Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 282: Chương 282: Bà ta chạy trốn là điều đương nhiên






Trong phòng khách, thân hình cao lớn của Mặc Tu Trần đứng ở cửa, vì lời nói của Mặc Kính Đằng mà giữa đôi lông mày tuấn tú ngưng tụ một tầng lạnh lùng, đôi mắt sâu khôn ngoan kia khẽ nheo lại, giọng nói lạnh lùng giễu cọt: “Vợ của ông bỏ chạy, ông nói với tôi làm gì?”

Cố Khải cũng có chút giật mình, ánh mắt anh ấy ngạc nhiên nhìn Mặc Tu Trần.

Nghe anh tiếp tục hỏi: “Không phải ông nói đã nhót bà ta lại tồi sao? Sao vậy? Ngay cả một người phụ nữ mà ông cũng không giữ được à, người trong biệt thự đều là do bà ta tuyển chọn kỹ càng. Lẽ ra ông phải biết sớm, bà ta có thể chạy trốn là điều đương nhiên.”

Ôn Nhiên cũng tràn đầy kinh ngạc, từng câu từng chữ Mặc Tu Trần nói ra đều lạnh lùng, cho dù người bên kia là ba anh, cũng không thấy anh kiêng nễ gì.

Sau khi nghe điện thoại xong anh bước vào phòng ăn, anh đã bình tĩnh lại, giữa hai hàng lông mày tuấn tú không còn nhìn thấy sự lạnh lùng vừa rồi nữa.

“Tu Trần, Tiêu Văn Khanh trốn thoát rồi sao2”

Cố Khải nhìn vào hàng lông mày ưa nhìn của anh, anh ấy quan tâm hỏi.

Mặc Tu Trần gật đầu, ngồi xuống ghế bên cạnh Ôn Nhiên, bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn mình, khóe miệng anh hơi nhếch lên, dịu dàng nói: “Ông già quá tự tin, cho rằng mình nhốt Tiêu Văn Khanh ở trong nhà kho, có người trông thì sẽ không xảy ra vấn đề gì, không ngờ, mới sau một đêm Tiêu Văn Khanh đã chạy mắt.”

“Là Mặc Tử Hiên thả bà ta?”

Giữa hai lông mày của Có Khải hiện lên sự nghỉ ngờ, không nói đến tất cả những người trong biệt thự đều là người của Tiêu Văn Khanh, ít nhất một nửa trong số họ đã trung thành với bà ta.

Là Mặc Kính Đằng quá tự tin hay quá bất cẩn, hoặc là ông ấy không ngờ Tiêu Văn Khanh sẽ bỏ chạy ngay sau khi bị ông ấy rạch mặt.



Mặc Tử Hiên bị Mặc Kính Đằng mạnh mẽ đánh hai cái bạt tai.

Gương mặt điển trai ban đầu bị biến dạng vì sưng đỏ, nhưng anh ta kiên quyết phủ nhận: “Ba, không phải con thả mẹ ra.”

Tối hôm qua anh ta nghĩ xem có nên để mẹ anh ta đi không, nếu bà ấy ở lại đây, ba mình nhất định sẽ không tha cho bà ấy, nhưng anh ta chỉ nghĩ đến thôi chứ không làm như vậy.

Sáng nay, Mặc Kính Đằng cho người đập phá cửa phòng anh ta, ông ấy nổi giận đùng đùng đi đến bên giường, không nói lời nào liền giơ tay tát anh ta hai cái rồi mới hỏi có phải là anh ta thả Tiêu Văn Khanh đi không.

Mặc Tử Hiên bị đánh đến sững sờ.

Anh ta sững sờ một lúc mới phản ứng lại, đêm qua mẹ anh ta đã bỏ trốn rồi.

Nhìn con trai đang ngồi ở mép giường, trong mắt Mặc Kính Đằng không hề có một chút đau lòng nào, chỉ có lạnh lùng cùng tức giận: “Thật sự không phải anh thả?”

Ông ấy nhìn chằm chằm vào Mặc Tử Hiên, đứa con trai này vẫn luôn hiếu thảo với mẹ mình, tình cảm mà anh ta dành cho Tiêu Văn Khanh mạnh hơn ông ấy gấp nhiều lần.

Mặc Tử Hiên bình tĩnh đón nhận ánh mắt như dao của ông ấy, lạnh lùng nói: “Vâng.”

Mặc Kính Đằng hừ lạnh, tàn nhẫn nói: “Cho dù bà ta chạy trốn cũng vô ích, tôi nhất định sẽ bắt bà ta về, để bà ta biết kết cục của việc phản bội tôi là gì.”

Lời ông ấy vừa dứt, Sâm ở ngoài cửa bước vào, sắc mặt nghiêm nghị nói với ông ấy: “Ông chủ, Tiêu Văn Khanh đã chuyển tiền sang một tài khoản khác. Sau đó rút tiền, không biết nó đã được gửi vào đâu…”

Ngụ ý là, anh ta muốn thông qua cách đóng băng tài khoản của Tiêu Văn Khanh biến nó trở thành con số 0. Vẻ mặt của Mặc Kính Đằng xanh mét, tức giận đến mức khó thở, thấy ông ấy đột nhiên ôm ngực vẻ mặt khó chịu, sắc mặt Mặc Tử Hiên thay đổi, mặc kệ vừa rồi bị ông ấy tát, anh ta nhanh chóng nói: “Ba, ba đừng kích động, thuốc của ba đâu? Con đi lấy thuốc cho ba.”

