Kiều Mộng Kỳ người này, ngay cả thời điểm tức giận cũng muốn dùng ngủ để
giải quyết tâm tình buồn bực, có thể thấy cô là một người thập phần
thích ngủ, hơn nữa còn có một tật xấu không giống người thường.
Dưới tình huống bình thường, mọi người sẽ có chút thói quen hơi quen giường, thay đổi một giường lớn, tổng hội buổi tối đầu tiên sẽ khó ngủ, nhưng
Mộng Kỳ không phải vậy, tình huống của cô ngược lại, làm cho cô liên tục ngủ trên một cái giường, cô có thể sẽ ngủ một đoạn thời gian liền sẽ
cảm thấy ở đâu ngủ cũng không được thoải mái, nếu là cho cô đổi hoàn
cảnh hoặc đổi một cái giường lớn, cô lập tức ngủ một cách thư thái, cảm
thấy đổi một giường lớn có cảm giác bất đồng, ngủ thật thoải mái a, cho
nên, thời điểm còn học đại học, cô ngẫu nhiên sẽ cùng người khác đổi
giường, sau đi ra mướn phòng, cô ngẩu nhiên sẽ tới khách sạn ngủ, hoặc
là đến nhà bạn học ngủ nhờ một đêm, tật xấu này…không có gì.
Mặc dù mới ngủ không bao lâu, nhưng là, thành tích ngủ cao nhất của cô được ghi chép là một tuần lễ không bước ra khỏi cửa, tỉnh liền ăn, ăn ngủ
tiếp, đó là thời điểm ngày nghĩ của đại học năm thứ nhất, trước kỳ thi
thức đêm học bài, tinh thần của cô có chút không ổn, cảm giác làn da
cũng có chút không tốt, cho nên cô quyết định trước ở trong phòng ngủ
ngủ cho làn da hoàn mỹ trở lại, nếu không phải mẹ cô cuối cùng tới
trường học đánh thức cô dậy, không biết cô còn muốn ngủ bao lâu đây,
chuyện như vậy, về sau bị mọi người biết, mỗi người đều dùng ánh mắt
sùng bái nhìn cô, hơn nữa tặng ngoại hiệu “Thụy thấn.”
Cho nên giờ phút này thay đổi một cái giường lớn, Mộng Kỳ cảm giác thật
thoải mái a, một cảm giác khác là rất muốn ngủ a, đúng là, cô không có
quên còn một người đâu, dù nói thế nào, hôm nay cũng là đêm tân hôn, về
phần có muốn hay không vợ chồng chi lễ, mình cũng nên đợi hắn đến cũng
không có gì không phải a? đúng là, hắn tại sao có thể bỏ mình ở nơi này
đây? Có tính toán gì không, không thể nói thẳng ra sao?
Cứ như vậy, tự mình chịu đựng sự hấp dẫn của cái giường, cưỡng bách chính mình không được ngủ gật, chờ Lạc Gia Hoa tới đây.
Trong bóng tối ánh mắt của Mộng Kỳ đồng dạng như đèn phao chiếu sáng, chỉ cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt chậm, ngoài cửa liên tục không có động tĩnh, cái tên kia, thời gian đã không còn sớm, như thế nào còn chưa ngủ đây?
Tại lúc Mộng Kỳ đang nhăn nhúm, Lạc Gia Hoa đồng thời ở phòng đọc sách,
công việc mang về chưa tới mười giờ đã làm xong, nhưng đồng hồ sinh học
của hắn là mười một giờ lên giường, liền lấy sách ra đọc, so với Mộng Kỳ đang nhăn nhúm thì hắn tựa hồ không nghĩ gì nhiều.
Đảo mắt liền đến mười một giờ, thu thập một tý, trở về phòng.
Trong phong ngủ, từ lúc Lạc Gia Hoa đẩy cửa tiến vào, vốn là đang mơ màng ngủ Mộng Kỳ liền mở mắt, con mắt trong bóng tối theo bóng người vòng tới
vòng lui.
Đi đến bên giường, vốn là muốn bật đèn, nhưng Lạc Gia Hoa đột nhiên nghĩ
trên giường còn có một mỹ nhân đang ngủ, do dự một tý, Lạc Gia Hoa cũng
không có mở đèn, mà là rón rén cỡi quần áo ngủ xuống, suy nghĩ một chút, lưu lại quần tam giác, có trời mới biết hắn thế nhưng có thói quen ngủ
trần, nhưng là bây giờ, rất rõ ràng cái thói quen này không thích hợp.
Cảm giác được Lạc Gia Hoa cỡi quần áo ra cẩn thần lên giường, Mộng Kỳ trong lòng khẩn trương, thân thể cũng có chút cứng ngắt, muốn tới chưa?
Đúng là, Lạc Gia Hoa nằm ngủ tốt, cũng không có động tác dư thừa, chỉ trong
chốc lát, liền truyền đến tiếng hít thở đều đều, hắn ngủ thiếp đi?
