Đến đây, toàn thể nhân viên công ty Hoa Thông, cũng miễn phí nhìn
xong một màn tỉ thí phấn khích giữa chủ nhà và Tiểu Tam, khiến chúng nam nhân đối với nữ nhân lần đầu tiên có nhận thức hoàn toàn mới, cũng làm
cho chúng nữ đối với Mộng Kỳ sùng bái lên tầm cao mới, hơn nữa, đối với
thái độ kiên quyết của Lạc Gia Hoa tỏ ra hài lòng, cũng làm cho mọi
người đối với phẩm chất của Lạc kỹ sư càng thêm tin tưởng.
Một đoạn thời gian rất dài, trận tụ hội này, đều trở thành đề tài bàn tán say sưa của nhân viên Hoa Thông, thậm chí, chờ công ty Hoa Thông từ từ mở rộng, nữ sinh từ từ tăng nhiều, mỗi lần có vấn đề tình cảm, tất
cả mọi người sẽ đi hỏi Lạc kỹ sư, có thể hay không cùng chị dâu thỉnh
giáo mấy vấn đề, cuối cùng, vì để cho thể xác và tinh thân của nhân viên công ty khỏe mạnh, Lạc Gia Hoa chính thức thuê Mộng Kỳ làm chỉ đạo viên tình cảm cho nhân viên công ty, vì mọi người giải quyết vấn đề tình
cảm, nâng cao EQ của mọi người, chuyện này, ở công ty trở thành câu
chuyện mọi người ca tụng, dĩ nhiên, những thứ này đều là nói sau.
Từ sau khi nhân viên liên hoan, Thẩm Tiểu Tam quyết chống lại Lạc phu nhân. Lần này, không liên quan chuyện Lạc Gia Hoa, hoàn toàn là bởi vì
Lạc phu nhân làm miệng cô biến thành miệng heo, làm hại cô một tuần lễ
không dám ra cửa. Lần này, là hai người đối chiến, hoàn toàn là cuộc
chiến của phụ nữ.
Đang lúc hai người phụ nữ đối chiến, phần lớn đều là vây quanh một
người đàn ông triển khai, nhưng có lúc, cũng có ngoại lệ, nhất là hai
phụ nữ xinh đẹp như nhau, họ giống như có thể vì tôn nghiêm, vì mặt mũi, vì mỹ phẩm, vì tất cả đối chiến.
Ngày thứ nhất, Lạc phu nhân ra cửa, phát hiện trong cầu thang có một bọc rác lớn, Mộng Kỳ bình tĩnh đem đi vứt bỏ.
Ngày thứ hai, chuông cửa Lạc gia vang lên, mở cửa thì nhìn thấy so
với hôm qua nhiều rác nhiều gấp đôi, không sao, Mộng Kỳ lần nữa đem đi
vứt bỏ.
Ngày thứ ba, chuông cửa Lạc gia vang lên, Mộng Kỳ hết sức bình tĩnh
mở cửa, không có gì bất ngờ xảy ra, so với hôm qua lại thêm gấp đôi, bắt lại đem vứt bỏ.
Ngày thứ tư. . . . . .
Ngày thứ năm. . . . . .
Ngày thứ sáu. . . . . .
Ngày thứ bảy. . . . . . cửa đối diện Lạc gia bị bảo vệ gõ cửa. . . . . .
Lý do, có người tố cáo Thẩm Điệp ném loạn đồ, người tố cáo, cửa đối diện .
Thẩm Điệp giận, “Mấy người tại sao cho rằng là tôi ném? Nói chuyện
phải có chứng cớ, ai biết có phải cô ta cố ý ném đồ hãm hại tôi hay
không.”
Đang nói chuyện, Mộng Kỳ mở cửa.
Nhìn thấy cô, Thẩm Điệp liền kích động, “Kiều Mộng Kỳ, cô tại sao nói là tôi ném? Cô lấy hứng cớ ra cho tôi a, chứng cớ đâu. . . . . .”
Mộng Kỳ cười, “Thẩm tiểu thư, cô không thể bởi vì bị chồng tôi cự
tuyệt mà trả đũa chứ? Cô muốn trả đũa, cũng nên đổi phương pháp a. Cô
ngày ngày hướng cửa cầu thang ném rác , đây chính là phá hoại hoàn cảnh
công cộng, không đạo đức . Hơn nữa, mỗi ngày đều là rác, hơn nữa càng
ngày càng nhiều hơn, tôi hoài nghi cô làm cái gì, từ đâu có nhiều rác
như vậy, cô không phải sẽ vì trả thù, đem tất cả đồ trong nhà ném đi
chứ? Đây chính là lãng phí a! Dân tộc Trung Hoa chúng ta có truyền thống mỹ đức chính là cần kiệm, hành vi của cô như vậy là hết sức không đúng. Dĩ nhiên, tôi hiểu rõ cô nhất định sẽ không thừa nhận , cho nên thật
ngại, ngày hôm trước tôi không cẩn thận quay được một đoạn video, vừa
lúc thấy được cô ném rác, cô có muốn nhìn một cái? Đương nhiên, vật này, cũng có thể có khả năng làm chứng cớ trong truyền thuyết.”
Thẩm Điệp nhìn Mộng Kỳ đắc ý lắc lư điện thoại trong tay, trong đầu chỉ lóe hai chữ: nham hiểm.
Bảo vệ nghe được lời Mộng Kỳ nói, ánh mắt nhìn Thẩm Điệp không khỏi
có chút xem thường. Đáng tiếc người xinh đẹp như vậy, lại muốn cướp
chồng nhà người ta, không thể tha thứ. Huống chi Thẩm Điệp vốn chỉ là
người thuê phòng, mà Mộng Kỳ đã là vợ của người vừa có nhà vừa có sự
nghiệp, bên nhẹ bên nặng vừa so sánh liền biết.
“Tiểu thư, vì lợi ích của hộ gia đình khác, xin cô lập tức đem các loại rác rưỡi tiến hành xử lý.”
Thẩm Điệp vừa nghe, khinh miệt cười một tiếng, “Nếu như tôi không chịu?”
“Xin cô phối hợp với chúng tôi.”
“Cô giận dỗi tôi cũng coi như xong, không cần mang đến phiền toái cho người khác.” Mộng Kỳ nhàn rỗi mở miệng.
Thẩm Điệp nhìn chằm chằm cô, hận không được đi lên cào cô hai cái, cô thề mắt mình nhất định có vấn đề mới có thể cảm thấy cô không tệ, đáng
ghét, quá ghê tởm.
“Thật ra thì, tôi thật sự không nghĩ tới, cô cư nhiên dùng phương
pháp ngây thơ này tới làm khó tôi. Mấy ngày trước tôi đem rác của cô ném đi, chỉ là không muốn cùng cô so đo, bởi vì phương pháp của cô thật sự
là quá ngây thơ. Không nghĩ tới cô cư nhiên cho là tôi sợ cô, còn chơi
rất vui vẻ, thật sự là rất mất thể diện. Nếu như cô còn muốn chơi đùa,
nhà tôi cũng không có thiếu đồ bỏ đi, nếu không tôi tặng cho cô một
chút?”
Thẩm Điệp cảm thấy toàn thân đau nhức, tức giận, “Không cần cô tốt bụng, tự tôi sẽ xử lý.”
“Vậy tôi sẽ không quấy rầy cô. . . . . . Hai vị, cám ơn, thật là làm phiền hai người.”
Mỹ nhân cảm ơn, hai bảo vệ nhất thời cảm thấy thời tiết sáng sủa, tâm tình cũng không tệ a, “Không có không có, đây là việc chúng tôi phải
làm, lần sau Kiều tiểu thư có chuyện trực tiếp tới tìm chúng tôi là
được.”
Mộng Kỳ cười, “Được, cám ơn, tôi đóng cửa.”
“Ừ.”
Nữ nhân dối trá! ! ! Đây là Thẩm Điệp cắn răng nghiến lợi tưởng.
“Tiểu thư. . . . . .”
“Anh mới là tiểu thư, cả nhà anh đều là tiểu thư! Nhìn cái gì vậy,
muốn đánh người à? Cho là tôi sợ anh a. . . . . . Ai nói với các người
đây là rác rưỡ? Cái này là do tôi muốn đặt ở đây! Thế nào, ở đâu có chế
độ quy định tôi không thể đặt đồ ở đây? Tôi muốn đặt ở đây hay muốn thu
hồi là do tôi. . . . . .”
