Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 292: Chương 292




Đồng tử của Ôn Nhiên đột nhiên mở to.

Phản ứng đầu tiên của cô là đẩy Bạch Tiểu Tiểu tránh ra.

Cô không suy nghĩ lập tức nói: “Tiểu Tiểu, mau…”

Từ ‘chạy’ còn chưa nói ra thì thân thể của cô đột nhiên bị một lực đẩy mạnh đẩy sang một bên, cô ngã trên mặt đường lạnh lẽo và cứng rắn, chiếc xe việt dã đâm vào Bạch Tiểu Tiểu người không thể tránh được.

Ôn Nhiên ngắng đầu nhìn thấy Bạch Tiểu Tiểu bị đâm bay lên không trung, thân hình mảnh mai vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi nặng nề rơi xuống đất, túi xách trên tay cô ấy chia năm xẻ bảy rơi xuống đường.

“Tiểu Tiểu!”

Giọng của Ôn Nhiên đã không giống giọng của cô nữa rồi.

Cô nhìn thấy thân thể Bạch Tiểu Tiểu rơi xuống từ giữa không trung, trong đầu cô trống rỗng, giọng nói của cô gấp gáp phát ra chỉ là theo bản năng.

“Xảy ra tai nạn rồi, xảy ra tai nạn rồi!”

Mọi người ở cách đó không xa túm tụm lại, có người có ý tốt lập tức gọi cấp cứu.

Ôn Nhiên chạy tới trước mặt Bạch Tiểu Tiểu, ánh mắt cô mờ mịt nhìn miệng cô ấy trào ra máu, trên đầu cũng có máu chảy ra…

Bao trùm trong sự hoảng sợ, nước mắt cô không ngừng chảy xuống, cô vừa lấy điện thoại di động ra gọi điện, vừa gọi cô ấy: “Tiểu Tiểu, tỉnh lại đi, Tiểu Tiểu…”

“Cô gái, bạn của cô bị thương rất nặng, cần được đưa đến bệnh viện ngay lập tức.”

“Bây giờ không được tùy ý nhắc lên, chúng ta chờ xe cấp cứu tới đi!”

Mọi người xung quanh bàn tán.

Điện thoại đổ chuông hai lần, đầu dây bên kia là giọng của Cố Khải, Ôn Nhiên lo lắng hét vào điện thoại: “Anh Có, Tiểu Tiểu bị tai nạn xe, anh mau đến đây đi…”

“Tiểu Tiểu? Em đừng gấp, nói cho anh biết các em đang ở đâu?”

“…Ở trung tâm thành phó…”

Thấy cô đứt quãng không nói được lời nào, một người tốt bụng ở bên cạnh đã chủ động nói cho anh ấy biết các cô đang ở đâu, giọng nói nhẹ nhàng của Cố Khải lập tức xuyên vào màng nhĩ: “Nhiên Nhiên, em hãy nghe anh nói, bây giờ anh sẽ lập tức đến ngay, em đừng sợ, Bạch Tiểu Tiểu sẽ không sao đâu.”

“Vâng!”

Ôn Nhiên nặng nề gật đầu, cô lấy tờ giấy trong túi ra lau vết máu trên miệng Bạch Tiểu Tiểu, cô ngẳng đầu hỏi những người xung quanh xem ai có đồ cầm máu, để cô cầm máu cho Bạch Tiểu Tiểu trước.

“Cô gái, tôi đi lấy nó cho cô.”

Người nói chuyện là chủ tiệm thuốc ở gần đó, hai phút sau anh ta quay lại với những dụng cụ như thuốc cầm máu và băng gạc.

Ôn Nhiên nặng nề hít mũi, nhìn Bạch Tiểu Tiểu không ngừng chảy máu, sợ rằng trong lòng cô giống như có một hố đen đang mở rộng nuốt chửng cô, cô ngắng đầu nhìn người đưa thuốc cầm máu cho mình, nghẹn ngào hỏi: “Anh à, anh có thể giúp tôi không, đưa bạn tôi đến bệnh viện. “

“Chuyện này…”

“Không biết khi nào xe cấp cứu mới tới, anh à, anh giúp tôi được không, bạn tôi bị thương nặng như vậy, nếu chậm trễ nữa tôi sợ…”

“Được rồi, nhanh lên, tôi đưa các cô đến bệnh viện, nửa đường gặp xe cấp cứu thì chuyển xe.”

Người đàn ông tốt bụng đó nói, anh ta thầy Ôn Nhiên khóc đau lòng như vậy, anh ta lập tức cảm động và đồng ý sẽ đưa các cô đi.

“Xe cấp cứu đến rồi.”

Khi người đàn ông lái xe của mình đến thì một chiếc xe cấp cứu từ xa lao tới, bệnh viện gần đây không phải là bệnh viện Khang Ninh của nhà họ Cố mà là bệnh viện Nhân Dân.

Có lẽ là từ đầu có người gọi cấp cứu, xe cáp cứu lập tức chạy tới.

Bạch Tiểu Tiểu được đưa vào xe cấp cứu, Ôn Nhiên đi theo lên xe, các nhân viên y tế lập tức cầm máu và sơ cứu cho Bạch Tiểu Tiểu.

Vài phút sau, điện thoại di động của Ôn Nhiên đổ chuông, là Cố Khải gọi đến báo cho Ôn Nhiên rằng bọn họ đang gấp rút đến bệnh viện Nhân Dân.