Trong bóng tối, Mộng Kỳ mở to mắt, không thể nói trong lòng là cảm giác gì,
nhưng tuyệt đối không có thất vọng, chờ trong chốc lát, giống như Lạc
Gia Hoa thật sự ngủ thiếp đi, xem ra, hắn không có ý định đụng chạm
mình, Mộng Kỳ buông lỏng tâm tình, rất nhanh đi gặp Chu công.
Kỳ thật, tự cô chuyển tới nơi này thì cũng đã có chuẩn bị tâm lý, hai
người sẽ thành người một nhà, lại là vợ chồng hợp pháp, vợ chồng chi lễ, chuyện này chẳng qua chỉ là sớm hay muộn, tình huống của cô cùng Lạc
Gia Hoa cũng giống như kết hôn ở cổ đại, cũng không sai biệt lắm, người
cổ đại bảo thủ như vậy đều muốn động phòng hoa chúc, huống chi là xã hội hiện nay, nếu Lạc Gia Hoa đụng cô, cô sẽ không nói gì, nhưng cô nhăn
nhúm nguyên nhân như vậy, chỉ là bởi vì chính mình còn là xử nữ, nghe
nói lần đầu tiên rất đau, cho nên có chút sợ hãi mà thôi, hiện tại Lạc
Gia Hoa không có hành động, cô nghĩ chậm một ngày đỡ một ngày.
Sáng ngày thứ hai khi tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn người, Mộng Kỳ sửng
sốt một chút, mới nhớ tới chuyện mình đã kết hôn và dời tới nhà Lạc Gia
Hoa, đẩy tóc đuôi gà di động một chút, ngoan ngoãn, đã chin giờ rưỡi,
Lạc Gia Hoa đâu? Vội vàng ra khỏi phòng ngủ, trong phòng yên tĩnh, này
là trung cư cao cấp, ở trong phòng, thật sự ngoại trừ âm thanh của chính mình, quá yên tĩnh, bất quá, hoàn cảnh an tĩnh này Mộng Kỳ thích, trên
bàn bày bữa sáng, dưới chiếc đũa đặt một tờ giấy, Mộng Kỳ đi tới cầm lên xem. Lạc gia Hoa viết:
“Thấy em ngủ ngon nên không có đánh thức em dậy, anh đi làm, chiều 5h30 tan
tầm, chừng 6h về đến nhà, sau khi ăn xong bữa sáng, ban ngày không có gì làm em có đi làm quen với hoàn cảnh chung quanh, nếu có chuyện gì liền
gọi điện cho anh. Ông xã tự bút.”
Ông xã?
Nhìn cháo trên bàn, rất rõ ràng là mới nấu buổi sáng, xem ra người này
thật sự biết làm việc nhà, hơn nữa còn rất tri kỷ, Mộng Kỳ khóe miệng
câu dẫn, có một lão công tựa hồ cũng không tệ.
Rửa mặt đánh răng, ăn bữa sáng ‘tình yêu’ lão công lưu lại, sửa sang lại
tốt sau đó gọi điện cho chủ nhà. Hỏi mình có thể hay không hôm nay tới
nhận lại tiền thế chấp khi thuê nhà, cô đã chuyển đi ra.
Chủ cho thuê nhà là một người tốt, lập tức liền đáp ứng đợi cô.
Mộng Kỳ cầm lấy túi đi ra cửa, từ nửa tháng trước cô cũng đã nói qua với chủ nhà tháng này cô không tiếp tục thuê, kế hoạch ban đầu cũng là mấy ngày này dọn nhà. Chỉ là nguyên lai chuẩn bị cùng Nghiêm Tử Hạo đăng ký rồi
dời đến nhà hắn, nhưng bây giờ là chuyển đến nhà người khác đi. Lúc đến
phòng cho thuê, chủ nhà đã đợi ở đó, nhìn thấy cô liền nhiệt tình đi
tới.
“Tiểu Kiều a~”
“Đại thúc a~” Mộng Kỳ cười đi tới.
Chủ nhà cũng biết Mộng Kỳ dọn nhà để chuẩn bị kết hôn, lập tức nói hỉ: “Như thế nào, cùng bạn trai đăng ký chưa? Hiện tại là dời đến nhà hắn đi?
Khi nào thì mời đại thúc đi ăn bánh kẹo cưới a?”
Mộng Kỳ cười: “Ba ngày trước đã đăng ký, ngày hôm qua mới dời đến nhà hắn
đi, bất quá, không phải cùng bạn trai đăng ký, là cùng một người khác.”
“A?” Chủ nhà nhất thời có chút ngu ngơ.
Mặc dù mình có thể không nói, nhưng Mộng Kỳ cũng không muốn cho người khác
hiểu lầm, cho dù người khác nghe được có xem thường cô, cô vẫn muốn nói
sự thật, cười nhìn chủ nhà: “Không có biện pháp, người ta không muốn
cưới cháu, cháu vừa hận gả cho, đành phải tùy tiện kéo một người đến gả
cho.”
