Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 295: Chương 295: Trong phòng chăm sóc đặc biệt






Ôn Nhiên mặc bộ quần áo vô trùng, cô ngồi xổm trước giường bệnh, hai tay cô nắm lấy tay Bạch Tiểu Tiểu, nghẹn ngào đau lòng nói.

“Tiểu Tiểu, cậu có nghe thấy tớ nói không? Cậu phải nhanh chóng tỉnh lại, chờ cậu tỉnh lại, tớ sẽ xuống bếp nấu cho cậu những món cậu thích…”

“.. Đêm nay, tớ ở đây với cậu, tuy rằng không phải là ở nhà cậu…”

“Tiểu Tiểu, nếu lần sau gặp phải nguy hiểm cậu không được ngốc nghếch như vậy nữa biết không? Tớ thà người bây giờ nằm ở đây là tớ chứ tớ không muốn nhìn thấy cậu như thế này.”

Trên giường bệnh, Bạch Tiểu Tiểu ngủ yên ổn, cho dù Ôn Nhiên có nói gì cô ấy cũng không thể trả lời được.

Nếu cô ấy nghe được, chắc chắn cô ấy sẽ phản bác lại: “Nhiên Nhiên, cho dù gặp phải một lần nữa tớ cũng sẽ làm Bởi vì, trong thâm tâm cô ấy, hai người họ giống như chị em ruột.

Giống như Mặc Tu Trần nói, khi đẩy Ôn Nhiên ra đó chỉ là phản ứng theo bản năng của Bạch Tiểu Tiểu, cũng giống như Ôn Nhiên không có thời gian để chạy thoát, nhưng cô lại buột miệng hét lên “Tiểu Tiểu, mau chạy xe đï.

Trong một căn hộ ở thành phố G vào đêm khuya, Trình Giai vừa bước vào nhà đã bị đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông ép vào cửa, nụ hôn rơi xuống như mưa bão, cô ta thấp giọng kêu một tiếng, hai tay ôm lấy cổ người đàn ông, nhiệt tình đáp lại.

Căn phòng vốn vắng vẻ bỗng trở nên ám muội, tràn ngập một luồng nội tiết tố nồng nặc, kèm theo tiếng thở dốc của người đàn ông, váy của Trình Giai bị kéo ra một cách thô bạo…

Không đủ kiên nhẫn để bước đến phòng ngủ, người đàn ông đã đẩy người cô ta vào tường, giơ một chân cô ta lên rồi đâm vào.

“Giai Giai của anh, như này kích thích không?”

Giọng nói tà ác của người đàn ông truyền đến tai, tiếng hít thở cùng giọng nói đó khiến Trình Giai cũng không có sức lực trả lời, trong ý thức chỉ có kích thích của giác quan, tiếng rên rỉ không kiềm chế được bật ra.

“Không phải em muốn chụp ảnh sao? Anh đã chuẩn bị cho em nhiều cái thú vị hơn, lát nữa em từ từ chọn.”

Người đàn ông xoay người cô ta lại, chống tay lên tường, đổi thành vào từ phía sau, giọng anh ta khàn khàn: “Anh đã lắp camera trong phòng em rồi, lát nữa em có thể chọn góc nào đẹp, hình nào đẹp thì chọn cái đó, anh rất chu đáo đúng không?”

Trình Giai sửng sốt, một tia sáng loé lên trong ý thức mờ.

mịt của cô ta, cô ta quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, nhưng anh ta đã siết chặt bàn tay của cô ta, mãnh liệt hôn.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu cô ta lại lao đi.

Cô ta muốn kết thúc sớm nhưng tiếc thay, người đàn ông này không cho cô ta làm những gì cô ta muốn, anh ta cứ hành hạ cô ta không ngừng, từ phòng khách, ban công, đến phòng ngủ và cuối cùng là trong phòng tắm, đến khi cô ta đau bụng mới kết thúc.

“Đưa em đi bệnh viện…”

Trình Giai khó khăn nói, cơn đau ở bụng khiến cô ta lập tức đổ mồ hôi, hai má ửng hồng vì kích tình nhanh chóng mờ đi, sắc mặt cô ta trở nên vô cùng tái nhợt.

