Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 301: Chương 301




“Đúng vậy, tài nấu nướng của dì Trương có thể so sánh với các đầu bếp năm sao. Trước khi Mặc Tu Trần kết hôn, tôi và Đàm Mục cùng Có Khải thường đến nhà cậu ấy ăn cơm, bây giờ nghĩ lại đúng là rất nhớ. “

Âm thanh từ cửa vang lên khiến Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu đồng thời giật mình.

Theo sau đó là một hương hoa nồng nàn, Bạch Tiểu Tiểu ngẳắng đầu nhìn lên chỉ thấy Lạc Hạo Phong phong độ bước vào cùng với một bó hoa.

Anh ấy đang cằm bó hoa chứ không phải ôm.

Một tay vẫn đút trong túi quần, mắt mang theo ý cười, dáng vẻ phong lưu tùy ý khó nói thành lời.

“Lạc Hạo Phong, anh đang diễn vở gì vậy?”

Ôn Nhiên liếc qua bó hoa đang đung đưa trên tay của Lạc Hạo Phong.

Lạc Hạo Phong nhướng mày mỉm cười, cầm lấy bó hoa trước mặt ngửi ngửi rồi nói: “Máy ngày trước cả người Bạch Tiểu Tiểu quấn băng như cái bánh bao, tặng hoa thì không thích hợp lắm, bây giờ cô ấy cũng lộ ra khuôn mặt hoàn chỉnh rồi. Vừa nãy tôi đi ngang qua tiệm hoa, thấy cô bé bán hoa kinh doanh vắng vẻ quá nên tôi có ý tốt mua một bó.”

Ôn Nhiên không còn lời nào để nói.

Bạch Tiểu Tiểu cong môi: “Cho dù hiện tại tôi lộ ra toàn bộ khuôn mặt cũng không xứng với hoa của anh, anh vẫn nên đem nó đi tặng người đẹp khác thì hơn.”

Người gì không biết, rõ ràng là đến để chọc tức mình mà.

Lại còn nói mấy ngày trước mình quấn băng như cái bánh bao, có chiếc bánh bao nào xinh đẹp như vậy sao? Cho dù cô ấy bị thương có hơi nặng, không xinh đẹp như ngày thường, nhưng tốt xấu gì cô ấy cũng là người mà.

Lạc Hạo Phong cau mày: “Những người đẹp mà tôi quen đều không thích hoa tươi, bọn họ thích châu báu và kim cương các kiểu hơn. Bạch Tiểu Tiểu, tôi nghĩ cô đặc biệt hơn những người con gái khác nên mới tặng hoa cho cô đó.”

Ôn Nhiên không nghe được tiếp nữa, cô trừng mắt nhìn Lạc Hạo Phong, đứng dậy giành lấy bó hoa trong tay anh ấy rồi nhét bát cháo trong tay mình vào tay anh ấy, cô ra lệnh: “Anh đút cháo cho Tiểu Tiểu đi, tôi đi tìm lọ hoa, cắm mắy bông hoa này vào.”

Nói xong, cô cầm bó hoa nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh, không cho Bạch Tiểu Tiểu có cơ hội từ chối cũng không cho Lạc Hạo Phong có cơ hội phản kháng.

Lạc Hạo Phong nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Tiểu vài giây, dưới ánh mắt hằm hằm của cô ấy, anh ấy nhàn nhã ngồi xuống mép giường.

“Anh ngồi ở đây làm gì ở, ngồi xuống ghế đi.”

Bạch Tiểu Tiểu không hài lòng hét.

“Đó là chiếc ghế mà Ôn Nhiên đã ngồi qua, trên đó vẫn.

còn có nhiệt độ của cô ấy, nếu để Tu Trần biết biết được cậu ấy sẽ ghen tị.”

Lạc Hạo Phong vô tội nói, trên mặt nở nụ cười, nhìn thế nào cũng thấy đó là nụ cười vô sỉ, anh nhìn đầu của Bạch Tiểu Tiểu rồi thản nhiên nói: “Hôm nay trông đẹp hơn so với mấy ngày trước rồi.”

Bạch Tiểu Tiểu trợn mắt, đưa tay trái ra cầm lấy cái bát trong tay anh: “Đưa cho tôi.”

Lạc Hạo Phong tùy ý né qua một bên, tránh được tay của cô: “Ôn Nhiên nhờ tôi đút cho cô ăn hết bát cháo này, cô đừng có động đậy lung tung. Tôi lớn thế này rồi còn chưa đút cơm cho người phụ nữ nào đâu, nhưng cô yên tâm, loại chuyện này tôi vẫn biết làm, bởi vì trước đây tôi từng đút cho ngựa ăn rồi.”

Nủa câu sau, Lạc Hạo Phong cố ý nói chậm lại, trong đôi mắt đào hoa hẹp của anh ấy mang ý cười xấu xa.

Sắc mặt Bạch Tiểu Tiểu thay đổi, gần như phát hoả, nhưng đột nhiên cô lại nở nụ cười: “Lạc Hạo Phong, không phải anh thua không phục sao, không phục thì về làm ky mã đi, đem tôi so sánh với ngựa? Vậy tôi hỏi anh, hôn ngựa có cảm giác thế nào?”

Vẻ mặt của Lạc Hạo Phong chợt cứng ngắc.

Trong tâm trí anh lại hiện ra cảnh tượng mình cưỡng hôn một con ngựa.

“Để tôi nghĩ xem, cậu chủ Lạc phong lưu phóng đãng vậy mà ngay cả tìm một cô gái cũng không tìm được, đói khát đến nỗi phải đi hôn ngựa.”

“Cô tự thừa nhận mình là ngựa?”

Sắc mặt Lạc Hạo Phong thay đổi máy lần, anh đút một thìa cháo vào miệng Bạch Tiểu Tiểu, sau đó chậm rãi bổ sung thêm một câu: “Ngựa nghe không hay, hay gọi là cái bô đi!”

“Lạc Hạo Phong, anh là đồ khốn nạn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.