Chủ nhà há hốc miệng, hồi lâu mới tìm về thanh âm của chính mình: “Cái kia, Tiểu Kiều a, cháu cũng đừng trêu chọc đại thúc a, đại thúc có thể không cùng cháu nói giỡn, cháu nói là thật hay giả?”
Mộng Kỳ cười, đã chuẩn bị tốt tâm lí sẽ bị khinh thị: “Đại thúc thấy cháu giống nói giỡn sao?”
Chủ nhà trầm mặc một chút, ngẩng đầu nhìn Mộng Kỳ: “Người kia như thế nào?”
Mộng Kỳ sửng sốt một chút mởi hiểu được chủ nhà đang hỏi tới Lạc Gia Hoa.
Suy nghĩ một chút cười nói: “Nhìn từ ngoài so với người kia đẹp trai
hơn, hơn nữa còn có xe, có nhà, có công ty, thích sạch sẽ, còn có thể vì cháu làm bữa sáng, trước mắt mà nói, cảm giác không tệ lắm.”
“Phải không, hai người làm sao quen biết, ở nơi nào biết nhau? Cháu đối với
gia đình của hắn có tìm hiểu cặn kẽ? Có phải hay không là tên lừa đảo
a?”
“Đại thúc nhìn cháu có chỗ nào đáng giá để lừa gạt, chúng cháu tại Cục dân
chính biết nhau, bạn trai cháu thất ước đồng dạng bạn gái hắn cũng vậy,
hai người chúng cháu liền kết hợp lại thành một đôi.”
“Ai~” Chủ nhà thở dài: “Tiểu Kiều a, thôi, cháu đã kết hôn, nói thếm cũng
không có ích gì, cháu đã nói tốt hơn người trước vậy thì nhất định tốt
hơn đi, đại thúc việc khác không tin tưởng, nhưng phương diện nhìn
người, ngoại trừ là Nghiêm Tử Hạo ra thúc cảm thấy ánh mắt cháu cũng
không tệ.”
“A?”
“Đại thúc nói lời này cháu đừng nóng giận a, Tiểu Kiều, kỳ thật khi cháu
cùng Nghiêm Tử Hạo một chỗ, thúc thực cảm thấy hắn không xứng với cháu,
bất kể là bề ngoài hay gia thế, đương nhiên, đứa bé kia có tài, nhân
phẩm cũng không trở ngại, đại thúc biết rõ cháu cũng là người không cầu
tài cùng xin gia thế, chỉ cần một người thật lòng với mình, phải nói đứa bé kia cái gì cũng tốt, nhưng có dã tâm quá lớn, người như vậy, không
thích hợp với cháu, cho dù hiện tại các cháu cùng một chỗ, nhưng cũng sẽ có một ngày phát sinh mâu thuẫn, khó tránh kết cục xấu nhất, trước kia
hai cháu tốt như vậy, đại thúc nhìn cháu cũng thực thích hắn, nên không
thuyết tam đạo tứ (ý là không muốn chia rẽ), hiện tại hai cháu đã tách
ra, đại thúc mới nói cảm nhận chân thật đối với hắn,, nếu đã phân ra
liền phân ra, về sau a, cháu không cần nghĩ nhiều, con người nên quý
trọng cuộc sống thực tại…”
Nghe chủ nhà chân thành khuyên lơn, Mộng Kỳ trong lòng ấm o o: “Đại thúc,
cháu còn tưởng thúc sẽ nói cháu lỗ mãng, tùy tiện tìm một người nam nhân kết hôn không biết xấu hổ đấy.”
Chủ nhà cười: “Cháu thuê nhà của thúc cũng được một khoảng thời gian, nói
thậy, cháu rất hợp ý đại thúc, cách làm người của cháu, tại chung quanh
đây ai có mắt cũng đều thấy, sống hơn nửa đời người, điểm này thúc thấy
rõ, mặc dù phương thức kết hôn của cháu mang theo chút giận dỗi, nhưng
thúc nghĩ, coi như cháu thật sự giận dỗi, tối thiểu cho cháu tức giận
người kia bề ngoài cũng sẽ không kém đi, cháu đã cùng người ta đăng ký,
vậy thúc chỉ muốn, chỉ cần nhân phẩm hắn không trở ngại, hiểu được đối
xử tốt với cháu, như vậy, những thứ khác cũng không cần nói nhiều, cháu
muốn cùng hắn sống thật tốt qua ngày, cái gì tình yêu a, nói thật, thế
hệ đại thúc không hiểu, nhớ ngày đó thúc cùng bà nhà kết hôn cũng chỉ
gặp qua có một lần, cảm giác không có gì trở ngại liền kết hôn, vậy thì
làm gì có chuyện yêu đương a, cháu thấy đó, hiện tại không phải cuộc
sống của thúc cũng không phải khá tốt sao? Cả đời cũng không có cãi vả,
thúc cảm thấy thật thỏa mãn, cháu xem tuổi trẻ bây giờ, mỗi người đem
tình yêu treo ở bờ môi, đúng là có người hạnh phúc mỹ mãn, trong mắt của thúc a, rất nhiều người chính là đem tình yêu trở thành cái cớ để phóng túng, cuộc sống này a, chính là củi gạo dầu muối, chỉ cần hai cháu hiểu được đạo lý này, kỳ thực sống qua ngày là chuyện thực đơn giản.”
