Cưới Trước Yêu Sau

Chương 59: Chương 59: Uống canh bổ và vợ chồng lần đầu tiên xung đột




Kể từ khi tiệc rượu qua đi, cuộc sống Mộng Kỳ dường như lại khôi phục bình thường, mỗi ngày Lạc Gia Hoa đi làm, buổi tối trừ phi cần thiết sẽ không ở công ty làm thêm giờ, bình thường có công việc cũng mang về nhà làm, Thẩm Điệp từ lần trước sau khi biến mất không xuất hiện lại, ở tiệc rượu gặp phải Nghiêm Tử Hạo cũng không có đoạn sau, hắn không có gọi điện thoại cho mình, điều này cũng làm cho Mộng Kỳ hết sức hài lòng, mỗi sáng sớm rời giường ăn bữa sáng Lạc Gia Hoa lưu lại, sau đó quét dọn nhà cửa một chút, sau đó thì vẽ tranh, buổi trưa ăn tùy tiện gì đó, buổi tối thì nấu cơm cùng Lạc Gia Hoa ăn, nếu như anh phải làm thêm giờ, thì chừa phần cơm cho anh, những ngày này hết sức thoải mái, chỉ là Lạc Gia Hoa mặc dù mỗi ngày đều tận lực về sớm , nhưng thời gian ở lại thư phòng càng ngày càng nhiều, Mộng Kỳ thấy anh có nhiều việc phải làm như vậy, cũng cố gắng không đi quấy rầy anh, mắt thấy chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã gầy đi, tinh thần cũng không được khá lắm, trong đôi mắt đều có tia máu, Mộng Kỳ thay đổi các món ăn đa dạng cho anh, tranh thủ không để cho anh gầy đi, đảo mắt một tuần, Mộng Kỳ nhận được điện thoại của bà Lạc, hỏi Gia Hoa gần đây có rất bận hay không, sao đã mấy tuần rồi cũng không có về nhà thăm bọn họ, Mộng Kỳ giải thích công ty của Gia Hoa gần đây có rất nhiều việc, mỗi ngày đều rất bận, ngủ rất trễ, chủ nhật cũng làm thêm giờ, nên mới không trở về, nghe vậy, bà Lạc kêu Mộng Kỳ đi qua dùng cơm, Mộng Kỳ đồng ý.

Cúp điện thoại, Mộng Kỳ do dự một chút, gọi điện thoại cho huấn luyện viên láy xe xin nghỉ, lần trước sau khi từ Kiều gia trở lại, cô muốn đi ghi danh học lái xe, mấy ngày trước vừa thi xong lý thuyết, bây giờ bắt đầu học lái xe, thật ra thì cũng may, trừ thời điểm bắt đầu luôn tắt máy, không có vấn đề gì lớn khác, nhiều nhất chính là mở chậm một chút thôi, đối với học lái xe, Mộng Kỳ cũng không gấp , trong nhà có Lạc Gia Hoa, lúc rãnh rỗi anh sẽ dạy mình, mình lúc nào cũng có thể có xe luyện tay, nhưng so với ở trường học mấy học viên cùng nhau thay phiên chạy một chiếc xe thì tốt hơn hơn nhiều.

Huấn luyện viên bên kia rất sảng khoái đồng ý, Mộng Kỳ suy nghĩ một chút gửi tin cho Lạc Gia Hoa, nói cho anh biết mình đi nhà cha mẹ của anh, chỉ chốc lát sau Lạc Gia Hoa gọi điện thoại tới, Mộng Kỳ thấy, vội vàng nhận:

“A-lô”

“Vợ à…” Giọng Lạc Gia Hoa nghe có chút mệt mỏi.

Mộng Kỳ có chút đau lòng, “Ừm.”

“Mẹ gọi điện thoại cho em rồi à ?”

“Ừm.”

“Lát nữa em kêu taxi đi đi, ngồi xe buýt quá phiền toái, hơn nữa trời nóng như vậy, em cũng mệt mỏi.”

“Được.”

“Nói với mẹ một tiếng, chờ qua thời gian này anh sẽ cùng em về.”

“Được.”

“Vậy em đi một mình cẩn thận chút.”

“Ừm.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, nhớ tới anh nhìn không thấy, vội vàng nói, “Anh cũng đừng quá mệt mỏi, nếu không chịu nổi thì nghỉ ngơi một chút, em ăn xong cơm trưa sẽ về, buổi tối làm đồ ăn ngon cho anh.”

Lạc Gia Hoa ở bên kia điện thoại cười cười, vốn là có chút nhức đầu phảng phất cũng khá hơn nhiều: “Được, anh biết rõ rồi.”