Mộng Kỳ nghe đến đó, quyết định không nghe giọng nói ngang ngược của
Thẩm Điệp nữa. Lại nói giọng của Đại tiểu thư này trừ lớn một chút, tính khí nóng nảy chút, thật sự chính là ngây thơ . Vừa nhìn bộ dáng của cô
cũng biết không có kinh nghiệm làm Tiểu Tam, có người nào muốn làm Tiểu
Tam, không thèm nghĩ phương pháp quyến rũ đàn ông trước, lại cả ngày
hướng về phía vợ của người đó trêu tức là sao? Hơn nữa phương pháp còn
nông cạn đến thế. Cô vốn tính theo cô ấy vui đùa một chút , kết quả
phương pháp của cô quá mức ngây thơ, cùng cô chơi đùa, Mộng Kỳ sợ mình
sẽ dần tụt lùi IQ. Thế nhưng nữ nhân này hiển nhiên không có đầu óc gì,
không thấy mình là không cảm thấy hứng thú, còn tưởng rằng mình là sợ
cô, cư nhiên cầm quần áo đồ đạc bỏ đi, chỉ vì cùng cô chơi, thật là
lãng phí a. Tài nghệ như vậy, trêu chọc vài lần sẽ không còn vui, cô
ngại đi lên đả kích cô, còn trực tiếp tìm kẻ thứ ba đến giải quyết.
Gần đây Lạc Gia Hoa về nhà không hề cố định nữa, thường ở công ty làm thêm giờ, Mộng Kỳ đối với lần này bày tỏ tha thứ, để cho anh không cần
cố kỵ mình, công việc quan trọng. Cô nghe Lạc Gia Hoa nói, công ty phải
phát triển, cộng thêm bộ nghiệp vụ của Cố Thông đang tranh thủ hợp đồng
lớn, giai đoạn trước công việc cũng không ít, công ty còn phải dạy người mới, tóm lại chính là một đống lớn chuyện phải bận rộn. Mộng Kỳ vốn là
hỏi có cần đưa cơm tối cho anh hay không, anh sợ cô mệt mỏi nên cự
tuyệt, liền cùng mọi người cùng nhau ăn thức ăn nhanh. Mộng Kỳ cũng nghĩ nếu như chỉ mang đồ ăn cho một mình Lạc Gia Hoa, thật đúng là ngại. Nếu như anh là nhân viên bình thường cũng không sao, hiện tại anh là ông
chủ công ty, vào lúc này có thể cùng mọi người đồng cam cộng khổ, mới có thể càng thêm kiên định lòng người. Dĩ nhiên, bữa trưa Lạc Gia Hoa vẫ
mang cơm theo ăn.
Tối hôm nay lại không cần chuẩn bị cơm tối, chỉ là Lạc Gia Hoa trở lại, phải chuẩn bị bữa ăn khuya .
Thấy anh làm việc mệt như vậy, Mộng Kỳ cố gắng giúp đỡ hết sức.
Ở trong mắt của cô, đàn ông lúc làm việc, là đẹp trai nhất. Vì vậy
những ngày qua Thẩm Điệp mờ ám, cô một chút cũng không có nói, chính là không muốn làm cho Lạc Gia Hoa lo lắng.
Thời điểm nhận được điện thoại của Lưu Lợi, Mộng Kỳ đang ở nhà vẽ
tranh, nhìn mặt trời bên ngoài một chút, tuyệt không muốn đi ra ngoài,
dứt khoát để cho cô tới nhà, dù sao liền cô cũng chỉ có một mình, rất
tốt.
Hỏi địa chỉ, hơn nửa tiếng sau Lưu Lợi đã tới, vừa vào cửa liền nói, “Khu của tiểu tử này không tệ a.”
Mộng Kỳ để Lưu Lợi đi vào, cười, “So với nhà cậu còn nhỏ hơn nhiều.”
“Vậy thì có là gì, lớn hơn nữa cũng chỉ ở có chút xíu không phải sao.” Lưu Lợi cẩu thả nói xong, “Trong nhà có bia không?”
“Không có.”
“Không sao, tới có mang đến.” Lưu Lợi đắc ý lắc lư cái túi trên tay, “Mua ở trước cửa chung cư, còn lạnh , chúng ta uống chung.”
Mộng Kỳ cười, “Cậu biết tớ không thích uống thứ này, thật không biết có cái gì uống ngon, chính cậu uống đi.”
“Không thú vị.” Lưu Lợi chu mỏ.
“Muốn dùng gì uống bia , tớ chuẩn bị cho cậu.”
“Cái gì cũng được?”
“Chỉ giới hạn ở trong nhà có .”
“Cũng biết cậu sẽ nói như vậy, tùy cậu a…, cậu bưng lên cái gì tớ ăn cái đó, cả ngày ở nhà, cậu cũng không ngại buồn bực.”
Mộng Kỳ cười, “Cái này thì có cái gì để buồn bực , tớ có rất nhiều việc để làm.”
“Làm cái gì?”
“Buổi sáng ăn sáng xong dọn dẹp phòng, sau đó vẽ tranh. Cậu biết đây
là một việc tinh tế, bình thường sau khi tiến vào trạng thái làm việc, thời gian một ngày lập tức trôi qua rất nhanh.”
Lưu Lợi nhìn bản vẽ trong phòng khách, “Gần đây đang vẽ cái gì?”
“Cậu xem một chút chẳng phải sẽ biết.” Mộng Kỳ đến phòng bếp lấy đồ ăn cho Lưu Lợi.
“A, đấy là vẽ cậu cùng Lạc Gia Hoa à?”
“Ừ.”
“Chậc chậc, tuấn nam mỹ nữ phối hợp, thật không tệ a, ảnh cưới của các cậu lúc nào thì có ?”
“Tiệm ảnh nói là nửa tháng, còn một tuần nữa là được. Tớ đã đăng ảnh cưới lên mạng, cậu xem không?”
“Nhìn một chút, tớ chuyển đến trong album ảnh của tớ, cậu không thấy
những sắc nữ kia, mọi người đều nói chồng cậu rất đẹp trai, còn đám
con trai liền than thở về sau không có cơ hội, một đại mỹ nhân cứ như
vậy đi vào phần mộ hôn nhân, thật đáng tiếc.”
“Cuộc sống không phải cuối cùng sẽ đi vào phần mộ sao? Nếu là như vậy , sớm vào hay muộn vào có cái gì khác biệt đâu? Hơn nữa, có một người
thủy chung ở bên cậu, cũng sẽ không tịch mịch a.”
Lưu Lợi khinh bỉ nhìn Mộng Kỳ, “Rõ ràng dáng dấp hiện đại như vậy, tư tưởng lại cổ xưa, cậu nói tại sao có cực phẩm như cậu vậy? Dĩ nhiên,
tính tình như cậu, là phúc tinh của đàn ông, Lạc Gia Hoa có thể lấy được cậu, quả thật chính là phúc đức ba đời nhà hắn. Nhưng mà hành động của
cậu, quả thực là ném hết mặt mũi của phụ nữ biết không?”
Mộng Kỳ cười, “Tớ không phải là lưu luyến gia đình một chút ư, thế
nào thành mất thể diện? Bây giờ cậu chưa gặp phải định mệnh của đời cậu, chờ cậu gặp được, tớ tin cậu có thể so với tớ còn lưu luyến gia đình
hơn. Đến lúc đó, cậu sẽ biết rõ, có một số việc ở trong mắt hiện tại của cậu có thể nói mất thể diện, thật ra thì, cậu làm , cũng sẽ rất hạnh
phúc .”
“Làm ơn, Tiểu Thánh Nhân, cậu đừng tư tưởng hóa cho tớ có được hay
không? Thật không chịu nổi, mỗi khi nói gì với cậu, cậu cũng dùng giọng
điệu bất đắc dĩ như vậy giáo dục tớ, không biết còn tưởng rằng cậu là
chị tớ đấy.”
“Tớ cho là cậu sẽ nói tớ là mẹ cậu.”
“Mẹ tớ nếu giống như cậu vậy, bà khẳng định ngủ thiếp đi cũng sẽ cười tỉnh.”
“Ha ha, tới đây ăn cái gì.”
“Đậu phộng, hạt dưa. . . . . . Tớ còn tưởng cậu sẽ chuẩn bị cho tớ
cái gì rồi, thì ra chỉ những thứ này a, thật là làm cho người ta thất
vọng.”
