Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 278: Chương 278: Nhiên Nhiên, em hãy nghe anh nói “Nhiên Nhiên!”




Ánh mắt Mặc Tu Trần thay đổi, sửng sốt một giây, thân hình cao lớn từ trên sô pha đứng lên, giọng nói tràn ra khỏi môi mỏng khẽ run lên.

Anh không hề ngờ tới, Ôn Nhiên lại đột nhiên tỉnh dậy.

Bên kia điện thoại, Cố Khải cũng nghe thấy tiếng mở cửa vừa rồi, lúc này nghe thấy Mặc Tu Trần hét lên hai chữ ‘Nhiên Nhiên, đầu anh ấy ầm một tiếng, anh ấy buột miệng hỏi: “Tu Trần, xảy ra chuyện gì thế?”

“Lát nữa tôi sẽ nói với cậu sau.”

Mặc Tu Trần bỏ lại một câu, anh ném điện thoại lên sô pha, sải bước đi về phía Ôn Nhiên.

Trái tim anh đang nỗi lên từng đợt sóng gió, đôi mắt híp lại, căng thẳng và lo lắng nhìn người phụ nữ đứng ở cửa, khuôn mặt cô trắng như tuyết, đôi mắt đẫm lệ mông lung, trong lòng anh cảm thấy đau đón.

Ôn Nhiên đứng ở cửa, cô chỉ mặc đồ ngủ thân thể khẽ run lên, đôi môi hơi hé mở khẽ run, trái tim cô càng run rầy.

Trong đầu cô như có hàng nghìn con ngựa đang chạy, nhìn Mặc Tu Trần đang đi về phía cô, cô không thể nói cũng không nhúc nhích, cứ đứng cứng đò như vậy ở cửa, cả người cũng đông cứng.

Trong nháy mắt, Mặc Tu Trần đã đến bên cạnh cô, anh vươn tay nắm lấy tay cô, bàn tay còn lại siết chặt vai cô, có lẽ cái ể đụng chạm của anh đã đánh thức Ôn Nhiên, chỉ thấy sắc mặt cô thay đổi, đáy mắt cô lóe lên cảm xúc không hiểu, đột nhiên né tránh anh.

Cô lùi lại phía sau một bước.

“Nhiên Nhiên, em hãy nghe anh nói, được không?”

Trái tim Mặc Tu Trần co rút kịch liệt, ánh mắt đau lòng nhìn người phụ nữ trước mặt, hiển nhiên cô đã nghe tháy tát cả.

Anh lại đưa tay về phía cô, cẩn thận bước lại gần cô, nước mắt của Ôn Nhiên chọt lăn dài, đôi mắt mở to đẫm lệ không nhìn rõ dáng vẻ của anh, chỉ lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không, em không tin, em không tin những lời anh nói đâu.”

Mặc Tu Trần cảm thấy trong lòng chợt nhói đau, những giọt nước mắt lăn dài trên má của cô trong phút chốc như hóa thành sắt nóng chảy, rót vào trái tim anh, thiêu đốt trái tim anh.

Anh hiểu cảm giác của cô, anh vẫn luôn lo lắng, tạm thời cô sẽ không thể chấp nhận thân thế của mình. Một gia đình hạnh phúc, cha mẹ yêu thương cô đến tận xương tủy, nâng niu cô trong lòng bàn tay, và một người anh trai luôn chăm sóc cho cô, vậy mà lại không có quan hệ huyết thống với cô.

Điều này làm sao cô có thể tin tưởng được.

Nhưng, khi cô biết chuyện này lại là do Mặc Tu Trần đang nói chuyện điện thoại với người khác, chuyện này thể hiện cái gì, bọn họ đều biết, đều biết cả.

Chỉ có một mình cô là người duy nhất không biết.

Cô chỉ cảm thấy đau đớn, rất đau đớn, đau đớn đến mức không thở nỗi, trước mắt cô lại không nghe theo sự khống chế của mình hiện ra vụ tai nạn xe, cô nhìn ba mẹ mình chết thảm, nhìn chiếc xe bốc cháy dữ dội thiêu rụi ba mẹ cô.

Hai người họ là những ông bố bà mẹ tuyệt vời nhất trên thế giới này, sao hai người họ lại có thể không phải là ba mẹ cô được.

Cuối cùng Mặc Tu Trần cũng bắt được cô, khi cô lùi về phía sau tắm cửa, không thể lùi tiếp nữa, Mặc Tu Trần bá đạo ôm cô vào lòng, cánh tay dài ôm eo cô, tay còn lại giơ lên, ngón tay thon dài lau những giọt nước mắt trên khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng nói: “Nhiên Nhiên, em hãy bình tĩnh lại, nghe anh nói trước, được không?”

“Không, em không nghe, anh nói dối em, nhất định là anh nói dối em.”

Ôn Nhiên lắc đầu, cô không thể thoát ra khỏi sự kiềm chế của anh, nước mắt cô lại liều mạng chảy xuống.