Mộng Kỳ bất khả tư nghị nhìn chủ nhà: “Đại thúc, cháu hôm nay mới phát hiện thúc là một triết học gia a.”
Chủ nhà cười: “Cái này mà coi là triết học gia cái gì, đây đều là thúc đúc
kết từ cuộc sống, hai người chung đụng a, có lúc cần phải khiêm nhượng
lẫn nhau, liền nói đại thẩm cháu, tính tình đúng là thay đổi nhanh
chóng, có thể nhiều năm như vậy, chúng ta không phải bình an tới giờ
sao, thúc đối với bà ấy a, cũng có của mình chiêu, thời điểm bà ấy tức
giận, thúc liền giả vờ không nghe thấy, không có người nào mạnh miệng
bằng bà ấy, bà dĩ nhiên là âm ĩ không chịu đứng dậy, có lúc bà ấy cũng
cố tình gây sự, nhưng thúc là ai a, thúc là nam nhân, nam nhân tốt chính là phải yêu lão bà, bản thân nữ nhân, nhường một chút cũng không lỗ lả
gì, còn có thể duy trì gia đình đoàn kết, chỉ có gia đình đoàn kết, mới
có thể làm tốt chuyện khác được a, cháu nói đúng không?”
“Đại thúc nói quả là có đạo lý, nghe thúc nói như vậy, để lại cho cháu cảm xúc rất nhiều.”
“Ha ha, tất nhiên, nhớ năm đó thúc cùng đại thẩm cháu muốn sinh con gái,
đáng tiếc không được như ý nguyện, chỉ sinh một đứa rồi kế hoạch hóa gia đình, thúc và đại thẩm đều rất thích cháu a, xem cháu như con gái mà
đối đãi, về sau nếu hắn không tốt với cháu, cháu mang hắn tới đây, chúng ta sẽ giúp cháu giáo dục hắn, cho hắn biết một lão công tốt là như thế
nào.”
Mộng Kỳ cười đến mặt mày cong cong: “Tốt, cháu nhất định, ha ha.”
“Đây là tiền thế chấp của cháu.”
Mộng Kỳ cười: “Vậy cháu cũng không khách khí, cảm ơn thúc.”
Quan hệ tốt là một chuyện, nhưng tiền bạc thì cần phải tính toán rõ ràng,
không nhấc đến quan hệ kinh tế, hai bên lui tới mới có thể càng thêm
sòng phẳng, mặc dù quan hệ của Mộng Kỳ với chủ nhà rất tốt, nhưng về
phương diện kinh tế chưa bao giờ nhập lại làm một.
“Này vốn chính là của cháu.”
Mộng Kỳ tiếp nhận tiền: “Đại thúc, cháu sẽ không quấy rầy thúc nữa, thay
cháu chuyển lời hỏi thăm đại thẩm, khi nào rãnh cháu sẽ tới thăm thúc,
điện thoại của cháu cũng không có thay đổi, có gì thì liên lạc với cháu
a.”
Chủ nhà gật đầu: “Được, có việc liên lạc, cảm ơn bánh kẹo cưới của cháu a.”
“Đừng khách khí.”
…
Chờ chủ nhà rời đi, Mộng Kỳ lấy điện thoại ra gọi cho đồng đảng đại học,
chuyện kết hôn của chính mình còn chưa có nói cho cô ấy biết, nếu không
chủ động nói, về sau cô ấy biết nhất định sẽ làm thịt mình ngay, điện
thoại được thông, bên kia liền truyền đến âm thanh tức giận.
“Uy~”
Mộng Kỳ khóe miệng nhếch lên: “Tiểu mỹ nhân, đừng nói là cậu còn đang ngủ nga?”
”Đúng, bạn hiền, sớm a.”
Mộng Kỳ bất nhã trừng mắt, người này luôn tự quyết định: “Không còn sớm, đã giữa trưa, tới đây tớ mời cậu ăn cơm.”
“Ơ, cậu kiếm tiền?”
”Tớ kết hôn, cậu muốn hay không tới chúc mừng a?”
Nói xong câu đó, Mộng Kỳ lập tức đưa điện thoại cách xa lỗ tai, quả nhiên,
ba giây sau, bên kia truyền đến tiếng thét chói tai: “Cái….Gì?!!!”
Mộng Kỳ trong mắt hàm chứa vui vẻ: “Nửa giờ sau gặp mặt tại nhà hàng.”
