Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 234: Chương 234: Ôn lại một chút






“Cậu Mặc, tôi…”

Cuối cùng Trình Giai cũng đợi được đến khi Mặc Tu Trần kết thúc các cuộc gọi, cô ta cắn môi, ngập ngừng lên tiếng.

Mặc Tu Trần từ trên sô pha đứng lên, ánh mắt thờ ơ quét qua Trình Giai, hờ hững bỏ lại một câu: “Cô trở về suy nghĩ thêm một đêm nữa đi, nếu như là thật lòng thì ngày mai đến văn phòng tìm tôi.”

Trình Giai xoay người nhìn Mặc Tu Trần đi tới bàn làm việc, anh nhanh chóng thu dọn tài liệu, tắt máy tính, cầm chìa khóa rồi rời đi.

Vẻ mặt cô ta thay đổi: “Cậu Mặc, anh đi đâu vậy?”

Mặc Tu Trần nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh giá: “Tôi đi đâu còn phải báo cáo với cô à?”

Sắc mặt Trình Giai trắng bệch, nhanh chóng lắc đầu: “Không phải, cậu Mặc, tôi không có ý đó.”

Mặc Tu Trần hừ lạnh một tiếng, nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu sắc, nói từng chữ: “Đây là cơ hội cuối cùng, có lần một lần hai nhưng tuyệt đối không có lần ba, về suy nghĩ cho kỹ, làm thế nào mới có thể khiến tôi tin cô.”

Nói xong, anh không còn để ý đến Trình Giai sắc mặt đang tái nhọt nữa, xoay người sải bước rời đi!

Mười phút trước khi tan sở, điện thoại di động của Ôn Nhiên vang lên.

Cô lấy điện thoại di động ra nhìn số người gọi, cô không nghe máy mà tắt âm thanh, nói lại những lời mà vừa nãy cô chưa nói xong với quản lý phân xưởng, cô dặn dò Lý Thiến một câu rồi bước ra ngoài vài bước, hỏi Đàm Mục: “Đàm Mục, thế nào rồi?”

Đàm Mục tháo găng tay, xoay người nhìn màn hình điện thoại ở trên tay của Ôn Nhiên đang nhấp nháy, anh ấy không trả lời mà hỏi: “Tu Trần tới đón cô à?”

Ôn Nhiên cũng không ngờ Mặc Tu Trần lại xấu tính như vậy, để Đàm Mục đến tăng ca thay cô, cô thì tan làm, trong lòng không tránh khỏi có chút áy náy: “Hay là tôi bảo anh ấy tự về, tôi ở lại tăng ca.”

Ánh mắt Đàm Mục lóe lên, hờ hững nói: “Bỏ đi, cô làm việc cả ngày mệt rồi, tan làm đi. Ở đây có tôi trông chừng rồi, nếu như thật sự có chuyện gì đó tôi sẽ gọi điện cho cô.”

Nếu để Ôn Nhiên ở lại tăng ca, vậy thì không biết anh chàng Mặc Tu Trần kia sẽ nghĩ ra phương pháp gì để hành hạ mình nữa.

Anh ấy ghi nhớ món nợ này lại trước, sẽ có một ngày anh ấy sẽ trả lại anh gấp đôi.

Giữa hai lông mày của Ôn Nhiên xuất hiện một nụ cười, cô cảm động nói: “Vậy thì vất vả cho anh rồi!”

Khóe miệng Đàm Mục cong lên, xoay người tiếp tục thí nghiệm vừa rồi, nhưng Ôn Nhiên lại đột nhiên ngăn anh ấy lại: “Đàm Mục, đừng động đậy.”

“Sao thế?”

Anh ấy khó hiểu nhìn Ôn Nhiên.

Ôn Nhiên mỉm cười tiến lên một bước, đưa tay xẹt qua góc áo sơ mi trắng của anh ấy, nhẹ nhàng phủi phủi loại bỏ bụi bẩn trên đó, giọng điệu dịu dàng: “Anh ở công trường bị dính bụi bẩn vào đồ, không sao rồi.”

Thân hình cao lớn của Đàm Mục có chút cứng ngắc, vừa rồi cô đến gần anh ấy, nhẹ nhàng giúp anh ấy bỏ những thứ vô tình làm bản trên cổ áo, anh ấy nhìn cô gần trong gang tắc, ngửi được rõ mùi thơm trên tóc cô, không hiểu sao nhịp tim của anh ấy trong phút chốc lại không bình thường.

“Vậy, chuyện ở đây phiền anh, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi.”