“Vậy em không quấy rầy anh, bye.”

“Bye.”

Ra cửa, ở trước chung cư mua ít trái cây, lúc này mới thuê xe chạy thẳng tới Lạc gia, xách theo trái cây đến Tứ Hợp Viện, liếc mắt liền thấy dì Lưu hàng xóm ở trong sân rửa rau, Mộng Kỳ cười chào hỏi:

“Dì Lưu , đang rửa rau à?”

“Đúng vậy , ơ, vợ Hoa Tử đã về .”

“Dạ.”

“Hoa Tử không về cùng con à?”

Mộng Kỳ cười: “Gần đây anh ấy khá bận, không có thời gian, chỉ một mình con về.”

“Ừ, vợ Hoa Tử đúng là xinh đẹp, mỗi lần nhìn thấy đều cảm giác đẹp hơn.” Dì Lưu cười nói .

Mộng Kỳ xấu hổ: “Dì quá khen.”

“Ha ha, da mặt con thật mỏng a, nhìn một chút, mặt trắng non, biến đỏ rồi, dì không trêu chọc con nữa, mẹ con ở phòng bếp, để dì đi gọi, bà Lạc, vợ Hoa Tử nhà bà về rồi kìa.”

Mộng Kỳ còn chưa kịp ngăn cản, giọng dì Lưu oang oang đã kêu lên, Mộng Kỳ dở khóc dở cười, chỉ đành phải đi tới phòng bếp: “Dì, cám ơn dì, con đi vào trước.”

“Được.”

“Mẹ ~”

“Mộng Kỳ đã về.”

“Dạ.” Mộng Kỳ gật đầu một cái, “Con mua một ít trái cây, để ở đâu đây mẹ?”

“Mua những thứ này làm gì, trực tiếp tới không được sao? Hơn nữa, mẹ và cha con cũng không thích ăn trái cây.” Bà Lạc mặc dù ngoài miệng mắng, nhưng trên mặt lại treo cười.

Mộng Kỳ biết bà Lạc thật ra là rất vui vẻ, cười nói: “Con không có mua nhiều, để con đem trái cây đi rửa rồi mang ra phòng khách.”

“Cũng được. . . . . . Ai da, sao lại mua mấy trái cây đắt tiền này.”

Mộng Kỳ nhìn mấy trái đào, long nhãn, lê. . . . . . Quả thật, cô chọn thứ đắt tiền mua, những trái cây này so với trái cây bình thường đắt hơn vài lần, người già như bọn họ dù muốn ăn cũng không nỡ mua:

“Đây là lần đầu tiên con mua, mẹ để con biểu hiện chút thành ý.”

Bà Lạc cười: “Đứa bé này.”

Trong bụng lại vì Mộng Kỳ săn sóc mà vui vẻ, nói thật, so với Thẩm Điệp quen biết nhiều năm, bà thật đúng là chưa từng ăn nửa miếng đồ ăn do cô mua.

Mộng Kỳ rửa trái cây, để trái cây tạm thời chưa rửa, đặt vào trong tủ lạnh, đem trái cây rửa sạch đặt lên bàn, thấy cô chuẩn bị xong, bà Lạc nói: “Con đem cái này mang ra phòng khách đi, ngồi ở đó trò chuyện với ba con.”

Mộng Kỳ cười: “Mẹ, mẹ mang đi đi, nơi này giao cho con được rồi, chờ ăn cơm xong con lại nói chuyện với ba cũng được.”

“Không cần không cần, nơi này một mình mẹ làm là được rồi.”

“Nhưng. . . . . .”

“Được rồi, một mình mẹ có thể làm được, con đi ra với cha. . . . . .”

Cuối cùng Mộng Kỳ không nói lại bà Lạc, không thể làm gì khác hơn là cầm mâm trái cây ra khỏi phòng bếp, trong phòng khách ông Lạc đang nghiên cứu cờ tướng, Mộng Kỳ đi tới: “Cha, con đã về.”

“À, Mộng Kỳ đã về rồi.”

“Dạ.” Mộng Kỳ đem mâm trái cây đặt xuống bên cạnh ông Lạc, “Cha, ăn trái cây.”

“Ừm, được được.” Ông Lạc gật đầu một cái, “Gia Hoa gần đây đang bận việc gì?”

“Hình như là chuẩn bị việc phát triển công ty.”