Sau đó cúp điện thoại, cô có thể tưởng tượng giờ phút này đồng đảng đang
nhảy dựng thu thập chính mình, ba phút sau hướng ra khỏi nhà, nghĩ đến
đồng đảng, trong lòng Mộng Kỳ cảm thấy ấm áp, chiêu cái xe, chỗ đó cách
chỗ cô cũng không tính là xa, chính mình phải tới trước cô ấy vài phút,
Mộng Kỳ nghĩ tới, hướng tài xế nói địa chỉ, theo thói quen nhìn ra ngoài cửa ngẩn người…
Đại danh của đồng đảng là Lưu Lợi, nhũ danh lily, tiểu mỹ nhân, cùng một
tuổi với Mộng Kỳ. Hai người là bạn thời đại học hơn nữa ngủ cùng một
phòng cấu kết nhau làm việc xấu bốn năm, là một người theo chủ nghĩa độc thân, tính tình nóng nảy ngay thẳng lại ưa thích con nít, bề ngoài ôn
nhu, cùng Mộng Kỳ một cương một nhu phối hợp khôn cùng, hai người từng
nổi tiếng ở đại học C là độc hoa hồng, hoa hồng tuy đẹp nhưng hàm chứa
cực độc, không cẩn thận sẽ có khả năng hại người hại mình.
Thời điểm đồng đảng đến, Mộng Kỳ đã gọi xong món ăn, như một đoàn xe lửa xông vào nhà hàng, liến mắt nhìn hai bên.
Mộng Kỳ mỉm cười ngồi tại chỗ nhìn đồng đảng tốc độ có thể so với vận động
viên vô địch Olympic ngồi xuống đối diện mình, vị trí của cô đã sớm đặt
sẵn nước dừa mà cô yêu thích.
“Tớ đã gọi thức ăn, cũng đã đến buổi trưa, cậu khẳng định là không có ăn sáng, nên cùng nhau dùng bữa trưa đi.”
“Được…” Lưu Lợi gật đầu, hai mắt tỏa sáng nhìn Mộng Kỳ: “Làm sao cậu có thể âm
thầm bỏ chạy kết hôn a? Còn có, là với Nghiêm Tử Hạo? Con mẹ nó có bà
quên mẹ, nhớ ngày đó nếu không phải cô nãi nãi (bà cô) đây bên trong chu toàn, hắn làm sao có thể chiếm tiện nghi ôm mỹ nữ trở về.”
Nghiêm Tử Hạo là bạn trai cũ kiêm mối tình đầu của Mộng Kỳ, là bạn học cao
trung của Lưu Lợi, lần đầu tiên bạn học tụ họp, Mộng Kỳ bị Lưu Lợi lôi
kéo đi tham gia, sao đó biết Nghiêm Tử Hạo, cho nên hai người bọn họ có
thể quen nhau là do Lưu Lợi làm bà mối.
Mộng Kỳ cười chờ cho Lưu Lợi ba lạp ba lạp đem những lời trong lòng nói
xong, lúc này mới từ từ mở miệng: “Tớ là kết hôn, bất quá không phải
cùng Nghiêm Tử Hạo.”
“Phốc” Lưu Lợi nghiêng đầu đem nước dừa vừa mới đưa vào miệng phun ra.
“Cái gì?! Không phải là hắn? Hắn thay lòng?”
Mộng Kỳ hai mắt cong cong, đây là đồng đảng, mặc kệ như thế nào đều vĩnh
viễn đứng về phía mình, cho dù biết được mình cùng hắn chia tay, bình
thường người biết hai người bọn họ, trước tiên khẳng định nghĩ tới là
không phải mình thay lòng, dù sao từ bề ngoài mà nói, mình chiếm ưu thế
tương đối lớn hơn, đúng là đồng đảng bất đồng, kia sợ là chính mình cho
dù có làm chuyện gì xấu, cũng là vô điều kiện đứng bên cạnh mình.
Chỉ là, thanh âm của đồng đảng này quá lớn, cũng may bây giờ không tới
khách sạn Cao Phong Kỳ, chung quanh còn chưa có người tan tầm, cho nên
trong nhà ăn cũng không có nhiều người, Mộng Kỳ yên lặng giật nhẹ cô.
“Cậu ngồi xuống trước, phiền toái nhỏ giọng một chút.”
“A, thẹn thùng, tớ quá kích động, cậu nói, có phải hay không là hắn thay
lòng, nếu hắn dám, lão nương đây đi phế hắn.” Lưu Lợi vung lên quả đấm
nhỏ vẻ mặt ác ngoan ngoan (ác độc + ngoan tuyệt).
Mộng Kỳ lặng yên…
Chờ cảm xúc Lưu Lợi ổn định lại, Mộng Kỳ mới kể lại chuyện tình mấy ngày
trước của chính mình: “Ngày đó vốn là hẹn Nghiêm Tử Hạo cùng đi đến Cục
dân chính, bất quá… cho nên, hiện tại tớ đang ở nhà của lão công, mọi
chuyện cần thiết…chính là như vậy.”