Tay Mặc Kính Đằng run rẩy, thò tay vào túi sờ thuốc, Mặc Tử Hiên đã lấy thuốc ra trước, anh ta mở nắp lọ, cho viên thuốc vào miệng ông ấy, lại vọt tới sô pha, cầm cốc nước trên bàn trà qua: “Ba, nước đây, ba uống thuốc trước đi.”

Sau khi uống thuốc xong, Mặc Tử Hiên và Sâm đỡ Mặc Kính Đằng ngồi xuống ghế sô pha, phải hai phút sau, sắc mặt của ông ấy mới dần trở lại bình thường.

“Ba, con biết bây giờ ba rất tức giận, con cũng biết mẹ con làm chuyện quá đáng, nhưng sức khỏe của ba mới quan trọng, bà ấy chạy trốn cũng chưa chắc đã không phải chuyện không tốt.”

“Anh còn dám nói đó là chuyện tốt!”

Mặc Kính Đằng lạnh lùng nhìn chằm chằm Mặc Tử Hiên.

Mặc Tử Hiên cau mày, bình tĩnh nói: “Ba, ba nghe con nói xong ¡ đã được không? Nếu bây giờ mẹ con không chạy trốn thì chắc chắn ba sẽ giết bà ấy, hoặc là hành hạ bà ấy cả đời. Nhưng làm như vậy có thể thay đổi sự thật bà ấy đã phản bội ba không? Không thể, mà ngược lại ba sẽ trở thành hung thủ giết người, ba cảm thấy trả giá bằng mạng sống của mình có đáng không?”

“Ông chủ, cậu chủ nhỏ nói có lý.”

Sâm rụt rè nói, với sự tàn bạo của Mặc Kính Đằng, nếu Tiêu Văn Khanh không trồn thoát, chắc chắn bà ta sẽ chết. Nếu như vậy thì ông ấy sẽ trở thành hung thủ giết người, vì một người phụ nữ phản bội mình mà đánh đổi mạng sống của mình, thật sự không đáng.

“Cậu im miệng đi.”

Mặc Kính Đằng không nghĩ như vậy, trong từ điển của ông ấy, Tiêu Văn Khanh đã phản bội ông ấy thì đáng chết.

Mặc Tử Hiên mím môi, thay vì tiếp tục lời nói lúc nãy, anh ta chuyển chủ đề nói: “Ba, ba ăn sáng trước đã. Ăn sáng xong con sẽ đến bệnh viện kiểm tra quan hệ cha con với ba. Nếu con không phải là con trai của ba, thì ba hãy trút sự căm thù của ba về mẹ lên người con là được.”

Cho dù cái mạng này không còn nữa, anh ta cũng không hối hận.

Cứ coi như là báo đáp công ơn dưỡng dục của ông ấy, dù sao thì bây giờ mình sống cũng không có ý nghĩa gì nữa, mẹ mình vụng trộm sau lưng ba mình, hiện tại đã chạy trốn. Còn mình thì, ký ức quan trọng nhất của mình cũng bị xóa sạch…

Mặc Kính Đăng bị giọng điệu của Mặc Tử Hiên làm cho sửng sốt, ông ấy nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh ta một cách khắc nghiệt, trông nó có chút giống với chính mình, bây giờ mình đã già, khuôn mặt của Mặc Tử Hiên cành giống Mặc Tu Trần.

Chỉ là một người đã có quá nhiều thăng trầm, đường nét trên khuôn mặt góc cạnh hơn, kiên quyết và lạnh lùng. Người còn lại thì ôn hoà và đẹp trai, có nhiều sức sống.

Nhưng bây giờ, mặt mũi anh ta đã sưng vù, không còn tuấn tú, không còn đẹp trai như ánh nắng ngày xưa, có thì chỉ còn có sự im lặng chết chóc.

“Tốt”

Ông ấy trầm giọng phun ra một chữ, sau đó ông ấy nói với Sâm đang đứng bên cạnh: “Đi thôi, bây giờ đi đến bệnh viện ngay, không cần ăn sáng nữa.”

Với cái dáng vẻ này, anh ta cũng chẳng có tâm trạng thoải mái để mà ăn cơm nữa.

“Vâng.”

Mặc Tử Hiên gật đầu, định bước tới đỡ ông ấy, nhưng anh ta vừa giơ tay lên liền gạt bỏ ý định đỡ ông ấy đi, lặng lẽ đi theo ông ấy xuống lầu.

Sau khi bị Mặc Kính Đằng phủ nhận mình không phải con trai ông ấy vào tối hôm qua, bản thân anh ta cũng nghi ngờ, không biết mình có phải con ruột ông ấy không, không biết mẹ mình có người tình ở bên ngoài bao nhiêu năm rồi, nhưng anh ta lờ mờ đoán được người tình của mẹ mình chính là Ngô Thiên Nhát.

Gần đây, anh ta có nghe mẹ mình nhắc đến ông ta vài lần, mỗi lần mẹ anh ta nhắc đến Ngô Thiên Nhất, bà ta đều nở nụ cười ấm áp và hoàn toàn tin tưởng ông ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.