“Trong nhà không có nhiều đồ ăn vặt, đây là ba mẹ tớ trước khi cố ý
chuẩn bị, cho tới bây giờ cũng chưa ăn hết. Cậu biết tớ không thích ăn
đồ ăn vặt, nấu ăn cũng không quá thích hợp, nếu không, tớ chuẩn bị cho
cậu chút chè lạnh?”
“Chủ ý này không tệ.”
“Được, cậu chờ.”
“Tớ còn chưa đi thăm nhà mới của cậu.”
Mộng Kỳ nghe vậy cười, “Cậu khi nào thì khách khí với tớ , tùy tiện nhìn.”
“Hắc hắc, tớ cũng chỉ là khách khí một chút thôi.” Lưu Lợi không
khách khí đi vòng quanh phòng, sau đó chui vào phòng bếp nhìn Mộng Kỳ,
cười trộm, “Tớ xem, trong phòng ngủ rõ ràng cho thấy hai người ngủ.”
Mộng Kỳ cười, liếc Lưu Lợi một cái, khẳng định từ trong miệng người này không nghe được ý tốt, quả nhiên. . . . . .
Lưu Lợi nháy mắt ra hiệu hỏi, “Hắn như thế nào?”
Mộng Kỳ giả bộ ngu, “Cái gì như thế nào?”
“Đương nhiên là về phương diện nào đó a, có phải là đàn ông chân chính không? Đây chính là quan hệ đến hạnh phúc cả đời cậu a.”
Mộng Kỳ đỏ mặt, “Cậu thật là sắc.”
“Nhìn bộ dáng của cậu như vậy, là do đã trải qua quá trình từ cô gái
biến thành phụ nữ a, đến đây, báo cáo với chị gái một chút, các cậu lúc
nào thì ám độ trần thương? Cảm giác như thế nào? Các cậu dùng những tư
thế gì? . . . . . .”
Mộng Kỳ nghe mặt đỏ tới mang tai, cầm nồi muỗng lên đuổi người, “Cậu nếu không đi ra ngoài, tớ sẽ nấu cậu.”
“Oa, thì ra là cậu xấu hổ a! ! !” Lưu Lợi cặp mắt sáng lên.
“Đi ra ngoài.” Mộng Kỳ thẹn thùng.
Lưu Lợi nhảy đến cửa, cười tà nhìn Mộng Kỳ, “Thân ái, chẳng lẽ cậu
không biết, tớ muốn biết chuyện gì, là nhất định sẽ lấy được câu trả lời sao?”
Mộng Kỳ trừng cô, “Mau xuất hiện một người đàn ông thu thập cậu đi, tớ mong đợi nhìn bộ dạng cậu khốn khổ.”
Lưu Lợi cười, “Vĩnh viễn cũng sẽ không có một ngày như thế , dù là có đàn ông, cũng là hắn vì tớ mà muốn chết muốn sống . Thân ái, cậu nghe
theo tớ đi, nếu không, tối nay cậu cũng đừng nghĩ cùng người đàn ông của cậu ngủ cùng nhau.”
Mộng Kỳ bình tĩnh, “Cùng cậu ngủ cũng không sao.”
Lưu Lợi càng bình tĩnh hơn, “Thật ra thì, tớ cũng không ngại tự mình
đi hỏi Lạc tiên sinh Mộng Kỳ nhà ta có làm cho hắn thỏa mãn hay không.”
“Cậu dám!”
“Cậu hãy thử xem?”
Mộng Kỳ thật đúng là sợ Lưu Lợi đi hỏi, như vậy thật là mất thể diện, chỉ đành phải đầu hàng, “Thân ái, cậu tha cho tớ một lần đi.”
“Không được, thời điểm lần đầu tiên của tớ đã chia sẻ cậu, như thế
nào cậu cũng phải cùng tớ chia sẻ lần đầu tiên, nói mau, hắn như thế
nào?”
Mộng Kỳ bất đắc dĩ, chỉ có thể hàm hồ gật đầu, “Tạm được.”
“Cậu cảm giác như thế nào?”
“Đau.”
“Lần đầu tiên đều như vậy, các cậu làm mấy lần? Lúc nào thì đi cùng một chỗ?”
“Không bao lâu.”
“Mấy lần?”
“Người nào nhàm chán nhớ cái đó.”
“Vậy. . . . . . Các cậu thích tư thế gì?”
. . . . . .
“Lưu Lợi! ! !”
Nhìn Mộng Kỳ mặt đều sắp thành màu tím, hơn nữa rõ ràng sắp nổi đóa
rồi, Lưu Lợi không thể làm gì khác hơn là thu hồi lòng hiếu kỳ của
mình, “Tốt lắm, không hỏi cũng được, tớ bảo đảm sẽ đem miệng đóng chặt , cậu không cần lo lắng a.”
Mộng Kỳ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù cô đã lựa chọn , mơ hồ đáp
lại, nhưng hỏi trắng ra như vậy, cô thật đúng là chống đỡ không được.
Chẳng lẽ thành phụ nữ, là một chuyện rất kinh thiên động địa sao? Thật
không chịu nổi.
Lúc trời nóng ăn chè lạnh gì, cũng là ý kiến hay. Có bạn tốt ở bên
cạnh, Mộng Kỳ cũng có khẩu vị, làm nhiều chút, ăn với Lưu Lợi. Chỉ là vì trả thù, ở trong chén của cô cố ý tăng thêm mấy muỗng tiêu.
“Ưm. . . . . . Ăn ngon thật, nhưng chỉ là thật cay, mẹ của tôi ơi,
cậu là cố ý trả thù chứ gì? . . . . . . Ai, chồng cậu mấy giờ trở lại?”
“Năm giờ rưỡi anh ấy tan việc, nhưng mấy ngày nay cũng làm thêm giờ, cũng không chính xác lắm.”
“Quỷ hẹp hòi. Mẹ nó, lúc này mới kết hôn mấy ngày liền bắt đầu làm thêm giờ? Cũng quá không để ý nhà rồi.”
“Anh ấy làm việc chính, cũng không phải là làm cái gì khác, thời điểm nên ủng hộ tớ sẽ ủng hộ.”
“. . . . . . Cậu thật hiền lành.”
“Cám ơn.”
. . . . . .
“Gần đây cậu có nhận việc ở Nhà Xuất Bản không?”
“Không có.” Mộng Kỳ lắc đầu, “Gần đây công việc khá nhiều, tớ không
có thời gian, hơn nữa cũng không muốn vẽ, bên kia, tớ đang suy nghĩ lúc
nào thì bị sa thải, về sau đều không nhận.”
“Tại sao? Cậu có chuyện gì?” Mộng Kỳ vẽ tranh minh hoạ rất được hoan nghênh, bình thường tiểu thuyết do cô phụ trách, cũng so với tiểu
thuyết khác bán khá hơn một chút, là con gái của ông chủ, Lưu Lợi vẫn
muốn vì cha tranh thủ một chút.
Mộng Kỳ nói, “Sau khi kết hôn chắc chắn sẽ có chuyện vướng víu như
vậy, không giống trước kia được tự do, thời gian sáng tác thiếu đi không ít, tớ sợ không thể hoàn thành đúng hạn.”
“Đã nói kết hôn không tốt, cậu xem, ngay cả cậu cũng nói như vậy.”
“Kết hôn mặc dù có chút phiền phức, nhưng cũng có chỗ tốt a. Hơn nữa, tớ cũng không mong đợi chút tiền này, coi như là buông lỏng chính mình
thôi. Ngày ngày sáng tác, cuối cùng sẽ có một ngày linh cảm dùng hết,
phải kết hợp lao động và vui chơi, mới là con đường lâu dài.”
“Tớ với cậu không có tiếng nói chung.”
Mộng Kỳ buồn cười, “Quả thật không có tiếng nói chung.”
Hai người yên lặng ăn chè, Lưu Lợi đột nhiên phát ra cảm thán, “Ai,
cậu nói chúng ta không có tiếng nói chung, nhưng tại sao làm bạn bè vài
năm như vậy, hơn nữa, lại trở thành đồng đảng?”
Mộng Kỳ cười, “Đúng vậy a, thật kỳ quái.”
“Cậu nói tớ có phải tốt với cậu, nhưng thật ra là vừa ý cậu hay không?”