“Ừm. . . . . .” Ông Lạc để cờ tướng xuống, nhìn Mộng Kỳ, “Công ty phát triển là chuyện tốt, nhưng phải từ từ, không thể chỉ vì cái trước mắt, nên biết dục tốc tắc bất đạt, con làm vợ nó, thời điểm nên ủng hộ thì ủng hộ, nên nhắc nhở cũng phải nhắc nhở a.”

“Cha, con hiểu rõ.” Mộng Kỳ gật đầu.

“Ừm.” Ông Lạc rất hài lòng biểu hiện của Mộng Kỳ, “Đúng rồi, cha con gần đây có gọi điện cho con không?”

“Mấy ngày trước mới gọi, hỏi con có lấy hình cưới chưa.”

“Vậy sao, kêu ông ấy có rãnh thì tới đây chơi, cha với ông ấy sẽ lại chơi cờ năm quân.”

“Dạ được, cha.”

“Có mang ảnh cưới của tụi con tới không?”

“Không có, một mình con không thể mang hết, cha muốn xem, thì đi qua nhà con, con luôn ở nhà, cha mẹ tùy thời đều có thể tới đó.”

“Được.”

. . . . . .

“Đang nói chuyện gì đó, trò chuyện vui vẻ như vậy?” Bà Lạc làm xong thức ăn, thấy Mộng Kỳ và ông Lạc trò chuyện vui vẻ, cười chen vào nói.

Mộng Kỳ đứng lên: “Cha đang nói chuyện lúc nhỏ của Gia Hoa cho con nghe, con mới biết, thì ra Gia Hoa lúc nhỏ, cũng nghịch ngợm như vậy.”

“Ha ha, Đúng vậy, tên kia, lúc nhỏ làm cho mẹ và cha con không ít lần nhức đầu, ai, mẹ thật đúng là lo lắng nó trưởng thành không thể quản tốt, không nghĩ tới ngày lớn nó đã thay đổi, nói đến, thật đúng là may mắn a.” Nhắc tới con trai, bà Lạc tươi cười ấm áp.

Mộng Kỳ cười, “Mẹ, con giúp mẹ dọn cơm.”

“Ừ, được, lão già, chuẩn bị ăn cơm.”

“Tuân lệnh.”

Bà Lạc nấu ăn cả đời, tài nghệ cực kỳ tốt, một bữa cơm ăn rất vui vẻ, ăn cơm xong Mộng Kỳ giúp bà Lạc rửa chén, dọn dẹp phòng bếp, sau đó kêu bà Lạc ra phòng khách ăn trái cây, xem ti vi, cô thì ở trong phòng bếp vội vàng nấu canh, nói là cho Lạc Gia Hoa , gần đây anh mệt như vậy, nên bồi bổ, đây là con rùa sáng sớm đã đi mua, canh rùa? Đúng là đại bổ cho đàn ông, Mộng Kỳ cười thầm, không nói gì, không biết Lạc Gia Hoa có biết hàm nghĩa của canh này không, cũng không biết buổi tối anh uống sẽ có nét mặt gì.

Bà Lạc tỉ mỉ chuẩn bị canh rùa gần ba giờ rốt cuộc làm xong, không có gì đựng, không sao, đem cả nồi đưa cho Mộng Kỳ: “Cứ như vậy mang về đi.”

Thấy một nồi lớn như vậy, Mộng Kỳ có chút không cười được: “Mẹ, con thấy chỉ cần đựng trong bình thủy là được, cái này nhiều quá, tụi con cũng uống không hết.”

Bà Lạc cười: “Đây là đặc biệt cho nó uống, đại bổ, không thể bởi vì công việc làm cho thân thể suy sụp, sau khi con về phải theo dõi nó uống sạch, biết không?”

Mộng Kỳ nhìn một nồi canh rùa lớn, có chút chột dạ, một nồi lớn như vậy, muốn toàn bộ bỏ vào bụng, sợ rằng sẽ đem bụng no như phụ nữ có thai mấy tháng đi, nghĩ là nghĩ như vậy, vẫn gật đầu:

“Con biết rồi.”

“Vậy được rồi, mẹ cũng không cản con, con về đi, có rãnh rỗi cứ tới đây, biết không?”

“Dạ biết.”

“Được, đi, mẹ đưa con ra xe.”

Mộng Kỳ vội vàng lắc đầu: “Mẹ, bên ngoài mặt trời con chưa lặn, hơn nữa nóng bức, mẹ không cần đi ra, con cũng không phải là không biết đường.”

“Mẹ giúp con xách đồ.”

“Không sao, mẹ, con có thể.”

“Nhưng. . . . . .”

“Thật không cần đưa, mẹ, con cũng không phải là người ngoài.”

