Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 244: Chương 244: Xoá trí nhớ




Ôn Nhiên sửng sốt, cô có chút không dám tin nói: “Không phải chứ, Trình Giai độc ác như vậy sao? Cô ta và Tiểu Lưu đi ăn cơm cùng nhau, nếu Tiểu Lưu thật sự bị bế mặt khiến mọi người chê cười, mặt mũi của cô ta cũng không còn mà.”

Mặc Tu Trần chế nhạo: “Nhiên Nhiên, em quá ngây thơ và tốt bụng, không hiểu được suy nghĩ của một người phụ nữ tâm lý biến thái như Trình Giai. Cho dù cô ta và Tiểu Lưu cùng nhau ăn cơm, cô ta cũng sẽ không vì chuyện Tiểu Lưu bị bẽ mặt mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại, cô ta sẽ cảm thấy mình cao quý hơn Tiểu Lưu.”

Giọng nói dừng lại một lúc, ánh mắt sâu sắc của Mặc Tu Trần ngưng tụ ba phần châm chọc: “Nhưng mà Trình Giai đã đoán sai rồi, mặc dù Tiểu Lưu chỉ là tài xé của anh, nhưng những nơi cao cấp mà cậu ấy ra vào không biết là còn nhiều hơn Trình Giai bao nhiêu lần nữa. Chỉ tiếc là Tiểu Lưu quá ngốc, nếu không thì người bị bế mặt nhất định là Trình Giai.”

“Tiểu Lưu không ngốc, mà là thật thà trung thực.”

Ôn Nhiên không đồng ý với đánh giá của Mặc Tu Trần về Tiểu Lưu.

Mặc Tu Trần giật mình, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đúng, Tiểu Lưu thật thà ngay thẳng, cho nên chúng ta đi tham gia góp vui, không thể để cậu ấy bị Trình Giai bắt nạt được.”

Sau khi xuống xe, hai người vào nhà hàng Tây, lên lầu, Ôn Nhiên vẫn có chút lo lắng: “Tiểu Lưu và Trình Gia ở bên nhau, có thật sự thích hợp không? Tâm tư của Trình Giai sâu như vậy, em sợ sau này Tiểu Lưu sẽ bị chịu tổn thương.”

Ôn Nhiên sửng sốt, cô có chút không dám tin nói: “Không phải chứ, Trình Giai độc ác như vậy sao? Cô ta và Tiểu Lưu đi ăn cơm cùng nhau, nếu Tiểu Lưu thật sự bị bẽ mặt khiến mọi người chê cười, mặt mũi của cô ta cũng không còn mà.”

Mặc Tu Trần chế nhạo: “Nhiên Nhiên, em quá ngây thơ và tốt bụng, không hiểu được suy nghĩ của một người phụ nữ tâm lý biến thái như Trình Giai. Cho dù cô ta và Tiểu Lưu cùng nhau ăn cơm, cô ta cũng sẽ không vì chuyện Tiểu Lưu bị bẽ mặt mà cảm thấy xấu hổ, ngược lại, cô ta sẽ cảm thấy mình cao quý hơn Tiểu Lưu.”

Giọng nói dừng lại một lúc, ánh mắt sâu sắc của Mặc Tu Trần ngưng tụ ba phần châm chọc: “Nhưng mà Trình Giai đã đoán sai rồi, mặc dù Tiểu Lưu chỉ là tài xé của anh, nhưng những nơi cao cấp mà cậu ấy ra vào không biết là còn nhiều hơn Trình Giai bao nhiêu lần nữa. Chỉ tiếc là Tiêu Lưu quá ngốc, nếu không thì người bị bẽ mặt nhất định là Trình Giai.”

“Tiểu Lưu không ngốc, mà là thật thà trung thực.”

Ôn Nhiên không đồng ý với đánh giá của Mặc Tu Trần về Tiểu Lưu.

Mặc Tu Trần giật mình, sau đó mỉm cười gật đầu: “Đúng, Tiểu Lưu thật thà ngay thẳng, cho nên chúng ta đi tham gia góp vui, không thể để cậu ấy bị Trình Giai bắt nạt được.”

Sau khi xuống xe, hai người vào nhà hàng Tây, lên lầu, Ôn Nhiên vẫn có chút lo lắng: “Tiểu Lưu và Trình Gia ở bên nhau, có thật sự thích hợp không? Tâm tư của Trình Giai sâu như vậy, em sợ sau này Tiểu Lưu sẽ bị chịu tổn thương.”

ẫ vờ bình tĩnh nói: “Con đừng lo lắng, lát nữa con sẽ biết thôi, thuận buồm xuôi gió, con uống nước trước đi.”

Nói xong, bà ta đặt chén nước đến trước mặt anh ta, cầm chén nước ở trước mặt mình lên, một hớp uống hết nửa chén còn lại. Vẻ mặt của Mặc Tử Hiên thay đổi, anh ta liếc nhìn vị bác sĩ thờ ơ bên cạnh, cũng cầm chén nước mà Tiêu Văn Khanh đưa cho, một hơi uống cạn.

Năm phút sau.

Mặc Tử Hiên được đưa đến một căn phòng thiếu ánh sáng, đặt trên chiếc giường duy nhất ở trong phòng.

Những người đi theo vào, ngoài người mặc áo blouse trắng vừa rồi ra còn có một người mặc vest, khoảng sáu mươi tuổi, ánh mắt có chút hung tợn, thoạt nhìn không giống một người tốt.

Đi theo bên cạnh ông ta là một người đàn ông trẻ tuổi, là trợ thủ kiêm học sinh của ông ta, trông dáng vẻ cũng khó chịu giống như ông ta.

“Giáo sư Phó, nếu ông xóa trí nhớ của Tử Hiên về Ôn Nhiên, sẽ không làm tổn thương cơ thể thằng bé đâu chứ!”