Mộng Kỳ cười, “Nếu như cậu ghét đàn ông, có lẽ tớ cũng sẽ tin tưởng.
Chỉ là, lần sau nếu như cậu còn muốn nói lời như vậy, tớ đề nghị cậu
trước đem mấy người bạn trai kia giấu đi .”
“Nào có bạn trai gì.”
“À, cậu chuẩn bị hoàn lương?”
“Đúng vậy a, . . . . . . Phi phi, tớ nhổ vào, răng cậu không thể
phun ra ngà voi, tớ cũng không phải là gái điếm cần gì phải hoàn lương,
chỉ là vận xui gần đây giống như quấn lấy tớ, ai, mọi chuyện không như
ý, đừng nói nữa.”
Mộng Kỳ quan tâm hỏi, “Thế nào? Tớ còn chưa từng thấy qua dáng vẻ cậu buồn bực đấy.”
Lưu Lợi lắc đầu, “Tớ cũng là người bình thường, làm sao không có lúc
buồn bực, chỉ là tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chờ tới lúc cậu nhìn
thấy, buồn bực của tớ đã biến mất, dĩ nhiên là sẽ không gặp được.”
Mộng Kỳ từ trong nghe ra ý tứ khác , “Nói như vậy hôm nay cậu gọi
điện thoại cho tớ, cũng không sợ nóng đã chạy tới, là bởi vì buồn bực?”
Lưu Lợi hớp một ngụm rượu thật lớn, “Ừ.”
“Nói một chút đi.”
“Thật ra thì cũng là vấn đề cũ, ba tớ bắt tớ kết hôn.”
“A?” Mộng Kỳ biết, phía sau khẳng định còn có lời chưa nói. Quả
nhiên, Lưu Lợi vẻ mặt buồn bực nói, “Cậu biết tớ ghét nhất bị người khác quản, nếu như người đàn ông kia là người tớ thích thì còn tạm chấp
nhận. Nhưng ba tớ muốn tớ kết hôn buôn bán. Mặc dù tớ luôn luôn không
muốn kết hôn, nhưng tớ cũng không muốn lấy hôn nhân ra làm chuyện như
vậy a, như vậy sẽ làm tớ cảm thấy bị sỉ nhục. Cậu nói hiện tại đã là
thời đại nào rồi? Còn nói cái gì môn đăng hộ đối! Nhất là ông mập nhà
tớ, nói vì sự nghiệp, cứ như vậy đẩy tớ cho một tên hoa hoa công tử danh tiếng rất thúi . Này còn coi như xong, mấu chốt là cái tên hoa hoa công tử đó con mẹ nó chính là ỷ vào trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn đùa
bỡn phụ nữ khắp nơi, dáng vẻ tự cao, quả thực là nhìn một lần tớ đã ghê
tởm mấy ngày, cậu nói cõi đời này tại sao có thể có người dáng dấp ác
tâm như vậy? Nếu như hắn lớn lên đẹp trai một chút, có lẽ tớ sẽ gả. Cậu
nói để cho tở cả ngày đối mặt với một tên gia hỏa như vậy, thật sự là
muốn tớ hạ quyết tâm đi tu, chết cũng không hướng ông già cúi đầu.”
Mộng Kỳ cười, cô coi như là hiểu bạn tốt không vui. Một là cha muốn
kết thúc tự do của cô làm cô khó chịu, hai là đối tượng kết thân dáng
dấp rất xin lỗi người xem nên khó chịu, đây đối với một người coi trọng
sỹ diện như Lưu Lợi mà nói, quả thực là muốn mạng của cô.
Suy nghĩ một chút, khuyên nhủ, “Bây giờ mặc dù coi trọng bình đẳng,
nhưng là, người chân chính bình đẳng rất ít . Càng là người có tiền,
càng chú ý phô trương, chú trọng môn đăng hộ đối. Không vì cái gì khác,
bởi vì mặt mũi, bởi vì ganh đua so sánh. Tìm được nhà so với mình tốt,
hài lòng, tìm được nhà so với mình kém, buồn bực. Tìm được nhà so với
mình tốt, người ta có thể sẽ ghét bỏ, cũng không phải là dễ tìm, tìm
được nhà so với mình kém đi, lại càng không cam lòng. Cho nên, kết quả
tốt nhất chính là điều hoà, cũng tức là muốn môn đăng hộ đối. Về phần ba cậu bên kia, tớ nghĩ, nếu như cuối cùng cậu không muốn, ông ấy cũng sẽ
không miễn cưỡng cậu. Dù sao nhân phẩm và diện mạo người kia cũng sẽ
không đem lại hạnh phúc cho con gái. Tốt nhất cậu và ba nên nói chuyện
một chút, cậu nói ra suy nghĩ của mình, cậu lại xinh đẹp như vậy, coi
như thật sự muốn kết hôn, trước không nói gia đình như thế nào, tối
thiểu người kia phải xứng đôi với cậu, tiếp theo, cũng cần phải đối với
cậu tốt mới được. Phụ nữ chúng ta, cả đời, không phải chỉ cần có người
tri âm đối với mình thật lòng thật dạ sao?”
“Quả nhiên là học qua tâm lý học , an ủi cũng không giống người khác. Vốn là tâm tình có hơi buồn bực, nghe cậu vừa nói như thế, thoải mái
rất nhiều. Cậu nói không sai, bản tiểu thư lại không kém, muốn tìm người so với hắn tốt, rất dễ dàng, tại sao phải uất ức mình như vậy? Lưu lão
đầu nếu thật phát rồ bán nữ cầu vinh, tớ sẽ tuyệt giao với ông ấy, đi
theo mẹ tớ.”
Thời điểm Mộng Kỳ học đại học từng cảm thấy hứng thú với môn tâm lý
học nên có đi học mấy ngày, sau lại bởi vì một chuyện không có học lại,
nhưng bản thân cô đối với cái này vẫn thật cảm thấy hứng thú . Chỉ là
mỗi lần vừa nói, đều sẽ bị Lưu Lợi nhạo báng, thời điểm vừa mới bắt đầu
còn ngại ngùng, sau lại, cũng liền mặc kệ nó rồi.
Tâm tình Lưu Lợi tốt , lại cùng Mộng Kỳ đông kéo tây kéo, tối hôm nay không đi bar. Dùng lời của cô mà nói, là mình dầu gì lần đầu tiên tới
Lạc gia, không cùng nam chủ nhân chào hỏi một chút coi sao được? Từ đối
với bạn tốt quan tâm, Lưu Lợi vô cùng thận trọng báo cho Mộng Kỳ, “Mặc
dù đàn ông đi làm phụ nữ nên ủng hộ, nhưng đầu óc cậu cũng phải thông
minh chút, dáng dấp Lạc Gia Hoa đẹp trai như vậy, tuổi còn trẻ đã mở
công ty, là người từ trên mặt ngoài xem ra còn rất chính phái, đàn ông
như vậy, ở bên ngoài là miếng mồi ngon. Cậu không nên hắn nói gì sẽ tin
cái đó, thỉnh thoảng cũng phải để tâm một chút. Mặc dù giữa vợ chồng
quan trọng nhất chính là tin tưởng, nhưng bên ngoài nơi phồn hoa hấp dẫn như vậy, ai biết ngày nào đó xuất hiện một nhân vật lợi hại, hắn sẽ
vượt rào thì sao? Cho nên, đối với những người chung quanh hắn, ánh mắt
cậu phải mở lớn một chút, hiểu chưa?”
Mộng Kỳ dở khóc dở cười, “Cái miệng quạ đen này, cái gì khó nói, muốn rủa gia đình tớ bất hòa đúng không?”
Lưu lỵ chu mỏ, “Tớ đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy.”