Lúc Mộng Kỳ nói chuyện có thói quen so với người bình thường chậm nửa nhịp, làm cho người ta có cảm giác là chính tôi không vội, trời có sập xuống, tôi cũng vậy không vội.
Tốc độ như vậy, cộng thêm giọng nói và bề ngoài ôn nhu của cô, nghe cô chậm rãi nói, là một việc hưởng thụ hết sức thoải mái, Lưu Lợi thích nhất
nghe bạn tốt nói chuyện, bởi vì chỉ cần cô nói chuyện, trong lòng cho dù có bạo động lớn hơn đi nữa cũng giống như trong nháy mắt lạnh xuống,
thay vì nói đang nghe cô nói chuyện, không bằng nói là đang hưởng thụ
giọng nói của cô, cảm giác giống như đang nghe nhạc, mặc dù biết nhau
nhiều năm, nhưng mỗi lần nghe cô nói chuyện, đều có một cảm giác rất
thoải mái.
Đương nhiên, đó cũng không phải nói Mộng Kỳ sẽ không nhanh chóng nói chuyện,
người này có bộ dáng bình hoa, nhưng đầu óc cũng không bình hoa, nhớ năm đó lúc đi học mọi người nhìn cô lớn lên xinh đẹp như vậy có chút lòng
khinh thị, đúng là về sau dưới ngòi bút gặp chân chương, thành tích cao
nhất từ đại học năm thứ nhất đến năm thứ tư trong các cuộc thi của vài
chục trường , bảo trì kiên cố, ghi chép như vậy, đã có thể gia nhập vào
lịch sử của đại học C, hơn nữa cô nói chuyện với tốc độ từng chữ, cũng
là với mỗi người khác nhau , như cùng với người không quen, cô sẽ bảo
trì tốc độ bình thường, cùng người ngoại quốc nói chuyện, liền sẽ tăng
nhanh tốc độ, chỉ có cùng người quen nói chuyện, cô mới có thể chậm hơn
nửa nhịp, làm cho người nghe hưởng thụ.
Mộng Kỳ nói xong những chuyện phát sinh trong vài ngày gần đây của mình,
cũng là lúc món ăn thứ nhất được mang lên, cô không khách khí động đũa , dù sao cùng Lưu Lợi người này đã quen thuộc như cháo , cùng cô khách
khí, quả thực chính là chê cười.
Lưu Lợi nghe xong Mộng Kỳ tự thuật, niệm niệm không thôi từ trong âm thanh
của cô hoàn hồn, suy nghĩ một chút chuyện đã xảy ra, “Cho nên, chồng bây giờ của cậu, được cậu nhặt ở cục dân chính cũng giống như cậu là người
bị bỏ rơi đáng thương?”
Mộng Kỳ vẻ mặt hắc tuyến, “Cậu không thể nể mặt tớ một chút sao?”
“Con gái, nói cho chị gái biết, hắn lớn lên so với Nghiêm Tử Hạo suất hay là xấu?”
“… Suất.”
“So với hắn cao hay là thấp?”
“… Cao.”
“Vóc người so với hắn tốt hay là kém?”
“… Tốt.”
“Làn da so với hắn trắng hay đen?”
“… Trắng.”
“Hắn có nhà?”
“Hai phòng một phòng khách , nghe nói là cha mẹ trả tiền, bây giờ còn đang cung cấp.”
“Hắn có xe?”
“Ừm, ngồi thật thoải mái , là hiệu gì thì tớ không biết, cậu biết đấy tớ
ngoại trừ BMW thì những xe khác đang chạy băng băng trên đường cũng
không nhận ra.”
“Đây không phải là trọng điểm, hắn mở công ty?”
“Nghe nói chỉ có tám người, là làm cho trong phòng thiết kế .”
“Hắn ôn nhu không?”
“… Rất ôn nhu.”
“Hắn tỉ mỉ không?”
“… Rất tỉ mỉ .” Còn cố ý làm bữa sáng cho cô.
…
Theo Mộng Kỳ trả lời từng vấn đề một, Lưu Lợi hai mắt càng ngày càng tỏa
sáng, cuối cùng, tổng kết lên tiếng, “Con gái, ngươi kiếm lời.”
“Phốc~ khụ khụ lợi nhuận gì a?”
