phủ đánh đánh giết giết, cắn xé, phun độc, túm lấy quần áo kéo rồi xé, những thứ này đều là yêu binh được Lam Khiết tỉ mỉ huấn luyện, ép con cháu Lăng gia đến tuyệt địa.
Trong lúc Lăng Nham nhìn từng người của Lăng phủ ngã vào trong vũng máu mà hô to trời xanh diệt Lăng phủ của ta, thì một người bạch y tung bay từ trên trời hạ xuống, cứu bọn họ ra khỏi thảm họa.
Người từ trên trời hạ xuống kia cực kỳ mạnh, giết rất nhiều yêu binh, đánh bại Lam Khiết, đuổi yêu quái ra khỏi Lăng gia bảo, cứu hai, ba trăm mạng người của Lăng gia.
Vị cứu tinh.
Lăng Nham lệ rơi đầy mặt kéo tay của vị cứu tinh, nói lời cảm ơn, cũng nhìn y bảo đảm: “Ngài đã cứu Lăng phủ của ta, sau này nếu như ngài có bất kỳ yêu cầu gì, Lăng Nham ta dù có liều cái mạng già này cũng phải báo đáp ngài.”
Mà Lăng Lang đang đỡ Nhị nương bị kinh sợ cũng cúi cái đầu kiêu ngạo xuống. Quả thật, người này cứu mạng của bọn họ, lẽ ra hắn nên rất biết ơn.
Mà người kia chỉ nhẹ nở nụ cười, không để ý chút nào nói: “Chút chuyện nhỏ này không đáng nhắc đến, ta vốn chỉ có một thân một mình đi xung quanh lang bạt, có thể giúp đỡ được các ngươi, ta cũng rất vui mừng. Ta nghĩ những yêu quái này sẽ không bỏ cuộc, e rằng còn có thể quay lại, ngươi cần chuẩn bị sẵn sàng.”
“Ân nhân nói đúng lắm, ta sẽ lên kế hoạch thật tốt.”
Người kia đột nhiên thay đổi giọng điệu, y hạ giọng nói: “Ta là Mạc Nhậm, một thân một mình phiêu bạt khắp nơi mười năm, nhìn khắp thế gian tình người ấm lạnh, rất nhiều đêm cảm thấy chỉ có cô đơn làm bạn.”
Y thở dài một hơi rồi lặp lại.
“Ầy, cô đơn nha.”
“Nếu như ân nhân không chê, có thể ở lại Lăng phủ của ta.”
“Cũng tốt, nhưng ta không thích ở một mình, ta muốn tìm một người bầu bạn.”
Câu nói này giống như thánh chỉ vang vọng trong đầu Lăng Nham, ân nhân sợ cô đơn muốn có người bầu bạn, đây chính là lúc ông nên báo ơn. Hơn nữa tu vi của ân nhân cao thâm, nếu như cắm rễ ở Lăng gia, vậy thì Lam Khiết sẽ không bao giờ dám xâm phạm Lăng gia nữa.
“Được, được. Ân nhân nhìn trúng người nào, ta lập tức để người đó đến bên người ân nhân.”
Lăng Nham đồng ý không chút do dự: “Ta thấy người kia rất đẹp mắt, rất hợp với tính khí của ta, có thể làm bạn với ta.”
Mạc Nhậm chỉ tay về phía Lăng Lang, kiến Lăng Nham sửng sốt. Ông không ngờ, vị ân nhân này hóa ra lại là đoạn tụ, còn nhìn trúng điệt tử bảo bối của mình.
Mà Lăng Lang thấy Mạc Nhậm vô liêm sỉ chỉ ngón tay về phía mình, thì có chút tức giận, cho rằng người này đang làm nhục mình, vì vậy hắn nhìn về phía Lăng Nham.
Lăng Nham có chút khó xử, nhưng khi nghĩ đến người nhà bị thương, người gác cửa bị yêu quái đánh chết, cùng với trên cổ mơ hồ có chút đau, ông đành tàn nhẫn đồng ý yêu cầu của Mạc Nhậm.
Sau đó, ông vỗ vai Lăng Lang và nói rằng: “Vì Lăng phủ của chúng ta, ngươi đành chịu đựng một chút đi. Hi sinh một người là ngươi, đổi lấy một đời bình an của Lăng phủ, cũng đáng. Huống hồ y có ân với chúng ta, là chúng ta nợ y, thỏa mãn một yêu cầu của y cũng không quá đáng.”
Lăng Lang cắn răng đồng ý với Nhị thúc, nguyện ý đến bên người Mạc Nhậm. Nhưng hắn biểu lộ, nếu như cái người kia có bất kỳ hành vi nào quá phận, hắn sẽ không bỏ qua đâu.
Bằng cách này, Lăng Lang bị Mạc Nhậm lấy làm đạo lữ. Thật đúng là tàn hoa bại liễu cũng có người muốn, dốc hết tâm huyết lại là mùa xuân.
Ai nấy đều chờ dài cổ xem Tiên nhân đối phó với sao chổi này như thế nào.
===