“Tốt lắm tớ hiểu rõ rồi.” Mộng Kỳ lơ đễnh, cõi đời này người từng
khiến Lạc Gia Hoa động lòng đã đến ở phía đối diện rồi, thái độ của anh
ấy mình thấy rất rõ ràng. Nếu như nói uy hiếp, Thẩm Điệp chính là uy
hiếp lớn nhất, nhưng anh dùng hành động thực tế tiêu trừ uy hiếp như
vậy. Người bên ngoài, lấy điều kiện của Lạc Gia Hoa , thích hắn nhất
định là có, nhưng so sánh ra, cô đối với mình còn có lòng tin. Hơn nữa,
mặc dù bọn họ mới kết hôn không lâu, trước khi kết hôn cũng không có cơ
sở tình cảm, nhưng hai người đã thẳng thắn trò chuyện với nhau qua, cũng muốn cùng nhau sống tốt qua ngày, nếu như trong thời gian ngắn như vậy anh đã thất tín với cô, như vậy, cô không cho là đàn ông như vậy đáng
giá để cho sự nổ lực của mình. Về phần thời gian lâu dài, cô không tin
bọn họ sẽ không có tình cảm, chỉ cần có cơ sở tình cảm, như vậy, hôn
nhân của bọn họ càng thêm chắc chắn. Cho nên lúc này, thay vì tốn công
sức đi đề phòng người bên ngoài, không bằng đối với anh tốt, để anh giao trái tim giao cho mình. Khi đó, không cần mình phòng, chính anh sẽ đề
phòng.
Lưu Lợi cũng không biết suy nghĩ trong lòng Mộng Kỳ, chỉ là bị thái
độ thờ ơ của Mộng Kỳ chọc tức, “Cái người thiếu đầu óc này, cậu nói vì
sao cậu lại không có tiền đồ như vậy a.”
Mộng Kỳ bất đắc dĩ che trán của mình, “Cậu nhẹ một chút, da của tớ
rất non , bị câu đâm bị thương thì làm thế nào? Tự tớ sẽ chú ý , cám ơn
cậu quan tâm.”
“Thật là hoàng đế không gấp thái giám gấp.”
Mộng Kỳ nín cười, “Dạ dạ, tớ không vội, tớ không vội.”
“. . . . . . Mẹ kiếp, tự mình nhảy vào vòng, đổi lại, tớ đây là nữ hoàng không vội mỹ nhân gấp rút.”
“Phốc~ mặc dù cậu có tiền vốn, nhưng vẫn xin cậu không cần tự luyến như vậy có được hay không?”
Lưu lỵ hả hê ngẩng đầu, “Tự luyến, cũng là một tính cách.”
Mộng Kỳ cười nhìn bạn tốt đùa giỡn, gửi tin nhắn hỏi Lạc Gia Hoa lúc
nào thì trở lại, trả lời không xác định, trễ nhất mười giờ, xem ra hôm
nay lại có rất nhiều việc. Mộng Kỳ nói giờ tan sở của Lạc Gia Hoa cho
Lưu Lợi biết, hỏi cô có muốn đợi hay không, Lưu Lợi không chút do dự gật đầu, “Đợi a, dù sao trở về cũng không có chuyện làm, lại không muốn đi
bar, theo cậu chơi thôi.”
“Cũng tốt.”
“Đúng rồi, gần đây Nghiêm Tử Hạo có tìm cậu hay không?”
“Không có, nhưng mẹ hắn có gọi điện cho tớ, dường như không biết
chúng tớ đã chia tay, tớ đã nói cho bà biết, bà vẫn không có lại tìm
tớ. Tớ nghĩ, hẳn là đã cùng Nghiêm Tử Hạo chứng thật qua rồi.”
Lưu Lợi khinh thường nói, “Có lẽ là không mặt mũi gặp cậu thôi.”
Mộng Kỳ cười cười không có nói gì tiếp .
Thấy thế, Lưu Lợi có chút không yên lòng, dặn dò, “Tớ đã nói với cậu, về sau hắn không tới tìm cậu coi như xong, nếu tới tìm cậu, cậu cũng
không nên để ý đến hắn, ngàn vạn lần không được mềm lòng, còn nữa, nếu
như hắn muốn cậu làm cái gì, cậu cũng ngàn vạn lần không được làm, nếu
hắn dám dây dưa với cậu, gọi điện thoại cho tớ, tớ tìm người đánh hắn.”
Mộng Kỳ dở khóc dở cười, “Tiểu thư, cậu vào xã hội đen từ khi nào
thế? Hơn nữa, có phải cậu suy nghĩ nhiều quá hay không, chúng tớ tách ra cũng đã một đoạn thời gian, đến bây giờ cũng không có nhận được điện
thoại của hắn, có lẽ, tớ cũng không có mị lực như cậu nghĩ?”
“Không phải cậu không có mị lực, đó là do ánh mắt Nghiêm Tử Hạo mù rồi.”
“Nếu như là vậy, cậu càng không cần lo lắng hắn sẽ đến dây dưa tớ.”
“Tớ là sợ ngày nào đó mắt hắn sáng lại a.”
“. . . . . .”
“Cậu đừng nói, thật là có khả năng này.”
“. . . . . .”
Hai người ăn đồ Đông Nam Tây Bắc loạn tán gẫu, bởi vì thờì gian quá
dài, Mộng Kỳ để Lưu Lợi lấy máy vi tính của chính mình ra chơi game,
mình lại đi vẽ tranh. Đem ảnh cưới hai người vẽ ra, là cô nhất thời vui mừng, còn không có nói cho Lạc Gia Hoa, cô muốn đợi sau khi mình hoàn
thành cho anh một kinh hỉ, cũng làm cho hắn nhìn mình vẽ như thế nào.
Chỉ là theo Lưu lợi xem xét qua nói, là vẽ hết sức xinh đẹp.
Cửa thư phòng mở rộng ra, hai người một ở thư phòng một ở phòng
khách, còn có thể một câu lại một câu tán gẫu, Mộng Kỳ cũng nói chuyện
hai bên cha mẹ gặp mặt.
“Hai người đã ở cùng một chỗ, vậy lúc nào thì sinh em bé?”
Mộng Kỳ sửng sốt, “Không biết.”
“Ý Lạc Gia Hoa thế nào?”
“Anh ấy cũng không nói, chúng tớ cũng không có dùng biện pháp ngừa thai, thuận theo tự nhiên.”
“Vị trí mẹ nuôi phải để lại cho tớ a.”Cặp mắt Lưu Lợi sáng như sao,
“Cậu và Lạc Gia Hoa bề ngoài đều tốt như vậy, sanh đứa nhỏ ra, khẳng
định cũng xinh đẹp. Tốt nhất là một con gái , cũng xinh đẹp như cậu.”
Mộng Kỳ cười, “Người ta không phải nói con gái thường giống ba còn con trai thì giống mẹ hơn sao?”
Lưu Lợi cau mày, “Như vậy a, vậy thì sinh một đứa con trai xinh đẹp
giống cậu đi, như vậy, chờ hắn trưởng thành, sẽ là một nhân vật yêu
nghiệt a. Ô ô, tốt nhất là Long Phượng Thai, con trai con gái đều có, ô
ô, suy nghĩ một chút thật hưng phấn a.”
Mộng Kỳ cười, “Cậu đã thích em bé như vậy, sao không tự mình sinh một đứa đi?”
“Tớ là muốn, nhưng sinh xong vóc người sẽ thay đổi, còn có a, trên
bụng sợ sẽ có vân thai, suy nghĩ một chút đã cảm thấy đáng sợ, tớ không
dám. Nhưng thật ra mình sinh hay không không quan trọng, chỉ cần là đứa
bé xinh đẹp thì tớ đều yêu. Con của cậu về sau, yên tâm, tớ nhất định sẽ thương yêu nó như chính con mình.”
“Mẹ tớ từng nói qua, không có trải qua mười tháng mang thai, không có trải qua đau đớn khi sinh, vĩnh viễn cũng không thể nào hiểu được hàm
nghĩa chân chính của việc làm mẹ, đó là huyết nhục tương liên.”
“Tớ không tin.” Lưu Lợi nhún vai, “Nói là nói như vậy, chúng ta là
phụ nữ, hy sinh nhiều như vậy, đến cuối cùng, không phải là bị đàn ông
chê bai sao? Thời điểm mang thai, nói thật dễ nghe, một khi bởi vì sanh
con biến dạng, lại có mấy người có thể thủy chung một lòng đây?”
Cha mẹ Lưu Lợi đã sớm ly hôn, chỉ là Mộng Kỳ chưa bao giờ biết nguyên nhân, nghe cô nói như vậy, mơ hồ cảm thấy giống như đến gần chân tướng, chưa từng nhìn thấy bộ dạng mất mác của bạn tốt như vậy, Mộng Kỳ không
thể làm gì khác hơn là an ủi, “Cũng không phải mỗi người đàn ông đều như vậy .”
“Oa, mẹ kiếp, đánh lầm rồi. . . . . .” Lật bàn, “Mẹ nó a. . . . . . #¥. . . . . . %. . . . . .”