Nghe vậy, bà Lạc gật đầu: “Vậy cũng được, mẹ không tiễn coni, một mình con cẩn thận chút, nhớ đem canh cho nó uống sạch a.”

“Dạ, con biết rõ rồi.”

Tám giờ tối Lạc Gia Hoa mới về, thừa dịp anh đi tắm, Mộng Kỳ hâm nóng cơm canh lại, tắm xong ra ngoài, Lạc Gia Hoa vừa lau tóc vừa hỏi: “Bà xã, có thể ăn cơm chưa, anh đói muốn chết.”

“Ở công ty không có ăn sao?”

“Không có, ăn không vô, muốn làm việc cho nhanh để về nhà.” Lạc Gia Hoa cười, “Hơn nữa loay hoay quên.”

Mộng Kỳ trách cứ: “Anh cứ không chăm sóc mình như vậy, anh xem mới có một tuần mà đã gầy một vòng, thật may là hôm nay anh không về với em, nếu để cho mẹ thấy bộ dạng này của anh, không biết đau lòng thành cái dạng gì, đến lúc đó, còn tưởng rằng em bạc đãi anh.”

Lạc Gia Hoa cười: “Làm sao có thể, mẹ anh cũng không phải là người không nói lý lẽ, hơn nữa, em hầu hạ anh như thế nào, trong lòng anh chẳng lẽ không có rõ sao.”

“Người nào hầu hạ anh, em cũng không phải là nha hoàn của anh.”

“Dạ dạ, em là vợ anh.”

“Ba hoa, ăn cơm đi.”

“Ha ha, được.”

“Chờ một chút, uống canh trước.” Mộng Kỳ múc chén canh rùa đưa cho Lạc Gia Hoa, “Trước khi ăn cơm uống một chén canh, lót dạ dày, tránh cho anh bởi vì đói mà bị đau dạ dày.”

“Ha ha tất cả nghe theo em.”

Uống một hớp: “. . . . . . A, bà xã, đây là canh gì, uống rất ngon.”

“Uống ngon sao?”

“Ừm, hương vị thật đặc biệt.”

“Thích thì uống nhiều một chút, còn cả một nồi lớn, đây là mẹ kêu em mang về, muốn anh uống hết, một nồi lớn như vậy, đều là mẹ đặc biệt vì anh chuẩn bị.”

Mộng Kỳ đem nồi canh đặc biệt bà Lạc kêu mình mang về để trên bếp hâm nóng, lại đặt ở đối diện Lạc Gia Hoa, hơn nữa còn là cô múc cho Lạc Gia Hoa , cho nên Lạc Gia Hoa mặc dù thấy nồi nước, nhưng không biết bên trong là canh gì, thấy Mộng Kỳ múc canh cho mình uống ngon, không khỏi càng có khẩu vị, uống một chén, lập tức đưa chén cho Mộng Kỳ:

“Canh này thật không tệ, cho anh thêm một chén.”

“Được.” Mộng Kỳ rũ mắt xuống che giấu ý cười trong mắt.

“Thế nào chỉ có canh, không có thịt à?” Nhận lấy chén Mộng Kỳ đưa tới, Lạc Gia Hoa bắt đầu kháng nghị.

“Uống hết một chén, em lại múc thịt cho anh.”

“Ừ.”

Thừa dịp Lạc Gia Hoa uống chén thứ hai, Mộng Kỳ cầm chiếc đũa khuấy canh làm cho thịt rùa rã ra, cũng may rùa nấu đủ mềm, lập tức liền rã ra, Mộng Kỳ cười trộm, nếu như Lạc Gia Hoa ăn sạch toàn bộ, biết đây là canh gì, sẽ có nét mặt gì đây?

Lạc Gia Hoa mơ hồ cảm thấy Mộng Kỳ có chút lạ, nhưng lại không nói ra, không thể làm gì khác hơn là bỏ qua nghi ngờ trong lòng, chuyên tâm uống canh, mới vừa uống xong, tay Mộng Kỳ liền duỗi tới, cầm lấy chén của hắn, bắt đầu múc chén thứ ba.

Lạc Gia Hoa đưa đũa gắp thức ăn: “Anh nói bà xã, không phải em sẽ thật sự cho anh uống hết nồi canh này đi, nói như vậy những thức ăn này anh sẽ không có bụng ăn.”

“Không sao, ngày mai mang đến công ty cũng được.”

“Canh này anh cảm thấy không tệ, có thể mang đi.”

