Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 259: Chương 259: Yêu đến cực điểm




Khi Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến nơi, Trần Bân đã chuẩn bị xong nguyên liệu.

Lý Thiến cũng vừa về đến nhà, nghe chồng mình nói về cuộc thi nấu ăn của Đàm Mục và Mặc Tu Trần, lúc đầu cô ấy còn không tin, Đàm Mục là em họ của cô ấy, dưới lớp vỏ bọc kiêu ngạo và lạnh lùng thường ngày lại là tính trẻ con, về điểm này cô ấy biết.

Nhưng Mặc Tu Trần ở trong mắt cô ấy lại là loại đàn ông thực lực, cao quý, đẹp trai lạnh lùng, làm sao có thể thi nấu ăn với Đàm Mục.

Nhìn thấy hai người họ xuất hiện ở nhà mình, cô ấy mới tin lời chồng mình nói lúc nãy, vui vẻ kéo Ôn Nhiên đến ghế sô pha trong phòng khách: “Nhiên Nhiên, vừa nãy chị nghe chồng chị nói chị thật sự không tin hai người họ muốn thi nấu ăn đâu, nhưng mà đây là chuyện của đám đàn ông bọn họ, em không cần đi vào bếp ngửi mùi dầu khói đâu. Hai người chúng ta ngồi đây tán gẫu một lát, ăn chút đồ ăn vặt, đợi lát nữa ăn cơm chúng ta làm giám khảo là được.”

Ôn Nhiên bị lời nói của Lý Thiến chọc cười, ở công ty Lý Thiền là thư ký, ở nhà cô ấy lại thật sự là nữ vương, là loại được chồng cưng chiều đến mức coi trời bằng vung.

Những lời này từ miệng cô ấy nói ra cũng chẳng có gì kỳ lạ.

“Được ạ, chúng ta ngồi đây chờ kết quả.”

Ôn Nhiên cười đáp lại, cảm nhận được ánh mắt của ai đó, cô ngẳng đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần, cô làm động tác cỗ vũ.

“Nhiên Nhiên, hai người chờ ở đây, không lâu đâu.”

Mặc Tu Trần liếc mắt nhìn Đàm Mục đang đứng ở cửa bếp, sau khi dặn dò Ôn Nhiên một câu, anh tao nhã đi vào phòng bếp.

Trần Bân nói với Ôn Nhiên và Lý Thiến vài câu, cũng đi theo vào bếp xem náo nhiệt.

“Nhiên Nhiên, tài nấu nướng của Mặc Tu Trần thế nào?”

Lý Thiền liếc mắt nhìn về phía nhà bếp, tiến lại gần Ôn Nhiên một chút, tò mò hỏi.

Ôn Nhiên nắm một nắm hạt hướng dương, nghe được lời nói của Lý Thiến, cô nở nụ cười: “Tài nấu nướng của Tu Trần không bằng anh Trần, nhưng vẫn ngon ạ.”

“Em còn khiêm tốn cơ à2?”

Lý Thiến liếc cô rồi cười: “Thật sự không nhìn ra Mặc Tu Trần cũng biết nấu ăn. Theo chị ấy à, anh ấy có lẽ là loại đàn ông chỉ biết ở trên thương trường rung chuyển trời đất, còn trong bếp thì không phân biệt được giữa dầu và muối. “

Mặc dù Đàm Mục và Mặc Tu Trần là bạn thân của nhau, nhưng vì Mặc Tu Trần không thích giao du với người khác, bạn bè của anh cũng chỉ giới hạn trong đám người Đàm Mục, người thân và bạn bè của bọn họ cũng rất ít khi giao lưu với nhau.

Ngoại trừ Thắm Ngọc Đình, người vẫn luôn thích anh.

Sự hiểu biết của Lý Thiền về Mặc Tu Trần hầu như chỉ đến từ những tin tức bên ngoài.

Cho đến khi Ôn Nhiên kết hôn với Mặc Tu Trần, cô ấy mới dần dần nhận ra anh cũng hoàn toàn không cao như mây, lạnh lùng tàn nhẫn đến mức không hòa hợp, ít nhất, ở trước mặt Ôn Nhiên anh cũng dịu dàng, săn sóc.

“Em cũng nghĩ Đàm Mục không biết xuống bếp cơ.”

Qua lớp của kính trong suốt, Ôn Nhiên nhìn bóng dáng cao lớn thẳng tắp trong phòng bếp, ánh mắt chợt nhuốm lên ba phần dịu dàng: “Tu Trần từ nhỏ đã không có mẹ, sớm tự lập. Mặc dù anh ấy sống trong một gia đình giàu có, nhưng lại giếng với những đứa trẻ con nhà nghèo, anh ấy không chỉ biết nấu ăn mà chuyện gì anh ấy cũng sẽ tự mình làm.”

Trên mặt Lý Thiến xẹt qua tia ngạc nhiên, không hoàn toàn là bởi vì Ôn Nhiên nói Mặc Tu Trần đã sớm tự lập, mà là bởi vì sự thương tiếc trong giọng điệu đau xót khắc sâu đến tận xương tủy của cô. Cô ấy hiểu sâu sắc cái cảm giác này, chỉ khi yêu một ai đó yêu đến cực điểm mới cảm thấy xót xa cho những đau khổ người ấy đã chịu đựng, đau lòng thương tiếc đến mức hận không thể gánh chịu thay người ấy.

Chồng cô ấy Trần Bân lớn lên trong một gia đình đơn thân, khi còn nhỏ phải chịu nhiều thiệt thòi. Trước mặt cô ấy, Trần Bân luôn hời hợt không quan tâm đến nó, nhưng lần nào cô ấy cũng đau lòng rơi nước mắt.