“Em sao vậy?”



người đàn ông đó choàng khăn lên cổ cô gái rồi nhìn nhau cười, vừa nhìn là biết họ yêu nhau.

“Em quen họ?”

Giang Lưu biết Trình Giai không muốn mình xuất hiện trước mặt những người cô ta quen, anh ta còn biết rõ cô ta chủ động ngủ với mình không phải vì thích anh ta mà vì ngoại hình và thân hình của anh ta giống một người đàn ông nào đó.

Ánh mắt Trình Giai thay đổi, trong mắt cô ta hiện lên một tia lạnh lùng, cô ta đột nhiên hiểu được tại sao ngày đó khi cô ta nói mình không muốn tiếp tục với Tiểu Lưu nữa, Mặc Tu Trần lại không hề do dự mà đồng ý.

Anh còn nói anh sẽ nói chuyện với Tiểu Lưu.

Thì ra là như vậy!

Tiểu Lưu có người mình thích?

Cho đến khi một cơn đau khác ập đến, Tiểu Lưu và cô gái kia lên xe, cô ta mới hoàn hồn lại, nhìn vào ánh mắt tò mò của Giang Lưu: “Anh ta là ba của đứa trẻ, anh nói xem em có quen không?”

“Người đàn ông vừa nãy đó?”

Giang Lưu nheo mắt nhìn Trình Giai với vẻ không tin, chẳng trách anh ta cảm thấy bộ dáng này có chút quen thuộc. Anh ta nhớ ra rồi, người đàn ông kia chính là người có tai tiếng tình dục với Trình Giai.

Một tài xế trung thực và ngu ngốc.

“Họ đi rồi, em mà không đến bệnh viện nữa thì đứa bé sẽ không giữ được đâu.”

Giang Lưu chỉ thích cơ thể của Trình Giai chứ không thích cô ta, anh ta không mấy quan tâm đến chuyện trước đây của cô ta, cô ta tùy tiện nói thì anh ta tùy ý nghe.

“Anh đi đi, em tự mình đi vào.”

Đột nhiên Trình Giai thay đổi quyết định, Mặc Tu Trần lại chơi xỏ cô ta.

Ánh mắt cô ta trở nên âm u lạnh lẽo: “Lát nữa em sẽ gọi điện cho ba đứa trẻ, để anh ta đến bệnh viện ở cùng em.”

Chẳng trách cô ta không lấy được trái tim của Tiểu Lưu, hóa ra cậu ta đã thực sự có người phụ nữ mà mình thích, người phụ nữ đó cười rất ngọt ngào, đột nhiên cô ta muốn xem khi cô ấy khóc thì trông như thế nào.

Giang Lưu hiểu ý cô ta, anh ta cũng không muốn nửa đêm ở lại bệnh viện với cô ta, anh ta ừ một tiếng, cúi người đi vào xe, nhìn Trình Giai khó khăn bước xuống xe. Một tay cô ta lấy điện thoại di động, một tay che bụng, đi về phía cửa bệnh viện.

Anh ta cười chế nhạo hai tiếng, khởi động xe bỏ đi.

Trên đường Tiểu Lưu đưa Đồng Thi Thi về nhà, chuông điện thoại của cậu ta đột nhiên vang lên.

Nhìn thấy số người gọi, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, Đồng Thi Thi ở trên ghế phụ tò mò hỏi: “Ai gọi vậy anh?”

Tiểu Lưu lắc đầu, cúp điện thoại, tiếp tục chủ đề vừa rồi: “Sáng mai em không phải đến bệnh viện nữa đâu, anh sẽ mang bữa sáng đến cho bác gái, em đừng chậm trễ công việc.”

Sau vài giây, chuông điện thoại lại vang lên, không để cậu ta kịp cúp máy Đồng Thi Thi đã nói trước: “Anh nghe đi, có lẽ người ta có chuyện quan trọng tìm anh.”

“Ừm”

Tiểu Lưu lúng túng cười, nhắn nút trả lời, hờ hững nói “alo”. Đầu dây bên kia, Trình Giai vừa đau đớn vừa hoảng sợ nói: “Tiểu Lưu, anh mau đến bệnh viện đi, bác sĩ nói con của chúng ta đang gặp nguy hiểm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.