“Canh này vẫn uống trong nhà mới tốt.” Nếu người của công ty nhìn thấy anh uống canh rùa, sẽ không biết có cảm tưởng gì, suy nghĩ một chút, Mộng Kỳ đã cảm thấy khóe miệng của mình không tự giác cong lên.

Lạc Gia Hoa không phải ngu ngốc, tối nay phản ứng của Mộng Kỳ có chút kỳ quái, nhìn thịt màu xanh trong chén, đây là thịt gì?”Bà xã, đây là canh gì?”

“Cái gì?” Mộng Kỳ giả ngu.

Lạc Gia Hoa nhìn chằm chằm Mộng Kỳ, từ trong tay cô cầm lấy cái muỗng, khuấy mấy cái trong nồi, sau đó múc ra ngoài, do dự nhìn Mộng Kỳ: “Cái này, không phải là cái anh nghĩ đó chứ?”

Mộng Kỳ giả vờ hiếu kỳ nhìn Lạc Gia Hoa: “Xin hỏi anh nghĩ cái gì?”

Lạc Gia Hoa khóe miệng co giật: “Canh rùa?”

Mộng Kỳ nín cười: “Đây là tâm ý của mẹ, căn dặn em nhất định phải cho anh uống sạch, nói gần đây anh làm việc mệt chết, phải đại bổ.”

Lạc Gia Hoa khóe miệng co giật: “Canh bổ có rất nhiều, cũng không cần bổ cái này.”

“. . . . . . Đây tâm ý của mẹ.”

“Anh có cần bổ hay không, chẳng lẽ em không biết? Vậy em cảm thấy anh cũng cần bổ cái này?” Canh rùa, có công hiệu tráng dương.

Mộng Kỳ yên lặng. . . . . . cô không có nghe được gì cả.

Lạc Gia Hoa nhìn Mộng Kỳ không đếm xỉa tới, mặt mày nhảy lên, không hỏi nữa, mà là ngoan ngoãn uống canh rùa , anh đột nhiên thay đổi làm cho Mộng Kỳ có chút kinh nghi, đây không phải thay đổi quá nhanh đi, dù sao, ở trong mắt của cô, đàn ông cần canh tráng dương canh , có lẽ sẽ không vui, nhưng nhìn thế nào, ngược lại cũng thấy anh càng uống càng vui?

Sự thật chứng minh, tiềm lực của con người là vô hạn, Lạc Gia Hoa cư nhiên ở dưới ánh mắt nghi ngờ soi mói của Mộng Kỳ, đem một nồi canh lớn uống cạn sạch, thấy anh chống bụng, Mộng Kỳ có chút đau lòng:

“Dù uống không hết, cũng không sao, anh xem anh kìa, đợi lát nữa bể bụng thì làm thế nào?”

Lạc Gia Hoa rất hưởng thụ Mộng Kỳ quan tâm: “Không sao, một lát vận động cũng sẽ tiêu hao.”

Mộng Kỳ nghi hoặc nhìn Lạc Gia Hoa, chẳng lẽ anh chuẩn bị đi ra ngoài chạy bộ?

Chỉ thấy Lạc Gia Hoa nhanh chóng thu dọn xong chén đũa, sau đó vào thư phòng tiếp tục công việc, Mộng Kỳ không có việc gì, cũng mở máy vi tính ra xem tin tức, thuận tiện xem một chút tin tức mới nhất.

Khoảng nửa giờ sau, Mộng Kỳ phát hiện Lạc Gia Hoa bắt đầu đứng ngồi không yên, nhích tới nhích lui , cho là anh uống nhiều canh quá, bụng no khó chịu: “Có phải anh thấy trướng bụng không, nếu không em đi mua thuốc tiêu hóa cho anh?”

“Không phải vấn đề trướng bụng.” Lạc Gia Hoa đưa tay sờ cái trán, tất cả đều là mồ hôi, từ trong ra ngoài cảm thấy nóng.

“Vậy làm sao, anh không thoải mái chỗ nào sao?”

“Anh nóng.”

“Vậy mở điều hòa.”

“Ừm.” Trên người đều là mồ hôi, rất khó chịu.

“Đợi lát nữa đi tắm.”

“Khẳng định.” Lạc Gia Hoa đứng lên, “Mở máy điều hòa trong phòng, hôm nay làm không nổi nữa.”

“. . . . . .”

Nhìn bộ dạng hắn đứng ngồi không yên, Mộng Kỳ chủ động đứng lên: “Em tới mở cho anh, rất nhanh là tốt thôi.”

Mới vừa vào phòng ngủ, phát hiện Lạc Gia Hoa cũng đi theo tiến vào.

