Lạc Hạo Phong lạnh lùng liếc nhìn anh, sau đó bỏ lại một câu: “Tu Trần, thù tối qua, một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Sau đó, anh ấy đóng sầm cửa rồi bỏ đi!
Ôn Nhiên chớp chớp mắt, ánh mắt trong veo nhìn về phía Mặc Tu Trần: “Tu Trần, anh ấy nói muốn báo thù cái gì thế?”
Mặc Tu Trần cười to, nắm tay cô đi về phía nhà ăn: “Anh không biết, nhưng mà thù này của cậu ấy không dễ trả đâu.”
“Cậu chủ lớn, cậu Lạc cầm máy ghi âm đi rồi.”
Tiểu Lưu nhìn thây Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đang nói chuyện đi đến cửa nhà ăn, cậu ta không khỏi thấp giọng nhắc nhở.
“Không sao, lát nữa tôi cho cậu cái khác.”
Mặc Tu Trần không quay lại nhìn, cùng Ôn Nhiên đi vào nhà ăn, săn sóc kéo ghế cho cô, sau khi cô ngồi xuống, anh mới ngồi xuống bên cạnh cô.
Thím Trương bê bữa sáng lên, vốn dĩ bà ấy làm ba phần, bây giờ Lạc Hạo Phong đã về, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên ăn không hết, bảo bà ấy dọn phần kia đi.
Lạc Hạo Phong trở về nhà, đi tắm, nằm xuống giường mới gọi điện lại cho Bạch Tiểu Tiểu.
“Lạc Hạo Phong, đến trường đua ngựa ngay lập tức!”
Điện thoại di động vừa được kết nối, đầu dây bên kia truyền đến lệnh của Bạch Tiểu Tiểu, Lạc Hạo Phong cau mày, không thèm suy nghĩ mà từ chối luôn: “Không được, tối hôm qua tôi không ngủ, bây giờ tôi phải ngủ bù.”
“Dám chơi dám nhận thua, Lạc Hạo Phong, anh là một người đàn ông, không phải là muốn lật lọng đấy chứ.”
Làm sao mà Bạch Tiểu Tiểu có thể để anh được như ý muốn được, hôm nay cô muốn kiểm tra một chút, để xem chân sai vặt này có đủ tư cách hay không. Nếu như không đủ tư cách, vậy thì cô phải từ từ dạy dỗ lại.
Anh còn nói tối hôm qua không ngủ, bây giờ muốn ngủ bù, điều đó sẽ chỉ khiến Bạch Tiểu Tiểu đang muốn chỉnh chết anh càng thêm phần khích.
“Tôi là loại người nào chứ, làm sao có thể lật lọng.”
Lạc Hạo Phong anh là nam tử hán đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, bị người phụ nữ Bạch Tiểu Tiểu kia chơi xấu rồi bị thua thì thôi đi, làm gì có chuyện anh sẽ để cho cô sỉ nhục nhân cách của anh.
“Nếu đã không phải, vậy thì trong vòng một giờ anh hãy mau đến đây, bản tiểu thư ở đây chờ anh.”
Lạc Hạo Phong còn chưa kịp mở miệng, Bạch Tiểu Tiểu đã cúp điện thoại.
x* Chiếc xe Aston màu đen đi tới cổng nhà máy dược phẩm, vừa dừng lại, điện thoại di động của Ôn Nhiên đúng lúc vang lên, cô lấy điện thoại di động ra nhìn số người gọi, trên mặt nở nụ cười, bắm nút trả lời, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Tiểu!”
“Nhiên Nhiên, sáng nay cậu có rảnh không?”
“Sáng nay mình rất bận, có chuyện gì vậy?”
Ôn Nhiên khó hiểu hỏi, nghe giọng điệu của Bạch Tiểu Tiểu, không giống như có chuyện gì.
“Haha, không sao, đã lâu rồi không cùng cậu cưỡi ngựa. Hôm nay thời tiết tốt, tớ nghĩ đến nếu cậu rảnh thì đến trường đua ngựa chơi, tiện thể đến xem ky mã của tớ.”
“Ôi trời, lại còn ky mã nữa, là Lạc Hạo Phong chứ gì, tớ nghe nói cậu chơi xấu thắng được anh ấy.”
Ôn Nhiên bị giọng điệu đắc ý của Bạch Tiểu Tiểu chọc cười, cô đưa mắt sang nhìn Mặc Tu Trần, đôi lông mày đẹp trai của anh khẽ nhướng lên, như thể anh rất có hứng thú với cuộc trò chuyện của hai cô.
