Sắc mặt của Mặc Tu Trần hơi tối sầm lại, mím môi suy nghĩ.
Càng nghĩ càng thấy lạ!
“Tu Trần, có muốn tiếp tục điều tra không?”
Đàm Mục không nghe thấy giọng nói của anh, liền hỏi ý kiến.
Thân phận của Ôn Nhiên rõ ràng là đã bị Ôn Hồng Duệ cố ý che giấu, nhất thời anh cũng không tra được.
“Không cần đâu, cậu trở về trước đi!”
Mặc Tu Trần cúp điện thoại, quay đầu lại liền thấy Ôn Cầm đang nhìn mình, trong mắt lóe lên tia sáng sâu, đi vài bước liền bắt gặp ánh mắt của Ôn Cẩm, nói: “Vừa nãy tôi còn chưa nói xong.”
Ôn Cẩm sắc bén nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
“Khi tôi nhìn thấy Ôn Nhiên ở trong bữa tiệc đó, tôi có một cảm giác đặc biệt, cảm giác cô ấy giống như cô bé mà tôi gặp khi bị bắt cóc năm đó. Nếu năm đó cô ấy không cứu tôi, tôi sớm đã chết rồi.”
“Cậu Mặc, anh không phát sốt chứ, lúc anh bị bắt cóc, em gái tôi chưa từng gặp anh, sao có thế là ân nhân cứu mạng của anh chứ.”
Ôn Cẩm giật mình, lạnh giọng cắt ngang lời nói của Mặc Tu Trần.
Đôi mắt Mặc Tu Trần nheo lại, khóe miệng hiện lên nụ cười khó hiểu: “Thế à, sao tôi lại nghe đồn, Ôn Nhiên không phải em gái ruột của anh.”
Vừa nói lời này, sắc mặt Ôn Cẩm thay đổi rõ rệt, anh ấy ngồi thẳng trên gối, nhưng anh ấy không biết hành động này sẽ ảnh hưởng đến vết thương, ánh mắt dịu dàng thường ngày của anh ấy nhìn chằm chằm vào Mặc Tu Trần, sắc bén nói: “Anh đừng nói nhảm, Nhiên Nhiên là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với tôi.”
Mặc Tu Trần nhướng mày không tán thành, “Thế à, nếu Ôn Nhiên là em gái cùng cha cùng mẹ của anh, anh thân là anh trai, sao lại nghĩ đến chuyện chia rẽ hôn nhân của cô ấy?”
Ôn Cẩm tái mặt vì vết thương đau, trên trán còn có giọt mồ hôi nhễ nhại, trong lòng không thể bình tĩnh, lại chấn động, tuy rằng Mặc Tu Trần nói là nghe đồn, nhưng anh ấy biết chắc chắn không phải như thế.
Không ai biết thân phận của em gái mình, không ai có thể truyền tin đồn về nó.
Trừ khi, anh đã điều tra!
Mục đích của anh khi điều tra em gái của anh ấy là gì.
“Sắc mặt của anh không tốt lắm, có phải vết thương lại đau không, tôi tìm bác sĩ đến xem cho anh.”
Mặc dù Mặc Tu Trần không hài lòng với đề nghị của Ôn Cẩm vừa rồi, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và trên trán lấm tấm mồ hôi của anh ấy, anh vẫn quan tâm hỏi.
“Yên tâm, tôi không chết được!”
Ôn Cẩm nghiến răng nói, anh ấy không chỉ chỉ sống tốt mà còn sẽ bình phục trong thời gian ngắn nhất, để bảo vệ em gái của mình, không để bất cứ ai làm tổn thương cô.
“Mặc kệ anh tin hay không, tôi đối với Ôn Nhiên không có ác ý, cũng sẽ không vì bất cứ lý do gì mà buông tay.”
Mặc Tu Trần lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi về phía cửa.
Ánh mắt Ôn Cẩm hơi thay đổi, nhìn bóng lưng kiêu ngạo của anh rời đi, môi mỏng mím chặt.
***
Hai phút sau, Mặc Tu Trần cùng bác sĩ trở lại phòng bệnh, kiểm tra cho Ôn Cẩm.
Xác nhận Ôn Cẩm không sao, anh mới để bác sĩ rời khỏi phòng bệnh.
“Anh mới tỉnh lại mấy ngày, cũng đừng quá lo lắng, nếu như lại trở thành người thực vật, Ôn Nhiên lại vì anh mà mỗi ngày đều rơi nước mắt.”
Trong lời nói lạnh lùng của Mặc Tu Trần không thể nghe thấy bất kỳ sự quan tâm nào, Ôn Cẩm dường như đã quen với giọng điệu này của anh, cũng không vì thế mà thay đổi cảm xúc.
Anh ấy suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: “Không cần biết những gì anh vừa nói là nghe đâu, hy vọng anh đừng truyền ra ngoài. Trong thời gian ngắn tôi không thể trở lại công ty làm việc được, nếu có người nghe thấy nó, sẽ gây hại cho Nhiên Nhiên. ”
Mặc Tu Trần bình tĩnh bắt gặp ánh mắt thăm dò của anh ấy, không chút che giấu nói: “Ôn Nhiên là vợ của tôi, tôi đương nhiên sẽ bảo vệ cô ấy.”
