Cưới Tình Yêu Cũ

Chương 17: Chương 17




Yêu cô hết thuốc chữa? Cố Thiển Hi nghe thấy Mike nói những lời này, không nhịn được một trận tự giễu! Cô không thể hiểu được logic của người đàn ông nước ngoài này, có cần nhất định phải đem mọi chuyện khuếch đại lên, như vậy mới cảm thấy đủ lãng mạn!

Dĩ nhiên, đàn ông người Pháp là lãng mạn nhất, Cố Thiển Hi vẫn tin chắc điều này!

Tô Tuyết vui tươi hớn hở từ trong tiệm áo cưới đi ra ngoài, trên người cô là một bộ áo cưới, đang nghiêng đầu chuẩn bị cài khăn voan: “Thiển Hi, mau tới đây nhìn xem cái áo cưới này thế nào? Mình vẫn cảm thấy có chỗ là lạ, có cái gì đấy hơi kỳ kỳ!”

Cố Thiển Hi muốn nói cô có đem thêm một người tới, chẳng qua lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì Tô Tuyết đã ngẩng đầu, sau đó cả người giống như nhìn thấy tận thế. Mike không khách sáo, dựa nửa người ở bên cạnh xe khen không dứt miệng: “A, Tô tiểu thư thật sự rất xinh đẹp!”

Sau đó, Tô Tuyết dùng tốc độ trăm mét chạy nước rút lôi kéo Cố Thiển Hi vào trong tiệm áo cưới!

Cố Thiển Hi chưa từng thấy bộ dạng chạy trồi chết của Tô Tuyết, không nhịn được than thở với cô: “Mình thấy Mike tiên sinh rất ngay thẳng, sao cậu phải phản ứng dữ vậy?”

Tô Tuyết hận không thể đóng luôn cửa tiệm, tiếc rằng trong tiệm áo cưới vẫn còn khách hàng. Cô đành phải trưng ra một khuôn mặt cười còn khó coi hơn khóc nói: “Cậu không cảm thấy chỗ này của hắn có vấn đề sao?” Tô Tuyết chỉ chỉ vào trán mình, tỏ vẻ cực không hiểu đối với hành động của Mike!

Nhưng mà chỉ là tình một đêm thôi, làm sao lại giống như bị thất lạc vị hôn thê như vậy?

Mỗi ngày một cú điện thoại, một bó hoa tươi, một cái tin nhắn, Tô Tuyết nhanh chóng muốn vào bệnh viện tâm thần luôn rồi!

“Mike tiên sinh nói với mình anh ta từ đầu tới cuối đều yêu cậu!” Vẻ mặt Cố Thiển Hi âm thầm nở nụ cười, cô thay Tô Tuyết cài khoan voan dài thật tốt, nhìn Tô Tuyết trong gương. Mặc dù thoáng cái đã trôi qua năm năm, nhưng làn da của Tô Tuyết vẫn mịn màng bóng loáng, so với cô, thật sự là khác biệt!

Cô không nhịn được nhìn tay mình một chút, lòng bàn tay đã sớm nổi lên vết chai sần!

“Thôi đi!” Tô Tuyết nói: “Cậu biết nguyên tắc của mình rồi đấy! Huống Chi, cha mẹ của mình giờ đang ở Mỹ, may mà bọn họ không biết chuyện này. Nếu không, mình thật sự sẽ không được chơi nữa! Mình không muốn tự treo mình lên cành cây, sau đó giống như cậu chết không minh bạch!”

Cố Thiển Hi hít sâu một hơi: Cô giống chết không minh bạch lắm sao?

Thật ra thì cô chết cũng rõ ràng lắm mà!

Không phải chỉ là chồng ngoại tình thôi sao, toàn bộ thế giới mỗi ngày gặp gỡ bao nhiêu người đàn ông, đây cũng không phải chuyện lớn gì!

“Thật xin lỗi, Thiển Hi, mình không cố ý!” Tô Tuyết có chút áy này, biết mình đã chạm vào vết thương của Cố Thiển Hi.

Cố Thiển Hi cười lắc đầu: “Mình cảm thấy cái áo cưới này rất đẹp đó! Cậu không chịu quen ai, đoán chừng là bởi vì bóng ma trong lòng cậu. Tiểu Tuyết, đã qua nhiều năm như vậy, cậu thật không buông xuống được sao?”

Tô Tuyết nhăn mày không nói gì, cười có chút bất đắc dĩ. Cô hít sâu một hơi, liền đi thẳng vào phòng thay đồ nói: “Không bỏ xuống thì có thể làm gì, người ta là của người khác, mình dù sao vẫn không nên đi làm cái chuyện chia rẽ gia đình người ta? Tô Tuyết mình không có đê tiện đến mức ấy!”

Đối với mối tình đầu của Tô Tuyết, Cố Thiển Hi cảm thấy rất tức giận.

Người đàn ông đó quả thực là cặn bã nhất trong những người cặn bã, là người đàn ông xấu xa nhất… Vậy cho nên, cuối cùng Tô Tuyết thất bại mà không có một chỗ dựa, còn bị tát trước mặt bao nhiêu người khác, bị người ta mắng là hồ ly tinh. Mà người đàn ông kia vẫn đứng một bên, làm như không thấy, trơ mắt nhìn Tô Tuyết bị đánh đến thương tích đầy mình!

Từ đó về sau, Tô Tuyết cũng không còn tin tưởng tình yêu nữa, cô thậm chí còn thay đổi bản thân mình, chỉ cùng đàn ông nói chuyện nam nữ chứ không nói đến tình yêu!

Từ phòng thay đồ đi ra, Tô Tuyết đổi lại một bộ quần áo khác, khôi phục sắc mặt trước đó. Mike là một người đàn ông rất lịch sự, nếu không được Tô Tuyết mời, sẽ thật sự chờ ở cửa, nữa bước cũng không có bước vào!

Cố Thiển Hi nhìn có chút buồn cười, điện thoại trong tay đột nhiên vang lên: “Bà nội?”

Bà nội Phó lại bắt đầu giả bệnh, khan giọng nói: “Thiển Hi à, ngực bà nội bỗng nhiên đau quá, không thể thở bình thường được. Cháu mau trở về đưa bà đến bệnh viện đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.