Mộng Kỳ cười mặc cho Lưu Lợi nổi giận, bởi vì phạm sai lầm làm cho
cô chơi trò chơi thua hết, có lẽ cô cũng không phải thật căm tức, chỉ là muốn kết thúc một đề tài thôi, nếu như vậy, cô chỉ có thể như Lưu Lợi
mong muốn.
Hai người ai bận việc nấy, một chút cũng không cảm thấy không khí kỳ
quái, chỉ chớp mắt liền đến chín giờ rưỡi tối, có người gõ cửa, nghe
được tiếng gõ cửa, Lưu Lợi hỏi, “Có phải Lạc Gia Hoa trở lại hay không?
Lúc này hẳn không có người sẽ đến gõ cửa nhà cậu đi.”
Mộng Kỳ liếc nhìn mắt mèo, cười, “Là một người cậu sẽ không nghĩ tới.”
“Ai?” Lưu Lợi vừa nghe nhất thời cảm thấy hết sức hứng thú, từ thư phòng ra ngoài, tò mò đã trễ thế này ai lại tới.
Đứng ở ngoài cửa , là Thẩm Điệp.
Trên mặt trang điểm xinh đẹp, trên người mặc một áo ngủ khêu gợi. Bởi vì có thang máy, hơn nữa tầng lầu tương đối cao, trừ hai nhà bọn họ ra, bình thường chắc sẽ không có hộ gia đình khác tới lầu hai mươi hai ,
cực phẩm giống như Mộng Kỳ thích đi cầu thang cũng là cực ít thấy , cho nên Thẩm Điệp cứ như vậy mặc áo ngủ khêu gợi đứng trong hành lang, cũng không sợ bị người nhìn thấy.
Cầm trên tay một cái khăn lông, phong tình vạn chủng hướng về phía Mộng Kỳ chào hỏi, “Hi~”
Mộng Kỳ quan sát, không biến sắc gật đầu, “Có chuyện gì sao?”
“Máy nước nóng nhà tôi bị hỏng, muốn mượn tạm nhà vệ sinh của cô để tắm, không thành vấn đề chứ? Cám ơn a.”
Mộng Kỳ cười, “Cô cũng đã tiến vào, tôi có thể nói có vấn đề sao?”
“Tình huống căn bản là không thể.”
“Mộng Kỳ, đây ai vậy?” Trong mắt Lưu Lợi thoáng qua ánh sáng bát
quái, một phụ nữ, ăn mặc hấp dẫn như vậy xuất hiện ở trước mặt một người phụ nữ khác, thật sự là làm cho người ta mơ tưởng viễn vong a.
Mộng Kỳ vừa nhìn trên mặt Lưu Lợi có ý nghĩ đen tối, “Cô ấy là hộ gia đình ở cửa đối diện mới dọn tới, tên Thẩm Điệp, cũng là bạn gái trước
của Lạc Gia Hoa .”
“Hi~” Thẩm Điệp cười duyên nhìn Lưu Lợi gật đầu một cái, sau đó phong tình vạn chủng đi vào phòng vệ sinh.
Lưu Lợi giương mắt mà nhìn nhìn Mộng Kỳ, “. . . . . . Tớ vừa rồi
không nghe lầm chứ? Cậu nói cô ấy là bạn gái trước của Lạc Gia Hoa ?”
“Đúng vậy.”
“Cô ấy ở cửa đối diện?”
“Đúng vậy.”
“Mới vừa dời qua?”
“Đúng vậy.”
“Hiện tại cô ấy tới mượn phòng vệ sinh tắm?”
“Cô ấy nói như vậy, chỉ là cậu biết phòng vệ sinh cũng không chỉ là nơi dùng để tắm, có lẽ cô ấy muốn làm việc khác.”
“Cô ta mặc hấp dẫn như vậy, cậu dám để cho cô ta tiến vào?”
“Ừ.”
. . . . . .
“Lạc Gia Hoa biết sự tồn tại của cô ta không?”
“Biết a, ngày đầu tiên cô ấy dọn tới, chúng tớ cùng nhau nghênh tiếp.”
Hít sâu, không nên tức giận, tức giận người khác thì ai sẽ được như
ý? Không ngừng khuyên mình, kìm nén kích động bạo lực , Lưu Lợi vặn vẹo mặt hỏi, “Kiều Mộng Kỳ, cậu có biết cái ý vị này là như thế nào hay
không?”
Mộng Kỳ lấy ánh mắt ý bảo, ra vẻ mình mãnh liệt muốn biết.
“Bạn gái trước của Lạc Gia Hoa , đến ở cửa đối diện nhà cậu, quang
minh chánh đại tiến hành khiêu khích, cậu không muốn tát cô ta một cái
coi như xong, còn mở cửa để cho cô ta đi vào, đến trong phòng vệ sinh
tắm, dùng phòng vệ sinh nhà cậu, dùng nước của cậu, dùng đèn của cậu,
dùng gương của cậu, . . . . . . Cậu sẽ không sợ dẫn sói vào nhà, ngày
nào đó thừa dịp cậu không chú ý, cũng dùng luôn người đàn ông của cậu?”
“Phi phi, cậu là quạ đen, sao dám!”
“Cậu nhìn bộ dạng phách lối của cô ta đi, có cái gì không dám?”
“Tớ nói là Lạc Gia Hoa.”
“. . . . . .”
Mộng Kỳ cười nhìn bạn tốt kích động, “Cậu phải đối với tớ có lòng tin.”
. . . . . .
Lạc Gia Hoa trở lại nhìn thấy chính là bộ dạng hai mỹ nữ giằng co, sợ hết hồn, một là quần áo bại lộ không thèm để ý chút nào Thẩm Điệp, một
là bộ mặt lửa giận Lưu Lợi. Nghe được tiếng mở cửa, ba đôi mắt cùng
nhau nhìn tới, Lạc Gia Hoa chỉ cảm thấy cái trán một giọt mồ hôi lạnh
chảy xuống, nhìn sang Mộng Kỳ nhờ giúp đỡ, đây là chuyện gì xảy ra?
Mộng Kỳ cười, “Ông xã, anh đã về.”
“Ừ, ách, khách tới nhà, các người khỏe.” Lạc Gia Hoa hướng về phía
Lưu Lợi cười, về phần Thẩm Điệp, bộ dạng quần áo không chỉnh tề, xin cho anh không nhìn thẳng, ngộ nhỡ nhìn ra cái gì , không tiện khai báo a.
Lưu Lợi từ khi Lạc Gia Hoa vào cửa vẫn theo dõi anh, thấy ánh mắt anh kiên định, chỉ là liếc mắt nhìn Thẩm Điệp cũng chưa từng có, trong mắt
đối với Mộng Kỳ dịu dàng cũng không phải giả dối, vì vậy hài lòng.
“Hôm nay rãnh rỗi tới đây vui đùa một chút, làm thêm giờ trễ như thế à?”
Ở trong mắt của Lạc Gia Hoa, Lưu Lợi là bạn thân của Mộng Kỳ, hơn nữa khắp nơi lấy lợi ích của Mộng Kỳ làm đầu, đây chính là bộ dạng giống
như thấy người nhà mẹ đẻ của Mộng Kỳ , cho nên nghe cô hỏi như thế,
theo bản năng giải thích, “Gần đây tương đối bận rọn, chỉ là qua đoạn
thời gian này sẽ tốt hơn, đến lúc đó có thể tan việc đúng giờ về nhà bồi Mộng Kỳ rồi.”
“Tiểu Hoa Hoa, từ khi anh bắt đầu vào cửa liền bỏ rơi em, đây cũng
không phải là triệu chứng tốt a, dù nói thế nào chúng ta cũng là thanh
mai trúc mã a.” Thẩm Điệp nằm ở trên ghế sa lon cười duyên.
Lạc Gia Hoa lạnh lùng trừng mắt nhìn cô, “Lần sau lúc tới nhà người khác, xin quần áo chỉnh tề.”
“Người ta là tới đây mượn phòng tắm , vòi nước nhà em bị hư, không ai tu sửa, anh giúp em tu sửa được không?”
“Tìm thợ sửa.”
“Tiểu Hoa Hoa, mọi người đều nói sau khi chia tay còn có thể làm bạn
bè, chúng ta tình nghĩa không có, nhân nghĩa vẫn còn chứ? Anh cứ như vậy chán ghét em sao? Em lại không làm cái gì, tại sao đối với người ta dữ
dội như vậy? Người ta cũng có tự tôn nha.”