Tiêu Văn Khanh nhìn người đàn ông lớn tuổi, có chút lo lắng hỏi.

Nghe vậy, người đàn ông được gọi là giáo sư Phó lạnh lùng liếc mắt, Tiêu Văn Khanh đột nhiên cảm thấy ớn lạnh thấu gan bàn chân, nhanh chóng lan ra tứ chỉ, trong mắt hiện lên một tia sợ hãi, im miệng lại, không dám nói chuyện.

“Hừ, đừng nói là xóa trí nhớ của cậu ta về một người phụ nữ, cho dù xoá hết ký ức của cậu ta cũng không làm khó được thầy giáo của tôi.”

Người thanh niên đứng bên cạnh giáo sư Phó khit mũi khinh thường, hoàn toàn không quan tâm đến Tiêu Văn Khanh.

Sắc mặt Tiêu Văn Khanh thay đổi, mím chặt môi, không trả lời.

Người đàn ông trẻ tuổi đi tới bên giường, nhìn Mặc Tử Hiên đang nằm trên giường, xoay người nói với giáo sư Phó ở bên cạnh: “Thưa thầy, có thể bắt đầu được rồi.”

“Ừ, mọi người đều ra ngoài hết đi.”

Giáo sư Phó nói với Tiêu Văn Khanh và một người đàn ông mặc áo blouse trắng khác, sau khi dứt lời, ông ta bước về phía trước.

“Đi thôi, đi ra ngoài chờ trước.”

Bác sĩ đưa Tiêu Văn Khanh ra khỏi phòng, thấy bà ta lo lắng, ông ta an ủi nói: “Bà đừng lo lắng, thôi miên sâu chỉ khiến con trai bà quên đi Ôn Nhiên, sẽ không làm tổn thương cơ thể của cậu ấy đâu.”

Tiêu Văn Khanh mím môi, nhìn cánh cửa đóng chặt, nhớ tới Mặc Tử Hiên vì Ôn Nhiên mà suốt ngày say rượu, bởi vì Ôn Nhiên mà cãi nhau với mình, vì Ôn Nhiên, anh thậm chí thay đổi cả tính tình, chút lo lắng ở trong lòng bà ta liền tan thành mây khói.

TP: Chỉ cần xóa trí nhớ của Tử Hiên vê Ôn Nhiên, sau này, thăng bé vẫn là con ngoan của mình, sẽ nghe lời mình.

Thậm chí, sau này anh sẽ toàn tâm toàn ý đối phó với Mặc Tu Trần.

Nghĩ đến đây, sự do dự trong mắt bà ta trở nên kiên định, bà ta ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, chờ người bên trong đi ra.

xk& Nhà hàng Tây trên tầng hai.

Bước vào đại sảnh được trang trí theo phong cách Pháp, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên vừa nhìn thoáng qua đã thấy Trình Giai và Tiểu Lưu đang ngồi trước cửa sổ.

Trình Giai mặc một chiếc váy đỏ, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, ánh đèn pha lê chiếu vào gương mặt được trang điểm tinh xảo, trông cô ta vừa gợi cảm và quyến rũ, lại không mắt đi vẻ dịu dàng.

Tiểu Lưu ngồi đối diện vẫn ăn mặc như thường, thoạt nhìn khí chất của bọn họ rất không ăn khớp.

Tuy nhiên, Tiểu Lưu không hề hoảng loạn, căng thẳng hoặc là khó chịu không yên.

Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên nhìn nhau, đi về phía bọn họ.

“Cậu Mặc, cô Ôn!”

ỳ Trình Giai nhìn thấy Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên trước, cách đó vài bước, vẻ mặt của cô ta đột nhiên thay đổi, sau khi đưa ra quyết tâm, cô ta âm thầm hít một hơi, nói với Tiểu Lưu một tiếng, đặt con dao xuống. Đứng dậy khỏi chỗ ngồi, mỉm cười chào hỏi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đã đi đến bàn của bọn họ.

Tiểu Lưu cũng đứng dậy, thu lại vẻ thờ ơ, cung kính nói: “Cậu chủ lớn, mợ chủ lớn!”

Ôn Nhiên mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi nghe nói cậu và Trình Giai ăn tối ở đây, tôi chợt tò mò nên bảo anh ấy đưa tôi đến đây. À đúng rồi, nghe nói lát nữa hai người sẽ đi xem phim, xem phim gì thế?”

Hai người họ xuất hiện ở đây, chứng minh rằng hai người đã biết trước mọi chuyện.

Trình Giai cũng sẽ không tin, Tiểu Lưu đồng ý đi hẹn họ với cô ta, cậu ta sẽ không nói cho Mặc Tu Trần biết, cô ta dứt khoát thẳng thắn nói thật, tay của Trình Giai đặt ở hai bên vô thức nắm chặt lại, khẽ mỉm cười trả lời: “Chúng tôi xem một bộ phim nghệ thuật, cô Ôn và cậu Mặc cũng có hứng thú sao?”

Thực ra cô ta muốn muốn nói: “Ôn Nhiên, cô hiểu thưởng thức nghệ thuật sao?”

Ôn Nhiên giả vờ vui vẻ nói: “Phim nghệ thuật, vậy thì hay quá.

Tu Trần, lát nữa chúng ta cũng đi xem nhé.”

Khi cô nói những lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hơi nâng lên, ánh mắt sáng ngời nhìn Mặc Tu Trần, anh cong môi mỉm cười, giơ tay lên, gạt phần tóc gãy trên trán cô sang một bên, ở trước mặt Trình Giai và Tiểu Lưu, sự cưng chiều của anh đối với cô không hề che giấu: “Anh không quan tâm, chỉ cần em thích là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.