“Trước tiên đem nhiệt độ hạ thấp chút, chờ nhiệt độ hạ xuống.” Mộng Kỳ trực tiếp đem nhiệt độ chỉnh đến 20 độ, “Rất nhanh sẽ tốt thôi, làm sao nóng như vậy?”

Lạc Gia Hoa liếc mắt nhìn Mộng Kỳ: “Chẳng lẽ không phải em biết mẹ nấu canh gì cho anh sao?”

Mộng Kỳ: . . . . . .

“. . . . . . Anh, không phải là bởi vì uống canh đó cho nên mới như vậy đi?” Mộng Kỳ có chút kinh ngạc nhìn Lạc Gia Hoa, mặc dù nghe nói canh rùa tráng dương, nhưng chưa từng nghe qua sẽ phản ứng nhanh như vậy a.

Lạc Gia Hoa từ phía sau ôm lấy Mộng Kỳ, hừ cười: “Em nghĩ sao?”

Hơi thở nóng rực phả lên cổ, nhiệt độ trên người so với sốt cao bốn mươi độ còn nóng hơn, Lạc Gia Hoa vừa chạm vào, Mộng Kỳ đã cảm thấy bị lây bệnh, nóng quá, cô đột nhiên ý thức được mình phạm vào một sai lầm bình thường, cô một lòng chỉ muốn nhìn vẻ mặt xấu hổ của Lạc Gia Hoa uống canh rùa, nhưng lại quên canh rùa truyền thuyết này có công hiệu tráng dương, nếu Lạc Gia Hoa uống có phản ứng, đối tượng trực tiếp giải quyết, không phải là cô sao? Cô cho là cô xem náo nhiệt, nhưng không nghĩ mình sớm trở thành con cừu nhỏ trong mắt người khác.

Càng làm cho Mộng Kỳ túng quẫn chính là, vật cứng kia chỉa vào mình, làm cô có chút lo lắng: “Lạc, Lạc Gia Hoa. . . . . .”

“Gọi ông xã.”

“Ông xã, anh, anh không nên kích động.”

“Anh kích động chỗ nào?” Lạc Gia Hoa nhỏ giọng nói xong, tay tham lam tiến vào áo ngủ của Mộng Kỳ , từ từ hướng lên.

Kích thích giác quan như vậy làm Mộng Kỳ có chút như nhũn ra: “Xã à”

“Em kêu anh uống hết canh, anh đã uống hết, hiện tại, di chứng sau khi uống canh, có phải em nên chịu trách nhiệm?”

Mộng Kỳ không lên tiếng, chỉ là muốn chống lại Lạc Gia Hoa mang đến cho mình cảm giác kích thích, không trách được tên kia sao tự nhiên nghe lời đem một nồi canh uống sạch, thì ra là có mưu tính, một nồi lớn như vậy, lại có công hiệu phương diện kia, phản ứng nhanh như vậy, cũng giải thích được .

“Em cư nhiên mặc cho mẹ làm canh bổ, chẳng lẽ ở trong lòng em, anh quả thật cần bổ? Hửm?” Là một người đàn ông, đại khái đều không thích bị người ta nói cần bổ đi, dù là Mộng Kỳ không có ý này, anh cũng sẽ không bỏ qua cho cô:

“Nếu như vậy, chúng ta liền cùng nhau đại bổ đi.”

“Ông, ông xã, anh đừng kích động, em sai rồi, ưm ~~~”

“Chậm chút.” Đem Mộng Kỳ hôn đến mơ hồ, Lạc Gia Hoa buông môi cô ra thì nói hai chữ, sau đó từ từ xuống phía dưới, xuống phía dưới, lại hướng xuống. . . . . . Từng chút từng chút một hôn xuống. . . . . .

“Ưm… xã…ưm…” cả người Mộng Kỳ vô lực, chỉ có thể mặc cho Lạc Gia Hoa ở trên người mình đốt lửa, cảm thấy anh ở dưới rốn mình, vẫn còn ở muốn xuống phía dưới, lại hướng xuống, nhưng chỉ là. . . . . . Mộng Kỳ vội vàng vươn tay bắt đầu anh, kéo gật gật tóc, vô lực hừ:

“Ưm … đừng…”

Tay Lạc Gia Hoa nhẹ nhàng bắt, liền đem tay Mộng Kỳ hất ra, sau đó vùi đầu hôn vườn hoa thân bí kia…

“Ưm…” Mộng Kỳ trừ bỏ vô lực chịu đựng, cũng không thể phát ra âm thanh nào khác.