“Làm sao mà cậu biết thế? Thật là nhàm chán, tớ định hôm nay tạo bất ngờ cho cậu đấy. Nhiên Nhiên, làm sao cậu biết được, chắc chắn là Lạc Hạo Phong sẽ không nói.”
Cũng không trách được Bạch Tiểu Tiểu sẽ ngạc nhiên.
Loại đàn ông coi trọng mặt mũi như Lạc Hạo Phong, anh ấy thua Bạch Tiểu Tiểu lại còn lúc nào gọi đến cũng phải đi, chuyện mắt mặt như thế anh ấy đương nhiên sẽ không nói cho người khác, nếu như không phải say rượu, ngay cả Mặc Tu Trần anh ấy cũng sẽ không nói ra.
Ôn Nhiên cười rạng rỡ: “Đương nhiên là Lạc Hạo Phong tự mình nói ra rồi, nều không cậu cho rằng tớ là thần tiên à.”
“Lạc Hạo Phong nói á, chuyện này là không có khả năng.”
Đánh chết Bạch Tiểu Tiểu cũng không tin là Lạc Hạo Phong sẽ nói ra chuyện mắt mặt của mình.
“Nếu không tin thì lát nữa cậu hỏi anh ấy xem, tớ phải vào làm rồi, không nói nhiều với cậu nữa, chúc cậu chơi vui vẻ.”
Đột nhiên Ôn Nhiên cảm thấy có chút đáng thương cho Lạc Hạo Phong, tối hôm qua bị Mặc Tu Trần chơi xỏ chuốc say rượu, cả đêm chịu ấm ức ngủ trên sô pha của nhà hai người, chắc chắn là ngủ không ngon. Sáng nay lại bị bản ghỉ âm của Mặc Tu Trần kích thích, lát nữa còn phải đi hầu hạ Bạch Tiểu Tiểu.
Anh ấy thật đen đủi!
anh ấy kết hôn. Nhiên Nhiên, tôi xin lỗi, là tôi đã cướp bạn trai của cô.”
Nói đến cuối cùng, mắt Chu Lâm ửng hồng, vẻ mặt hối hận.
Cuối cùng cô ta cũng nhận ra rằng, người miễn cưỡng đến với mình, mình không thể giữ được.
Ôn Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng mím môi.
Chu Lâm nhẹ nhàng nhìn cô, lo lắng nói: “Nhiên Nhiên, cô rất hận tôi đúng không? Thật ra, Tiêu Văn Khanh bảo tôi hạ thuốc cô, rồi tìm hai người đàn ông đến hủy hoại sự trong trắng của cô. Không chỉ có bà ta mà còn có cả ba tôi đều dặn tôi làm thế.”
Ánh mắt của Ôn Nhiên chợt co rút lại, cô vẫn luôn đoán, Tiêu Văn Khanh và Chu Minh Phú cầu kết làm những việc không thể cho người khác biết, nhưng cô không biết họ đã cùng nhau làm nhiều đến mức nào.
Cô khẽ bóp dao gọt hoa quả, động tác gọt táo dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Chu Lâm.
Trước đây cô thật sự coi Chu Lâm là bạn tốt, ngoài mặt Chu Lâm cũng rất tốt với cô.
Nhưng sau một lần biến cố, ba mẹ cô qua đời, nhà máy dược phẩm gặp khủng hoảng, cô không thể không kết hôn với một người đàn ông lạ… Chu Minh Phúc lại từng bước ép buộc, tìm mọi cách muốn hại chết cô.
Trong hoàn cảnh như vậy, nếu cô còn đối xử với Chu Lâm như trước, vậy thì cô quá ngu ngốc!
“Vậy tại sao cô không làm theo yêu cầu của họ?”
Khi cô hỏi điều này, Chu Lâm lập tức giải thích: “Là Mặc Tu Trần tìm tôi, bảo tôi đưa thuốc cho Mặc Tử Hiên uống, anh ấy cũng cung cấp cho tôi số phòng của Mặc Tử Hiên ở khách sạn.
Nhiên Nhiên, thật ra tôi rất ghen tj với cô, không phải ghen tị với tình cảm sâu đậm mà Mặc Tử Hiên dành cho cô, mà tôi ghen tị Mặc Tu Trần đối xử tốt với cô như vậy.”
Trong mắt của Ôn Nhiên xẹt qua một tia cảm xúc, biểu cảm trên mặt không hề thay đổi.
“Tôi vốn tưởng rằng Mặc Tu Trần kết hôn với cô là vì Mặc Tử Hiên, nhưng không anh ấy lại thực sự thích cô.”