“Cậu nghĩ a, mặc dù cậu bị mất hạt vừng, nhưng là cậu lại nhặt được trái dưa hấu a ( nguyên bản: ném dưa hấu lượm hạt vừng ), đầu tiên chúng ta từ
bên ngoài mà nói, mặc dù tớ không có tận mắt thấy hình dáng nam nhân của cậu, nhưng là, từ câu trả lời của cậu, hắn tuyệt đối so với Nghiêm Tử
Hạo hơn hẳn, từ mặt kinh tế mà nói, Nghiêm Tử Hạo hắn gia cảnh bình
thường, liền coi như các cậu kết hôn, cha mẹ hắn cũng sẽ không cho hai
người tiền chu cấp hàng tháng, cho hay không cần phải nâng là một
chuyện, lại nói Nghiêm Tử Hạo hiếu thuận, chỉ sợ sau khi kết hôn hẳn là
muốn sống cùng cha mẹ , cậu nên biết, từ xưa đến nay, vấn đề mẹ chồng
con dâu chính là một vấn đề lớn, đúng là chộng của cậu bây giờ , rất rõ
ràng, các cậu không cần có vấn đề như vậy, coi như là có, cũng không có
vấn đề gì, dù sao mọi người không ở cùng một chỗ, mắt không thấy tâm
không phiền. Nghiêm Tử Hạo có cái gì, ngoại trừ có một đầu óc khá hơn
một chút, hắn hiện tại không có gì cả, đúng là cùng chồng của cậu bất
đồng, hắn so với cậu lớn hơn ba tuổi, có xe có phòng có công ty, đàn ông như vậy, xứng với cậu, đúng lúc a, đương nhiên, người này nhân phẩm rất trọng yếu, cho nên, cái này cậu phải quan sát thật kỹ lưỡng, bất quá,
cậu cũng đã lấy hắn , như vậy, cậu hắn là muốn chiếm lấy tim hắn, làm
cho hắn vì cậu dục tiên dục tử, dục thôi không thể, không phải là cậu
bất đồng, mặc cậu vi sở dục vì… Chỉ cần hắn thật lòng đối tốt với cậu,
những thứ khác, cũng có thể chịu được, đương nhiên, nếu là cậu cùng hắn
thật sự không hợp, hắn đối với cậu không tốt , cậu cũng không cần vì cái gọi là gia đình mà tạm nhân nhượng ,vì lợi ích toàn cục, cậu nên biết,
xã hội bây giờ, kết hôn ly hôn là chuyện rất bình thường, không cần phải đem mình buộc chết ở một gốc cây, nếu không chỉ cậu chịu ủy khuất… Ai, vốn là muốn cùng cậu tới cái song mỹ hợp bích, cậu nói chúng ta cùng đi phao đêm, phải có bao nhiêu nam nhân bị chúng ta mê phải xoay quanh a,
đúng là cậu, rõ ràng chưa từng đi bar, thật sự là mất thể diện…”
Mộng Kỳ không nói gì…
“Thực không nhìn ra, cậu lại có giác ngộ như vậy.”
Lưu Lợi liếc mắt nhìn Mộng Kỳ, “Cái cậu không nhìn ra còn nhiều.”
Mộng Kỳ: Cô ấy không phải đang tự khen mình đấy chứ?
Khi đang nói chuyện, nhân viên phục vụ đã lục tục đem các món ăn Mộng Kỳ
kêu dọn lên đầy đủ, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, “Ta nói con gái,
khi nào thì kéo hắn đi ra gặp mặt, tớ cho cậu tham khảo một chút.”
Mộng Kỳ hắc tuyến, “cậu cho là mua chó a, còn gặp mặt đây.”
“Hắc hắc, như thế nào, hiện tại liền bắt đầu đau lòng?”
“Cậu suy nghĩ nhiều quá.”
“Ha ha…”
Thời điểm nói chuyện, Mộng Kỳ nhắc tới Lạc Gia Hoa cùng mình là sinh cùng
một ngày, lập tức làm cho Lưu Lợi kinh hô, “Duyên phận a, đây chính là
duyên phận trong truyền thuyết a, rõ ràng cũng làm cho cậu đụng phải,
con gái, ta thật sự là quá hâm mộ con, ngày nào đó ta muốn kết hôn , cậu nói tớ đi cục dân chính có thể bắt được nam nhân độc thân không?”
Mộng Kỳ nghiêm túc gật đầu, “Nhất định có thể… Cho dù không có người như Lạc Gia Hoa bị bỏ rơi , cũng còn có ly hôn, kết hôn cũng là có thể .”
“Dựa, cậu để cho tớ nhặt cái hàng đã xài rồi?”
“không phải là cậu nói như vậy sao, ly hôn cũng là nam nhân mà, mặc dù dán lên cái mác ly hôn, nhưng là, cùng không li hôn có cái gì khác nhau đây,
nam nhân ly hôn, không phải là cùng một nữ nhân làm cùng một sự kiện một trăm lần, nam nhân đã không có kết hôn, có lẽ là cùng một trăm nữ nhân
làm lần thứ nhất đây, kỳ thật số lần đều đồng dạng, cậu cảm thấy, còn
không bằng tìm rời tách cưới đây, đương nhiên, nếu như có thể tìm được
nguyên trang thì càng tốt, bất quá, xã hội này nguyên trang khó tìm, cho nên, chúng ta cũng chỉ có thể lui mà cầu xin tiếp theo .”