Tối hôm đó, Lạc Gia Hoa hết sức trêu đùa, khiến Mộng Kỳ một lần lại một lần cảm nhận được hưng phấn khi hai thân thể kết hợp, đồng thời cũng thể nghiệm được Lạc Gia Hoa cường đại, trước khi ở trong tiếng thét chói tai ngất đi, Mộng Kỳ thề, nếu ai để cho Lạc Gia Hoa uống bổ canh, cô sẽ không tha cho người đó.

Sáng ngày thứ hai tỉnh lại lần nữa xuất hiện tình huống hai chân như nhũn ra, eo ê ẩm, mở mắt nhìn thấy một mảnh cơ ngực, bị Lạc Gia Hoa ôm thật chặt vào trong ngực, còn muốn kẹp cô giữa hai chân, quả thật xem cô như một cái ôm gối, Mộng Kỳ không thoải mái đẩy Lạc Gia Hoa ra, kết quả còn chưa từ trong ngực của anh chui ra, lại bị cánh tay dài của anh duỗi một cái, gắt gao ôm vào trong ngực, Mộng Kỳ vội vàng chụp cánh tay của anh:

“Ông xã, rời giường, rời giường.”

“Ưm.” Lạc Gia Hoa miễn cưỡng hừ một tiếng, đem người trong ngực điều chỉnh tư thế một chút, để cho mình ôm thoải mái hơn, ngủ tiếp.

Mộng Kỳ đen mặt nhìn Lạc Gia Hoa, nhắm mắt lại anh ít đi một chút chững chạc, nhất là lúc nửa ngủ nửa tỉnh có một chút tính trẻ con, rất là đáng yêu, nhưng anh không biết mình 1m8 mấy đè ở trên người cô, sẽ làm cô khó thở sao:

“Buông em ra… rời giường đi, hôm nay anh không cần đi làm sao?”

Lạc Gia Hoa bất đắc dĩ bị Mộng Kỳ lay tỉnh: “Hôm nay là chủ nhật, không cần đến công ty, anh cũng mang công việc về nhà rồi, chúng ta ngủ thêm một lát đi.”

“Đừng, lát nữa em còn phải đi học lái xe.”

“Không đi, anh dạy cho em.”

“Thật?” Nghe Lạc Gia Hoa nói dạy mình, Mộng Kỳ dĩ nhiên là nguyện ý ở nhà học, dù sao đến lúc đó thông qua cuộc thi là được.

“Ừm.” Lạc Gia Hoa gật đầu, “Chúng ta ngủ tiếp đi.”

“Chờ một chút, em phải nói với huấn luyện viên một tiếng.” Mộng Kỳ lật người tìm điện thoại di động, gửi một tin nhắn đi, nói rõ tình huống, ném di động sang một bên, sau đó bắt đầu quấy rầy Lạc Gia Hoa, người này tối hôm qua thiếu chút nữa làm cho cô mệt chết, bất luận cô cầu xin tha thứ thế nào cũng không thả cô ra, ngược lại cô càng cầu xin anh lại càng dùng sức, cô liền càng muốn quấy rầy anh, cô tuyệt không thừa nhận mình là đang trả thù, để cho anh không thể nghỉ ngơi, sau này không được dày vò cô nữa, hắc hắc:

“Rời giường rời giường, đã chín giờ, mau dậy đi, dạy em lái xe.”

“Ưm, vợ à, ngủ tiếp một lát đi.”

“Không được, thức dậy .”

“Ai da, bà xã, anh mệt chết đi được.”

Nghĩ đến tối hôm qua đại chiến, Mộng Kỳ hơi đỏ mặt: “Em mặc kệ á… đáng đời, ai kêu anh dày vò người ta, em sẽ không để cho anh thoải mái, anh đứng lên cho em.”

Lạc Gia Hoa mở mắt, mỉm cười nhìn Mộng Kỳ: “Bà xã, em là đang khen anh lợi hại sao?”

“Không biết xấu hổ.”

“Ha ha em đi đâu vậy?”

“Đi tắm.”

Lạc Gia Hoa vừa nghe, nhất thời tinh thần tỉnh táo: “Được, chúng ta cùng nhau tắm.”

“Anh không biết xấu hổ , anh muốn tắm với anh, tránh ra.”

“Đến nha, bà xã, đừng xấu hổ. . . . . .”

“Này, anh đàng hoàng một chút cho em. . . . . .”

. . . . . .

. . . . . .