Nếu như Thẩm Điệp biểu tình hung ác, Lạc Gia Hoa cũng có thể mặt lạnh đối với cô, cô lại cố tình tỏ ra yếu thế như vậy, điều này làm cho Lạc
Gia Hoa hiểu rõ cô không biết làm sao . Không phải là không biết cô nói
như vậy là diễn trò, nhưng không thể không thừa nhận cô nói có đạo lý,
mình đuối lý, cho nên Lạc Gia Hoa có chút lúng túng không biết nên phản
ứng sao.
Lúc này, Mộng Kỳ đứng dậy, “Ông xã, có muốn ăn khuya không?”
“Tốt, bụng thật sự có chút đói.” Lạc Gia Hoa theo bậc thang của Mộng Kỳ cho đi xuống.
Mộng Kỳ cười híp mắt nhìn Thẩm Điệp, “Còn cô, có muốn tôi chuẩn bị một phần đặc biệt cho cô?”
Nghĩ đến những thứ nước dấm và tiêu nóng kia, Thẩm Điệp tự giác đứng dậy, “Tôi muốn về nhà ngủ, ngủ ngon.”
Mộng Kỳ cười, “Thật không cần sao? Tôi sẽ dùng tâm chuẩn bị.”
Đáp lại cô là bóng dáng Thẩm Điệp chạy trốn.
Lưu Lợi kinh ngạc, “Cô ta gặp quỷ, chạy trốn nhanh như vậy?”
Thẩm Điệp rời đi, Lạc Gia Hoa thả lỏng không ít, ngồi vào trên ghế sa lon bồi Lưu Lợi nói chuyện, thuận tiện nói nguyên nhân vì sao Thẩm Điệp lại không dám ăn đồ ăn do Mộng Kỳ làm, Lưu Lợi nghe xong vui vẻ vỗ tay
trầm trồ khen ngợi. Cô đã nói đi, lấy sự hiểu biết của cô đối với Mộng
Kỳ, nha đầu này ngoài mặt một bộ dạng dễ bị bắt nạt, nhưng cũng không
phải người nào cũng có thể bắt nạt .
Lạc Gia Hoa ở thời điểm Thẩm Điệp cùng Mộng Kỳ xảy ra xung đột không
giúp Thẩm Điệp, hành động này khiến Lưu Lợi hết sức có cảm tình, vì vậy
hướng Lạc Gia Hoa nói, “Tôi nói cho anh biết, đừng nhìn bạn tôi bình
thường cái gì đều không để ý, thật ra thì cô ấy a, cái gì cũng sẽ nhìn ở trong mắt đấy. Nếu cô ấy không chấp nhận anh sẽ tùy anh muốn như thế
nào, hoặc là có bao nhiêu thiếu nữ ôm ấp yêu thương, cô ấy đều làm như
không nhìn thấy. Nhưng bây giờ cô chỉnh Thẩm Điệp, vậy đã nói rõ cô ấy
xem anh là người của mình, anh phải thật trân trọng, môt khi được cô ấy
nhận định, cô ấy sẽ làm người kia trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.”
Lạc Gia Hoa cười gật đầu, “Cám ơn cô nhắc nhở, tôi biết rõ rồi, tôi sẽ nỗ lực.”
Nghe được mình tiến vào lòng của Mộng Kỳ, anh cũng vô cùng vui vẻ .
“Ừ.”
“Hai người đang nói gì đấy, vui vẻ như vậy?”
“Nói thời gian không còn sớm, tớ phải đi.” Thấy Mộng Kỳ bưng đồ ăn
khuya chuẩn bị cho Lạc Gia Hoa ra, Lưu Lợi đứng lên, “Tớ ở chỗ này ngây
người đủ đã lâu, Lạc Gia Hoa cũng nhìn thấy, hiện tại nên về nhà rồi.”
“Hiện tại liền trở về? Không muốn ngồi thêm một lát? Tớ đã chuẩn bị xong đồ ăn khuya, ăn thêm một chút đi.”
Lưu Lợi lắc đầu, “Tớ mới không ở nơi này chịu hấp dẫn của cậu đâu, ăn nhiều sẽ làm mình béo lên, đến lúc đó hối hận cũng không kịp. Vẫn nên
đi thôi, mắt không thấy cũng không suy nghĩ.”
“Ngồi một hồi nữa hả đi.” Lạc Gia Hoa đứng lên khách khí một chút.
“Không cần, không quấy rầy thế giới hai người. Còn nữa, nhớ quan sát
cửa cẩn thận một chút, không phải người nào tới cũng mở cửa.” Câu nói
sau cùng là đối với Mộng Kỳ nói.
Mộng Kỳ bất đắc dĩ lắc đầu, Lưu Lợi đối với Thẩm Điệp ấn tượng không tốt chút nào a.
Lạc Gia Hoa nói, “Tôi tiễn cô đi xuống.”
“Không cần. . . . . .”
“Hãy để cho anh ấy đưa một đoạn, đã trễ thế này, phía dưới rất an
tĩnh, một mình cậu đi xuống tớ cũng không yên lòng, trên đường nhớ lái
xe cẩn thận chút.”
“Biết rồi, mẹ ~”
Mộng Kỳ: . . . . . .
Lạc Gia Hoa đưa Lưu Lợi đi xuống, không có lập tức trở lại, không có
lấy chìa khóa ra cửa, bấm chuông cửa, Mộng Kỳ mở cửa cho anh, “Lily đã đi?”
“Ừ.”
“Lily người này, mặc dù thỉnh thoảng nói chuyện không phép tắc, nhưng lòng cũng không xấu, nếu như cô ấy có nói cái gì không dễ nghe , anh
không cần để ý a.” Ở trường học Lưu Lợi thường bởi vì nói chuyện thẳng
thắn đã đắc tội với không ít người, cho nên mặc dù cô ấy tính tình hào
sảng, bạn bè chân chính cũng chỉ có một mình cô. Cũng thế, không phải
mỗi người đều có thể chịu được cái miệng độc của cô ấy, cùng cô ở chung
một chỗ, ngươi cái gì cũng không để ý, nếu như cái gì cũng so đo, đó là
tuyệt đối không thành bạn bè của cô được. Sợ Lạc Gia Hoa không thích
ứng, Mộng Kỳ vì Lưu Lợi nói chuyện.
Lạc Gia Hoa gật đầu, “Anh hiểu, cô ấy là vì muốn tốt cho em.”
“Tới đây ăn khuya đi, ăn sớm nghỉ ngơi một chút.”
“Được.”
Ăn khuya xong, lại đi tắm. Mộng Kỳ lấy quần áo ngày mai Lạc Gia Hoa
phải mặc đặt ở đầu giường. Trở về phòng, thấy quần áo trên đầu giường , trong lòng Lạc Gia Hoa ấm áp, ôm Mộng Kỳ, “Bà xã ~”
“Tắm xong?”
“Ừ.” Lạc Gia Hoa lên giường, “Những ngày qua đã vất vả cho em rồi.”
Mộng Kỳ cười, “Em ngày ngày ở nhà có cái gì cực khổ.”
“Chúng ta mới kết hôn không lâu, anh đã làm thêm giờ, để cho em mỗi
ngày ở nhà một mình, thật không phải là một người chồng tốt, anh rất xin lỗi. Chờ thời gian này qua đi, chúng ta cùng đi ra ngoài một chút, em
cảm thấy như thế nào?”
Mộng Kỳ cười, “Được, em ở nhà không sao, công việc quan trọng, không cần lo lắng cho em.”
“Ừ.” Mộng Kỳ hiền huệ, chỉ sợ là bất kỳ một người đàn ông nào cũng
không có cách cự tuyệt. Lạc Gia Hoa cũng là một người phàm tục, cảm kích đối với Mộng Kỳ nói, “Bà xã, em thật tốt.”
“Ha ha, sớm nghỉ ngơi một chút đi.”
“Bây giờ còn chưa muốn ngủ, mấy ngày nay chúng ta cũng không có nói chuyện thật tốt, chúng ta trò chuyện thôi.”
“Được.” Hai người nằm nói chuyện phiếm.