“Phốc xuy~~ tên khốn kiếp nào nói cậu ôn nhu thiện lương hiền lành bảo thủ,
lão nương sẽ đi diệt hắn, bọn họ chỉ là do không nghe được thì không có
quyền lên tiếng.”
“Kỳ thật tớ cũng chính là ngẫu nhiên ở trước mặt cậu mạnh mẽ một chút, bất
quá lời này của cậu nói ra người khác cũng không tin, bọn họ có thể sẽ
cho là cậu cùng tớ cãi nhau sau đó cố ý nói bậy để khinh bỉ tớ, cậu làm
như vậy, bọn họ sẽ khinh bỉ của cậu.”
“… Con gái, ngươi thực phúc hắc.”
“Kỳ thật tớ vẫn luôn khỏe mạnh dưới ánh mặt trời, hiên ngang bước trên đường lớn.”
“Nôn ~ muốn ói.”
“Nơi này là nhà hàng, cậu tối thiểu không muốn, còn có, chúng ta đều cùng ăn, cậu xác định cậu còn muốn ăn cơm?”
“…” Lưu Lợi khóc, cái này là ai đem cô ăn đến sít sao, đồng dạng là nữ
nhân hung hãn, vì sao mỗi người nghe đến tên của cô tựa như ác lang Mãnh Hổ, nghe đến tên con gái mỗi người lại như phát xuân đây, quá không
công bằng, cô nàng này nếu là nghĩ nguy hại nhân dân, kia phải làm cho
nhiều nam nhân quỳ gối tại quần áo của cô a, thực ghen ghét cái nam nhân lấy được cô.
Nói không lại Mộng Kỳ, Lưu Lợi quyết định biến bi phẫn thành sức lực, từng
ngụm từng ngụm ăn cơm, từng ngụm từng ngụm dùng bữa, Mộng Kỳ thấy, có
lòng tốt khuyên giải, “Lily a, cậu đây là vài ngày chưa ăn , có muốn hay không lại gọi vài món thức ăn, cậu ăn từ từ, không có người giành với
cậu, đợi lát nữa bị sặc thì biết làm sao?”
“Khụ khụ ~~ khụ khụ ~~” vốn là không có sặc, kết quả Mộng Kỳ vừa nói, bị sặc…
“Cậu xem, tớ vừa nói cậu ăn chậm một chút cậu không phải không nghe, hiện tại bị sặc phải hay không? Đến, uống miếng nước đi.”
Lưu Lợi vừa ho khan vừa dùng ánh mắt ai oán lên án Mộng Kỳ, đều là yêu tinh này hại người, nếu không tại cậu, người ta có thể sặc sao?
Mộng Kỳ bị ánh mắt Lưu Lợi nhìn thấy toàn thân tê dại, “Cái kia, Lily a… Di, ngươi đi đâu vậy?”
Lily oai phong hùng dũng khí phách hiên ngang vừa đi ra ngoài vừa nói, “Tớ đi tìm họ Nghiêm tính sổ.”
“A! … Cậu không ăn cơm nữa?”
“Ăn no.”
“Vậy được, chúng ta liên lạc qua điện thoại a.”
“Chờ, tớ muốn đem nam nhân phụ bạc kia cho năm ngựa xé xác…”
Mộng Kỳ nhìn ánh mắt mọi người chung quanh, lặng yên, mọi người đại khái cho là Lưu Lợi bị họ Nghiêm quăng, cô có nên hay không nhắc nhở một tý,
“Ách… Lily, nhắc nhở cậu một tý, đây là xã hội pháp chế, chớ làm loạn,
phạm pháp.”
Mọi người trong nhà ăn: đó là một cô gái tốt.
Mộng Kỳ, “Nghe nói người có vài chỗ đánh nhau đau nhức muốn chết lúc nghiệm
thương lại là chút thương tổn nhỏ, nếu không cậu trở về nghiên cứu một
chút rồi đi đánh hắn…”
Mọi người trong nhà ăn: có điểm ngất, đỡ tường…
Lưu Lợi đi tới cửa , liền té ngã ra ngoài, thiếu chút nữa ngã xuống đất,
quay đầu nghiến răng nghiến lợi nhìn xem Mộng Kỳ, “Đề nghị của cậu không sai, tớ sẽ xem xét .”
“Dễ nói dễ nói.”
Lời bộc bạch: Kiều Mộng Kỳ, rốt cuộc chuyện này sao a, như thế nào người ta giúp cô ngược lại phải đi qua cảm kích cô, cô cũng rất rất rất rất rất
gì kia …
Mắt thấy Lưu Lợi biến mất khỏi tầm mắt của mình, Mộng Kỳ cũng liền gấp rút
tính tiền rời đi, quýnh ~ vừa rồi liên tục kích động cho Lưu Lợi đề
nghị, đã quên chung quanh còn có người ăn cơm, hình tượng a hình tượng…
Lời bộc bạch: cô còn muốn hình tượng đây, thì ra là toàn bộ thế giới người phúc hắc nhất chính là cô.