Ngụ ý là, chỉ cần Ôn Cẩm không đưa ra những ý kiến không nên, anh sẽ vĩnh viễn giữ bí mật, nếu anh ấy còn muốn Ôn Nhiên và anh ly hôn, thì anh không cam đoan đâu…
Ôn Cẩm mặc dù rất tức giận, nhưng cũng không dám làm gì khi chưa biết rõ Mặc Tu Trần đã biết được bao nhiêu, chỉ hừ lạnh một tiếng, thu hồi ánh mắt, không nhìn anh nữa.
Năm giờ rưỡi, Ôn Nhiên tan làm, liền nhìn thấy Mặc Tu Trần đang đợi ở bên ngoài công ty.
Ánh sáng rực rỡ của mặt trời lặn chiếu vào thân hình của anh, một nửa khuôn mặt được dát vàng, nửa khuôn mặt còn lại được bao phủ bởi bóng tối, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, viền môi khẽ nhếch lên nụ cười quyến rũ gợi cảm.
“Anh đợi lâu chưa?”
Mấy ngày nay Ôn Nhiên hiếm khi thấy anh cười, nhưng mỗi lần nhìn thấy nụ cười hoàn mỹ của anh, nhịp tim của cô lại tăng nhanh.
“Không có, anh cũng vừa mới tới được một lúc, lên xe đi!”
Mặc Tu Trần nói xong, kéo cửa xe, Ôn Nhiên cười đáp lại anh, cúi người bước lên xe.
“Anh vừa từ bệnh viện về, em không cần đi thăm anh trai nữa.”
Sau khi lên xe, Mặc Tu Trần nhìn Ôn Nhiên, nhẹ giọng giải thích.
Ôn Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh: “Anh vừa ở bệnh viện, anh của tôi tìm anh?”
“Tại sao em lại nói như vậy?”
Mặc Tu Trần không trả lời câu hỏi, cười nhìn cô.
Ôn Nhiên không tìm thấy thông tin gì từ vẻ mặt của anh, cô mím môi nói nhỏ: “Đêm anh tôi tỉnh lại, anh ấy đã hỏi tôi về chuyện của anh và tôi.
Anh ấy nói thà để công ty phá sản còn hơn… Mặc Tu Trần, anh trai tôi đã nói gì với anh?”
“Nếu anh ấy bảo em ly hôn với anh, em có nghe lời anh ấy không?”
Nụ cười trong mắt Mặc Tu Trần biến mất, lông mày nổi lên một chút nghiêm túc, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, hỏi từng chữ từng câu.
Không biết tại sao, anh chỉ muốn nghe những suy nghĩ của cô, nghe câu trả lời từ miệng cô, liệu cô sẽ giữ lời hứa của mình hay sau khi có anh trai rồi, cô sẽ loại bỏ anh.
Con người của Ôn Nhiên mở to, giọng nói có chút áy náy: “Anh trai tôi bảo chúng ta ly hôn sao?”
Lời vừa dứt, cô nghĩ tới gì đó, trong tiềm thức cô lắc đầu, giải thích: “Anh trai tôi có suy nghĩ đó vì anh ấy quá yêu thương tôi. Anh đừng lo lắng, trước đây tôi đã nói, trừ khi anh nhắc đến chuyện ly hôn, nếu không chúng ta sẽ mãi mãi là vợ chồng. Những gì tôi đã nói, tôi sẽ không hối hận. Tôi bây giờ sẽ đến bệnh viện, giải thích cho anh trai tôi. ”
Cô nói xong, liên xoay người đi ra của xe.
“Không cần đâu!”
Giọng nói trầm thấp của Mặc Tu Trần truyền đến bên tai cô, đôi tay có lực đột nhiên siết chặt cổ tay cô, Ôn Nhiên bị anh dùng sức kéo quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu như ao của anh.
Mặc Tu Trần mím môi mỏng, nhìn vào mắt cô, trầm giọng nói: “Anh đã cự tuyệt anh ấy rồi, trong thời gian ngắn, anh ấy sẽ không nhắc tới nữa.”
Ôn Nhiên trợn mắt trắng, dựa vào sự hiểu biết của cô về anh trai mình, anh ấy là loại người sẽ không dễ dàng thay đổi sau khi đưa ra một quyết định, anh ấy có ý nghĩ muốn cô và Mặc Tu Trần ly hôn, sao có thể dễ dàng gạt bỏ.
Hai người họ đã nói những gì?
Mặc Tu Trần rời mắt khỏi đôi mắt ngấn nước của cô, ánh mắt rơi xuống đôi môi đỏ mọng đang mím nhẹ của cô, trái tim anh căng lên không thể giải thích được, quả táo Adam của anh lăn xuống, đột nhiên anh kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Ôn Nhiên còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ của cô cứ dừng lại vào lời anh vừa nói, môi đột nhiên trở nên nóng rực, hơi thở nam tính quen thuộc xộc vào mũi, trái tim của cô đột nhiên trở nên ngột ngạt!