“Nhiên Nhiên, chiều nay Chu Lâm tìm em làm cái gì thế?”

Không muốn cô buồn vì những quá khứ của Mặc Tu Trần, Lý Thiến đã thay đổi chủ đề.

Ôn Nhiên nói với Lý Thiến về việc Chu Lâm đưa cho cô một cuốn nhật ký, cũng nói với cô ấy rằng hai ngày nữa Chu Lâm sẽ rời khỏi thành phố G.

Lý Thiến xúc động nói: “Chu Lâm thực sự đồng ý đưa cho em cuốn nhật ký của ba cô ta, xem ra cô ta chưa hoàn toàn mất lương tâm như Chu Minh Phú.”

“Chuyện này phải cảm ơn Tiêu Văn Khanh, chính Tiêu Văn Khanh và Mặc Tử Hiên đã khiến cô ấy không còn nơi nào để đi.

Có lẽ, còn phải cảm ơn đứa con trong bụng của cô ấy.”

Phụ nữ là những sinh vật kỳ lạ, đặc biệt là phụ nữ có con, điều đó không thể biện minh bằng lẽ thường. Có nhiều người phụ nữ thà hi sinh bản thân vì con cái, có thể thấy tình mẫu tử thực sự vĩ đại.

Lý Thiến gật đầu, dừng một lúc rồi mới nói: “Nhiên Nhiên, có thể qua Tết chị sẽ từ chức, em nói với sếp Ôn một tiếng, để anh ấy trong thời gian tới tìm một ứng cử viên phù hợp. Trước khi chị nghỉ, chị hướng dẫn người mới.”

“Tại sao chị lại từ chức?”

Ôn Nhiên kinh ngạc trợn to hai mắt, đối với cô mà nói, Lý Thiền không phải thư ký mà là chị em thân thiết của cô, cô ấy vừa tốt nghiệp đã vào Ôn thị, đến bây giờ đã được nhiều năm rồi.

Lý Thiến cười nhẹ: “Chị và anh Trần định có con, anh chị kết Ũ hôn nhiều năm như vậy, anh ấy vẫn luôn chiều chuộng, bao dung chị, để chị chơi đủ rồi mới có con, hiện tại chị cảm thấy đã đến lúc rồi. Sang năm sếp Ôn cũng có thể bình phục, chị từ chức cũng cảm thấy yên tâm.”

Ôn Nhiên cau mày, không nỡ để cô ấy rời đi: “Chị Lý, cho dù chị và anh Trần sinh con, chị cũng đừng vội từ chức như vậy chứ. Chờ khi chị mang thai, đến lúc chị thật sự không được làm việc nữa, em sẽ tuyển thêm hai người làm trợ lý cho chị, chị cũng không cần phải vắt vả.”

Trong lòng Lý Thiến cảm thấy ấm áp: “Như thế sao được, không phải chị sẽ trở thành kẻ ăn không ngồi rồi à. Cũng chưa chắc là năm sau chị sẽ từ chức, chị chỉ nói trước với em một tiếng, để em chuẩn bị tinh thần cho tốt. Với tính tình của anh Trần em ý à, sau khi chị mang thai, chắc chắn là anh ấy sẽ không để chị đi làm đâu.”

Ôn Nhiên bĩu môi, lại cảm thấy cô ấy nói có lý, Trần Bân là người chồng trăm năm hiếm có, nếu Lý Thiến mang thai, cô ấy sẽ được anh ấy cung phụng như tổ tông.

“Được rồi, mặc dù em không nỡ để chị rời đi, nhưng vì thế hệ sau của chị và anh Trần, em chỉ có thể đồng ý thôi.”

Lý Thiến cười nói: “Hay là em và Mặc Tu Trần cũng mau chóng có em bé đi, đến lúc đó hai chúng ta sẽ có bạn rồi.”

Ôn Nhiên nở nụ cười: “Loại chuyện này không phải em nói muốn có là được, nhưng mà chúng em để thuận theo tự nhiên, chưa biết chừng lại thật sự có thể làm bạn cùng chị đó.”

“Làm bạn gì thế?”

Cô vừa nói xong liền nhìn thấy Đàm Mục từ phòng bếp đi ra, trên người còn có mùi thức ăn, chân dài đi về phía bọn họ.

Lý Thiến trừng mắt nhìn anh ấy: “Bọn chị đang nói chuyện bí mật của phụ nữ, không thể để người ngoài biết được, càng không thể để đám đàn ông các em biết, món ăn của em đã nấu xong rồi à?”

Đàm Mục khẽ giật mình, nghe Lý Thiến nói đó là bí mật của phụ nữ, anh ấy vô thức nhìn Ôn Nhiên, trên mặt cô nở nụ cười rạng rỡ, thấy anh ấy nhìn sang, cô nhẹ nhàng nói: “Đàm Mục, anh làm món gì thế? Anh và Tu Trần cùng làm một món à?”

Ánh mắt của Đàm Mục lập loè, tránh đi đôi mắt sáng ngời của Ôn Nhiên, thản nhiên nói: “Không phải cùng một món.”

“Bây giờ đến lượt Tu Trần rồi, chị Lý, để Đàm Mục nói chuyện với chị một lát, em vào xem một chút.”

Ôn Nhiên nhìn dáng người cao thẳng của Mặc Tu Trần ở trong bếp, anh đang đứng trước kệ bếp, tay cầm muỗng, hai mắt cô sáng lên, nhanh chóng bước vào nhà bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.