Ôn Nhiên không biết tâm trạng khác thường đó của Đàm Mục, cô bỏ thứ trên cổ áo cho anh ấy xong liền lùi lại, trên khuôn mặt tỉnh tế nở một nụ cười tươi tắn.

“Cô đi đi!”

Đàm Mục có chút cứng nhắc đáp lại một câu, lập tức xoay người.

.k*& Bên ngoài nhà máy.

Mặc Tu Trần ngồi trên chiếc Aston sang trọng, cánh tay thon dài tùy ý đặt trên cửa kính hạ xuống, đôi lông mày đẹp trai, khí chất tao nhã.



những lời này nên là người khác nói sao?”

Mặc Tu Trần nhướng mày: “Không có tự tin, anh làm sao có thể cưới được em.”

Ôn Nhiên hoàn toàn cạn lời, từ khi nào mà người đàn ông này lại trở nên mồm mép láu lỉnh như vậy? Cô thực sự không thể nói lại anh, liếc mắt quở trách anh, dứt khoát quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Nhiên Nhiên!”

Ở bên cạnh, Mặc Tu Trần nhìn gương mặt xinh đẹp của cô ở trong gương chiếu hậu, nhẹ nhàng gọi cô.

Ôn Nhiên làm bộ như không nghe thấy, không phản ứng, cũng không quay đầu lại.

Mặc Tu Trần cười, nhẹ nhàng hỏi: “Tối nay em muốn ăn gì, về nhà hay là ăn cơm ngoài.”

“Về nhà!”

“Lúc chiều khi em gọi điện thoại cho anh, Trình Giai đến tìm anh.”

Hai phút sau, Mặc Tu Trần nhẹ nhàng nói, nghe vậy, Ôn Nhiên quay đầu lại, đôi mắt mọng nước nghi ngờ nhìn anh.

“Anh tưởng rằng em thật sự không quan tâm đến anh nữa chứ?”

– 7 Khóe miệng của Mặc Tu Trần nở một nụ cười, đôi mắt sâu thẳm híp lại mang theo ba phần cưng chiều, Ôn Nhiên cau mày hỏi: “Trình Giai tìm anh làm gì thế?”

“Cô ta đợi hai ngày cũng không thấy anh đến tìm cô ta, chỉ đành chủ động tới tìm anh, nói đồng ý với điều kiện mà anh đã đưa ra trước đó, từ nay về sau sẽ làm người tử tế.”

SÓ) Ôn Nhiên nhướng mày, làm người tử tế? Đây là điều kiện gì?

“Lần trước, cô ta cắt cổ tay, anh đến bệnh viện cảnh cáo cô ta.

Tối hôm đó, không phải anh đã nói với em rồi sao?” Mặc Tu Trần cười nhẹ, dịu dàng giải thích.

Ôn Nhiên có chút ấn tượng, tối hôm đó anh về nhà rất muộn, đánh thức cô rồi mạnh mẽ lăn lộn một trận, sau đó anh nói Trình Giai đã cắt cổ tay tự tử, anh đến bệnh viện cảnh cáo cô ta, chỉ có hai câu như vậy, không còn có sau đó nữa.

Cô luôn cảm thấy, mục đích anh nói với cô những chuyện này không phải là mục đích thật sự, mục đích là, anh lăn cô!

“Nhớ lại rồi à2”

Trên môi của Mặc Tu Trần hiện lên một nụ cười gợi cảm, đêm đó anh đã làm gì với cô anh đều nhớ rõ, lúc này nhìn khuôn mặt hơi ửng hồng của cô, lòng anh lại lâng lâng, người phụ nữ bé nhỏ này muốn lấy mạng anh mà, thật sự là lúc cô cau mày hay lúc cười cũng đều làm lay động trái tim anh.

“Không có!”

Ôn Nhiên nghe ra được sự mờ ám trong giọng nói của anh, sắc mặt hơi ửng hồng của cô càng ngày càng nóng, nghĩ đến mỗi đêm anh đều lăn cô bằng những tư thế khác nhau, cô hung hăng trừng mắt nhìn anh, cúi đầu, không thèm quan tâm đến anh nữa.

Dưới đáy mắt của Mặc Tu Trần xẹt qua một bóng đen sâu thẳm, giảm tốc độ xe, duỗi một tay về phía giữa hai chân của cô, tà ác nói: “Không sao, đêm nay chúng ta ôn lại một chút, bảo đảm em sẽ không dễ dàng quên nữa đâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.