Cố Khải hiểu tại sao cô lại cảm ơn mình, anh ấy ở đầu dây bên kia mỉm cười: “Nếu em thực sự muốn cảm ơn anh thì đừng khách sáo với anh như vậy… Nhiên Nhiên, nếu em có thời gian thì có thê đến với bệnh viện để xem náo nhiệt.”
Anh ấy dừng lại một chút rồi nói thêm một câu.
Ôn Nhiên hơi giật mình, cô trả lời ‘vâng”, sau đó nói tạm biệt với anh ấy xong mới cúp điện thoại.
Khi Ôn Nhiên và Mặc Tu Trần cùng nhau ăn trưa, Cố Khải gọi điện báo cho cô biết kết quả giải cứu, tạm thời cứu được đứa trẻ ở trong bụng Chu Lâm, nhưng tình hình không máy lạc quan.
“Nhiên Nhiên, em muốn đi xem thử không?”
Mặc Tu Trần lấy khăn giấy ra, hơi nghiêng người về phía trước, lau khóe miệng cho Ôn Nhiên, nhẹ nhàng hỏi.
“Anh muốn đi không?”
Ôn Nhiên nghỉ ngờ nhìn Mặc Tu Trần, nếu anh không muốn đi thì cô sẽ không đi, đi xem hay không đi thì cô cũng đã biết kết quả rồi, về phần còn lại, còn cần phải yên lặng chờ xem diễn biến.
Mặc Tu Trần khẽ nhướng đôi mày tuấn tú, thản nhiên nói: “Không có cái gì là không muốn cả, nếu người nhắm đến đứa bé ở trong bụng Chu Lâm thật sự là Tiêu Văn Khanh, vậy thì chắc chắn có kịch hay để xem.”
Ôn Nhiên đột nhiên cảm thấy, anh muốn đi xem kịch.
“Cũng không hoàn toàn là xem kịch, theo như vừa rồi anh đã nói, nếu như Tiêu Văn Khanh là người ra tay, vậy thì chứng tỏ sau cái chết của Chu Minh Phú, Chu Lâm không còn giá trị nữa. Tất nhiên, đây là suy nghĩ của Tiêu Văn Khanh, cũng có khả năng là Mặc Tử Hiên để bà ta làm như vậy. Mặc kệ hai mẹ con bọn họ là người như thế nào, bây giờ, Chu Lâm đã là một nhân vật chủ chốt.”
“Ý của anh là, nhân cơ hội này kéo Chu Lâm vào?”
Ôn Nhiên khẽ cau mày, khả năng này có lẽ là rất nhỏ, Chu Minh Phú chết rồi, còn không biết Chu Lâm suy nghĩ như thế nào, có lẽ bây giờ cô ta hận chết cô và anh trai cô.
“Ừ, trên đời này không có cái gì là tuyệt đối cả. Giống như Trình Giai, lúc đầu cô ta chỉ nghe lời Tiêu Văn Khanh, bây giờ, không phải cũng đang lay động rồi sao. Nếu chúng ta muốn tìm ra sự thật càng sớm càng tốt, vậy thì chúng ta phải lợi dụng bắt kỳ ai và mọi thứ có giá trị.”
“Được rồi, lát nữa chúng ta đến bệnh viện xem thế nào, tận mắt nhìn thấy mới có thể hiểu rõ tình huống hơn đúng không?”
Ôn Nhiên nhướng mày cười, không biết vì lý do gì mà Chu Lâm gọi cô nhờ giúp đỡ, dường như cô cũng thật sự nên đi xem, có lẽ thật sự giống như những gì Mặc Tu Trần nói, có thể khiến cô ta và Tiêu Văn Khanh quay lưng lại với nhau. Cô ta ở bên cạnh Tiêu Văn Khanh cũng đã vài ngày rồi, ít hay nhiều thì cũng sẽ biết được điều gì đó.
Khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến bệnh viện đã là hai giờ chiều.
Trong phòng bệnh, sắc mặt của Chu Lâm yếu ót, đang bị Tiêu Văn Khanh nghiêm khắc quở trách: “Cô có biết tôi và Tử Hiên rất coi trọng đứa trẻ trong bụng cô hay không, nếu có chuyện gì xảy ra với đứa trẻ, tôi cũng không giúp nỗi cô đâu.”
“Dì Tiêu, cháu xin lỗi, tất cả đều là lỗi của cháu.”
Khóe mắt Chu Lâm có chút đỏ lên, ánh mắt chân thành cùng lời nói quan tâm của Ôn Nhiên chính là sự an ủi mà cô ta cần nhất lúc này, từ lúc phát hiện bụng mình đau dữ dội cho đến hiện tại, mọi người đối với cô ta đều lạnh nhạt, thờ ơ không quan tâm.
Lúc Mặc Tử Hiên vội vàng đến quán cà phê, không hề có một lời quan tâm, suốt quãng đường đưa cô ta đến bệnh viện anh ta cũng không hề quan tâm đến đứa con trong bụng cô ta.
Vừa rồi, Tiêu Văn Khanh vừa đến liền xối xả mắng cô ta, không phải cô ta không tức giận mà chỉ vì cô ta ở dưới mái hiên của nhà người ta nên buộc mình phải nuốt hận vào trong.
Mặc dù Ôn Nhiên không đến quán cà phê, nhưng cô đã gọi xe cấp cứu cho cô ta nhanh nhất có thể, nếu xe cấp cứu không kịp đến, đợi lúc Mặc Tử Hiên đưa cô ta đến bệnh viện thì đứa con trong bụng cô ta chắc chắn sẽ không thể cứu được nữa.
Về điểm này, Chu Lâm hiểu rõ hơn ai hết!
Ôn Nhiên đem mọi cảm xúc của cô ta để vào trong mắt, cô cụp mi mắt, trong mắt lóe lên một tia xúc động, lúc nhìn cô ta, trong mắt hiện lên một nụ cười: “Trước khi chúng tôi đến đã để thím Trương nấu một chút súp. Cô yên tâm ở lại bệnh viện, bắt kể là ai muốn hại con cô, cô và con ở đây đều sẽ được an toàn.”