Cố Khải bảo cô đừng lo lắng, anh ấy lập tức chạy đến ngay.

Có Khải và Mặc Tu Trần đến cùng nhau, theo sau họ còn có ba mẹ của Bạch Tiểu Tiểu. Khi Ôn Nhiên gọi điện báo tin cho mẹ cô ấy thì đúng lúc ba Bạch vừa về đến nhà.

Mặc Tu Trần vội vàng chạy tới trước mặt Ôn Nhiên trước, ánh mắt anh tràn đầy lo lắng nhìn cô từ trên xuống dưới, anh dừng lại ở vết bầm trên má trái của cô, anh đau lòng gọi tên cô: “Nhiên Nhiên!”

“Nhiên Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Tiểu Tiểu lại bị tai nạn xe?”

Mẹ Bạch đã khóc đến đỏ cả mắt, bà nhìn Ôn Nhiên hỏi.

“Chủ tịch Bạch, bà Bạch, tôi đã báo cảnh sát ngay rồi, cảnh sát sẽ đến ngay thôi. Điều quan trọng nhất bây giờ.

không phải là hỏi chuyện gì đã xảy ra mà là sự an toàn của cô Bạch. Tôi sẽ vào phòng phẫu thuật xem, mọi người hãy bình tính trước.”

Cố Khải bình tĩnh nói, sau khi nói xong anh ấy lo lắng liếc nhìn Ôn Nhiên, anh ấy trao đổi ánh mắt với Mặc Tu Trần rồi mới đi cùng một y tá bước vào phòng phẫu thuật.

“Bác sĩ Cố nói đúng, bà đừng lo lắng. Bây giờ Nhiên Nhiên cũng không thể giải thích rõ ràng, đợi lát nữa cảnh sát đến thì sẽ biết được tình huống cụ thẻ.”

Dù sao thì bố Bạch cũng là người trên thương trường, mặc dù ông ấy cũng rất lo lắng nhưng vẫn bình tĩnh an ủi vợ mình.

Mẹ Bạch đưa tay lên lau nước mắt, bà nhìn Ôn Nhiên ở bệnh cạnh rồi nói với Mặc Tu Trần: “Tổng giám đốc Mặc, mặt của Nhiên Nhiên bị thương rồi, cậu đưa con bé đi xử.

lý vết thương trước đi, ca phẫu thuật của Tiểu Tiểu cũng không thể kết thúc ngay được…”

“Vâng!”

Mặc Tu Trần gật đầu với ba mẹ Bạch, anh dắt tay Ôn Nhiên xuống lầu, đến phòng khử trùng khác.

Cho dù bàn tay cô được lòng bàn tay to lớn của anh bao bọc thật chặt, nhưng bàn tay của Ôn Nhiên vẫn lạnh như băng.

Sắc mặt của cô trắng bệch đến mức không còn chút máu, vẻ mặt có chút hốt hoảng, thấy cô như vậy trái tim của Mặc Tu Trần co rút đau đớn.

Anh để Ôn Nhiên ngồi trên ghế sô pha, anh ngồi xổm xuống trước mặt cô, nắm lấy đôi tay lạnh ngắt của cô, anh dịu dàng nhìn vào đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ của cô.

“Nhiên Nhiên, em đừng sợ, có Có Khải ở đây Bạch Tiểu Tiểu nhất định sẽ không sao đâu.”

Anh không nói còn ổn, anh vừa an ủi thì lập tức nước mắt của Ôn Nhiên lại bắt đầu lăn dài, thân thể cô khẽ run lên, cô nói đứt quãng: “Tiểu Tiểu là vì em, nếu cậu ấy không đầy em ra thì cậu ấy sẽ không bị đâm.”

Cô mới trải qua một vụ tai nạn xe hơi thảm khốc cách đây 3 tháng, cô tận mắt chứng kiến cảnh ba mẹ mình và chiếc xe cháy cùng nhau…

Cô nhạy cảm với những chuyện như tai nạn xe hơn người bình thường, nhưng chỉ nửa giờ trước, cô lại trải qua điều đó.

Cô thà người bị đâm là cô chứ không phải là bạn thân của mình, cô hy vọng Tiểu Tiểu sẽ ích kỷ và tự mình bỏ chạy chứ không phải đầy cô ra.

Nếu Tiểu Tiểu có chuyện gì thì cả đời này cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.

Mặc Tu Trần sửng sốt, anh không ngờ Bạch Tiểu Tiểu đã đẩy Nhiên Nhiên ra nên cô ấy mới bị xe đâm.

Anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Ôn Nhiên, đưa tay còn lại lên lau nước mắt cho cô, anh nói: “Nhiên Nhiên, em đừng tự trách, trong lúc quan trọng nhất cô ấy đẩy em ra là phản ứng theo bản năng. Nếu đổi lại là em, chắc chắn em cũng sẽ làm như vậy. “

Ôn Nhiên lắc đầu nguầy nguậy: “Nhưng em không kịp, Tiểu Tiểu là do em hại.”

Lúc đó điều đầu tiên cô nghĩ đến là muốn kéo Bạch Tiểu Tiểu chạy, nhưng cô không có thời gian, cô thậm chí còn chưa xoay người lại, trên miệng vừa hét lên “Tiểu Tiểu, mau chạy”, sau đó cô đã bị Tiểu Tiểu đầy ra.

Tiểu Tiểu không có kẻ thù, người mà chiếc xe đó muốn đâm là cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.