“Mấy ngày nay lúc anh không có mặt, Thẩm Điệp có phải thường tới đây
không?” Nghĩ đến tối hôm nay Thẩm Điệp cư nhiên tới đây mượn phòng tắm,
Lạc Gia Hoa có chút khó tin, nhưng trong lòng đang suy nghĩ, Thẩm Điệp
sẽ không bắt nạt Mộng Kỳ chứ? Mặc dù, hắn cảm thấy có lẽ Mộng Kỳ cũng
không nhất định có thể mặc cho Thẩm Điệp bắt nạt.
“Ha ha, từ lần trước cho cô ấy uống nước tiêu nóng, cô ấy đã không
tới tìm thức ăn nữa. Mấy ngày trước mặc dù có chút ít động tác, cũng
không có chuyện lớn gì, đã giải quyết xong. Hôm nay tới mượn phòng tắm,
cũng là lần đầu.”
“Lần sau em không cần để ý tới cô ta.”
Mộng Kỳ cười, “Có phải Lily đã nói gì với anh không ?”
“. . . . . . Không có.” Thật ra thì Lưu Lợi cảnh cáo Lạc Gia Hoa không được làm chuyện có lỗi với Mộng Kỳ.
Mộng Kỳ ôm Lạc Gia Hoa, “Mỗi ngày anh đều mệt như vậy, em không muốn
chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt mà làm phiền tới anh. Chuyện Thẩm Điệp,
tự em có thể xử lý, sẽ không cố ý bắt nạt cô ấy, cũng sẽ không để cô ấy
khi dễ. Thật ra thì, trừ một chút mờ ám ra, cô ấy cũng không nói gì. So
với những Tiểu Tam chân chính kia, em lại cảm thấy, cô ấy chỉ là tiếng
sấm lớn hạt mưa nhỏ thôi. Làm Tiểu Tam cho người ta chán ghét, lấy Thẩm
Điệp cao ngạo, chỉ sợ là khinh thường đi làm . EmTa nghĩ, cô ấy tuyên
bố nói muốn phá hư gia đình của chúng ta, chỉ là một lúc nói lẫy, anh
không cần đặt ở trong lòng. Dù sao hai nhà các anh cũng đã biết nhau
nhiều năm, theo như lời của cô ấy, tình nghĩa không có nhưng nhân nghĩa
có, lần sau gặp cô ấy, anh không cần phải cứng ngắc như vậy, coi như bạn bè bình thường là được rồi.”
“Em thật sự nghĩ như vậy?”
“Ừ.”
“Có thể có một người vợ hiểu lòng người như vậy, thật đúng là đời trước anh tích phúc a.”
Mộng Kỳ cười, “Em có thể khéo hiểu lòng người như vậy, cùng thái độ
của anh ó liên quan. Bằng không, em không có rộng độ để cho chồng em đối với người phụ nữ khác có thiện cảm như vậy. Hơn nữa, nói thật, giữa
người với người khí thế có lúc là rất kỳ quái, mặc dù theo thân phận
của Thẩm Điệp và thân phận của em, từ một chút phương diện mà nói, bọn
em nên đối địch, nhưng mà em cũng không ghét cô ấy. Dĩ nhiên, cũng không phải là nói em sẽ thích cô ấy, dù sao a, em có thể dễ dàng tha thứ một
chút mờ ám của cô ấy, thậm chí có thời điểm nguyện ý phối hợp, thấy cô
ấy bị em chọc tức như vậy, rất thú vị. Bất quá điều kiện tiên quyết là
anh và cô ấy không có quan hệ, nếu không, anh sẽ thấy em không thật sự
rộng lượng như vậy.”
Lạc Gia Hoa cười, Mộng Kỳ thẳng thắn làm cho anh thật vui vẻ, “Đây là biểu hiện quan tâm anh sao?”
Sẽ quan tâm thái độ của mình, nói rõ quan tâm mình.
Mộng Kỳ cười không nói.
Phụ nữ, thời điểm nên rộng lượng phải thật độ lượng, nhưng thái độ
của mình là phải để cho chồng hiểu. Thời điểm nên nũng nịu phải làm
nũng, nên hẹp hòi thì phải hẹp hòi, không cần thật ngu cái gì cũng đẩy
ra.
Hôn nhân, là sở hữu cuối cùng của tình yêu, nhưng cũng giống như sự
nghiệp, cần kinh doanh, thỉnh thoảng, cũng cần đùa bỡn chút ít tâm kế,
tất cả, cũng là vì gia đình hài hòa.
Giữa vợ chồng, cũng cần thẳng thắn. Hai người ở sinh nhật đi qua,
liền ước định, mỗi tuần lễ có ít nhất mười lăm phút khai thông, thẳng
thắn ý nghĩ của mình, hiểu ý nghĩ của đối phương. Ưu điểm, phải tiếp
tục, khuyết điểm, phải cải tiến.
Nói ví dụ phòng vệ sinh trong nhà, Mộng Kỳ đã đưa ra quan điểm của
mình, “Vừa mới bắt đầu anh nói việc nhà do anh làm, thế nhưng một tuần
lễ anh cũng không có làm, tuần trước cũng không có tổng vệ sinh, anh đã
thất hứa, Lạc tiên sinh, đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt. Cái
khác thỉnh thoảng em có thể bỏ qua, nhưng là bồn cầu, em sẽ không đụng,
cái này vĩnh viễn đều là anh phụ trách rửa sạch.”
Lạc Gia Hoa liền ôm Mộng Kỳ, “Anh nhận sai, lạc phu nhân, cuối tuần
này đi, cuối tuần này anh nhất định sẽ tìm thời gian tiến hành tổng vệ
sinh trong nhà, nhất là bồn cầu, em không thích rửa cái này không sao,
giữ cho anh. Đây chỉ là lần đầu, lần sau sẽ không viện lý lẽ này nữa,
lần này em tha thứ anh đi, anh bảo đảm, nếu như có lần sau. . . . . .”
“Nếu như có lần sau thì anh làm sao?”
“Nếu như lần sau còn phải phiền Lạc phu nhân giúp anh quét dọn vệ sinh, thì phạt Lạc tiên sinh bồi thịt như thế nào?”
Mộng Kỳ quẫn ~~~
Lạc Gia Hoa thoáng qua trong mắt vẻ hả hê, lật người đem Mộng Kỳ đè
dưới thân thể, “Lạc phu nhân, vì trừng phạt anh lười biếng, hiện tại
liền bồi thịt như thế nào?”
Mộng Kỳ vội vàng tránh khỏi Lạc Gia Hoa , “Ngày mai anh còn phải đi làm.”
“Không sao, chỉ một lần.” Mỹ nhân trong ngực, anh làm sao có thể nhịn được.
“Ưm ~~~” kế tiếp, đã không có cơ hội cho Mộng Kỳ nói chuyện, bởi vì
Lạc tiên sinh đã tích cực nỗ lực, thề phải bồi thường thịt xứng đáng.
Trong mơ hồ, Mộng Kỳ chỉ muốn nói một câu: trong ngày thường cho dù
là một người đàn ông ưu nhã, một khi lột sạch quần áo, đó chính là sói
a.
Như vậy lại qua mấy ngày, Thẩm Điệp tới quấy rầy Mộng Kỳ mấy lần,
nhưng đều là tiếng sấm lớn hạt mưa nhỏ, cũng không có tạo bất tiện gì
cho Mộng Kỳ, cộng thêm mỗi lần thời điểm cô tới đều là một mình ở nhà,
Mộng Kỳ không có nói cho Lạc Gia Hoa biết. Hơn nữa theo hai người cãi vả số lần từ từ tăng nhiều, giữa các cô giống như đã thoát khỏi Lạc Gia
Hoa. Bây giờ hai người, thuần túy là vì trêu trọc mà cãi vả, họ cãi vả,
cùng người khác không liên quan, thuần túy là không ưa đối phương, đem
đối phương làm thành kẻ địch thôi.
Ngay cả Thẩm Điệp, thậm chí đã quên mục đích ban đầu mình dời đến
đây. Chỉ là, cuộc sống như thế cũng không có quá lâu, hôm nay cô đến
thẩm mỹ viện, kết quả ở trên đường gặp phải một người, hoảng sợ làm cô
lập tức chạy trốn. Cũng may người nọ đang tìm người hỏi đường, không có
phát hiện mình, lên xe taxi, Thẩm Điệp còn cảm thấy tim đập lợi hại, cái tên kia làm sao lại chạy đến nơi đây, thật là dọa chết người.