Mặc Tu Trần không lau được hết nước mắt của cô, vì vậy anh phải an ủi cảm xúc của cô trước, nói lời xin lỗi: “Nhiên Nhiên, lần này anh sẽ không nói dối em, thật ra, không phải em cũng đã từng nghỉ ngờ sao?”

Vừa nói ra lời này, thân thể Ôn Nhiên đột nhiên cứng đò, đôi mắt đẫm lệ trong suốt như pha lê nhìn anh, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

–: Mặc Tu Trần cũng dịu dàng nhìn cô, trong đôi mắt sâu thẳm có muôn vàn xót xa và trìu mến, anh dịu dàng giải thích: “Nhiên Nhiên, lúc đầu anh không nói cho em biết là bởi vì anh biết em rất yêu thương ba mẹ của em, cũng rất yêu thương anh trai của em. Anh vẫn luôn do dự, muốn tìm một cơ hội thích hợp mới nói cho em biết.”

Ôn Nhiên mím chặt môi, muốn cố gắng kiềm chế để không khóc, nhưng nước mắt lại không nghe lời cô, tuôn rơi như nước lũ tràn bờ đê.

Sao cô có thể không yêu thương ba mẹ của mình chứ, trong ký ức của cô, hai người họ yêu thương cô như vậy. Khi cô mới đến thành phố G, mấy bác gái đã nói rất nhiều, nói anh trai cô giống ba mẹ của họ, nhưng cô không giống như vậy. Còn có người trêu chọc cô, nói cô được nhặt về.

Cô khóc lóc về nhà hỏi mẹ có phải cô được nhặt về không, mẹ nói với cô, cô và anh trai đều là do mẹ sinh, bà ấy còn nói cô là món quà tuyệt vời nhất mà thượng đề đã ban tặng cho họ.

Sau đó, mẹ cô đến tìm những bác gái hay buôn chuyện đó, nói với họ rằng sau này không được trêu chọc con của bà ấy như vậy nữa.

Cô vẫn nhớ mình bị sốt lúc hai giò đêm, trời đông, ba mẹ còn không thèm thay quần áo, chỉ mặc bộ đồ ngủ ôm lấy cô, chở thẳng đến bệnh viện, lúc đó ba mẹ không mang theo anh trai cô, sau đó, anh trai cô đi theo bằng xe đạp đến bệnh viện.

Đêm đó, ba mẹ và anh trai đã qua đêm với cô ở trong bệnh viện.

n Cô mê man chìm vào giấc ngủ, nhưng họ không ngủ được, vẫn luôn ở trước giường…

Có quá nhiều kỉ niệm vừa hạnh phúc vừa đẹp đẽ, cô nói ba ngày ba đêm cũng không xong. Cô chỉ cảm thấy cô là người hạnh phúc nhất trên đời này, đầu thai vào một gia đình hạnh phúc như vậy, có ba mẹ và anh trai hết mực yêu thương cô.

Nhưng, đột nhiên anh lại nói cô không phải là con gái của ba mẹ, không phải là em gái của anh trai. Ngay lúc đó, thế giới của cô giống như bị sụp đổ.

Mặc Tu Trần cố nén đau đớn trong lòng, nắm lấy tay cô, rời khỏi phòng làm việc, trở lại giường.

Ôn Nhiên ngơ ngác, không biết cô có nghe được những gì anh nói không, cô để anh đưa mình quay về giường như một con rối, anh để cô ngồi xuống mép giường. Ánh mắt anh đau lòng, anh quay người đi vào phòng quần áo lấy ra một chiếc áo choàng khoác lên người cô.

“Nhiên Nhiên!”

Để nói chuyện với cô dễ dàng hơn, thân hình cao lớn của Mặc Tu Trần ngồi xổm xuống trước mặt cô, lòng bàn tay to ôm chặt lấy đôi tay mềm mại của cô, nhìn dáng vẻ ngắn người của cô, trái tim anh cảm thấy như bị kim đâm vào vô cùng đau đớn.

Anh khẽ gọi tên cô, đôi mắt cô chớp chớp, nước mắt tuôn rơi theo từng cái chớp mắt, anh không biết phải làm thế nào để ngăn lại nước mắt của cô.

– Mặc Tu Trần rất kiên nhẫn, lau đi lau lại nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Nhiên Nhiên, em đừng buồn, cho dù chủ tịch Ôn và bà Ôn không phải ba mẹ ruột của em, Ôn Cẩm cũng không phải là anh trai ruột của em, thì bọn họ vẫn như cũ là người thân yêu nhất của em, không ai có thể thay đổi điều này.”

Ánh mắt Ôn Nhiên như muốn chuyển động, trái tim vì lời nói của anh mà khẽ động.

Nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại tri giác, cô vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của mình. Trước mặt, Mặc Tu Trần ngồi xổm xuống, anh ở bên tai cô nhẹ nhàng nói: “Em biết được thân thế của em, em sẽ có thêm một gia đình, có thêm những người yêu thương em, không phải là chuyện xấu gì cả, thực sự đó, anh bảo đảm với em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.