Nhà của Lạc Gia Hoa và Mộng Kỳ nằm ở thành phố B, là thuộc về chung cư hạng sang, vừa mới xây không lâu, nhà đầu tư vì hấp dẫn ánh mắt khách hàng, hoàn cảnh chung cư hết sức tuyệt đẹp, đường xe cũng rất rộng rãi, lúc này, Lạc Gia Hoa đang dạy Mộng Kỳ lái xe, anh dạy rất cẩn thận, Mộng Kỳ cũng học rất nghiêm túc, chỉ là đối với tư thế của hai người, thật sự là có chút quái dị:

“Tại sao chúng ta phải giữ vững tư thế như vậy?”

“Đây cũng không phải huấn luyện viên xe, nếu như em làm sai thắng xe ở tay lái phụ có thể trực tiếp khống chế, này tập lái xe không thể được, anh phải bảo đảm nếu như em đạp sai lầm anh có thể kịp thời hỗ trợ.”

Mộng Kỳ đen mặt nhìn Lạc Gia Hoa, tư thế bây giờ tư thế là anh ngồi ở chỗ lái, mà mình, là ngồi ở trên đùi của anh, cái tư thế này, vô cùng không thoải mái:

“Anh như vậy, em không thoải mái a, hơn nữa em nào có ngốc như anh nói vậy, cả một đường, em cũng không có đụng vào cái gì, hơn nữa em đã thử khởi động xe, lái qua một đoạn, em không có việc gì, anh không cần phải ngồi chỗ này, anh đi tay lái phụ, bộ dạng này em lái xe thế nào a, tư thế cũng không đúng.”

Lạc Gia Hoa rên lên một tiếng, ôm eo Mộng Kỳ, “Em đừng lộn xộn.”

Mộng Kỳ chu mỏ: “Như vậy rất không thoải mái.”

“Được, được, em đừng cử động, anh đến tay lái phụ.”

“Được.” Mộng Kỳ vừa nghe lập tức gật đầu: “Em xuống xe trước.”

Mở cửa xe đi xuống: “Anh xuống đi.”

Lạc Gia Hoa im lặng liếc nhìn cô một cái, có lúc thông minh không nói nỗi, có lúc lại trì độn không chịu được, không biết cô thật sự không hiểu, thở dài, anh cả đời này, có lẽ là bị cô ăn chắc, xoay người trực tiếp từ trong xe vượt đến tay lái phụ:

“Lên đây đi.”

Mộng Kỳ trừng mắt nhìn anh: “Người lười.”

Lên xe đóng cửa, nhấn ga chuẩn bị lái xe.

Lạc Gia Hoa cười khổ: “Em cũng không nhìn một chút bộ dáng của anh, có thể xuống xe à.”

“?”

Thấy cô không hiểu, Lạc Gia Hoa lôi kéo tay của cô đặt vào nơi nào đó của mình, trình độ cứng rắn làm Mộng Kỳ bị dọa nhanh chóng thu tay lại: “Làm sao anh ở nơi nào cũng muốn cái đó, không biết xấu hổ.”

Lạc Gia Hoa nhìn cô xấu hổ, vui vẻ, một cảm giác thỏa mãn từ trong lòng dâng lên: “Không phải mỗi người đều có thể làm cho anh có phản ứng, em nên vui mừng anh đối với em có bao nhiêu phản ứng lớn.”

“Được được, bớt ở chỗ này lẻo mép, anh nhìn bộ dáng của anh đi, nơi đó như Tổng giám đốc a, quả thật như tên vô lại.”

“Ha ha. . . . . .” Lạc Gia Hoa cười một trận, nghĩ thầm chính mình là một người luôn luôn rất chững chạc, như thế nào cùng Mộng Kỳ ở chung một chỗ, không tự chủ trở về thời điểm lớp mười hai trước kia không buồn không lo, tính tình sáng sủa hơn, cùng cô ở chung một chỗ, thật đúng là rất thoải mái.

Cười một phen, Lạc Gia Hoa thu lại tính tình, bắt đầu nghiêm túc dạy Mộng Kỳ lái xe, đừng nói, mặc dù lái hơi chậm, nhưng rất ổn , Lạc Gia Hoa ngồi ở bên cạnh chỉ đạo:

“Đúng, cứ như vậy, lái chậm một chút cũng không sao. . . . . . Ừm, chú ý quẹo cua. . . . . . Nhẹ nhàng chuyển động tay lái. . . . . . Đúng. . . . . . Chính là như vậy. . . . . . Đúng. . . . . .”

Mặc kệ là học cái gì, thời điểm vừa bắt đầu, cũng học tập hết sức hứng thú, mở lái hai giờ sau, Mộng Kỳ cảm giác mình càng lái lên tay, thật muốn trực tiếp lên đường cái, nghe được ý nghĩ của cô, dọa Lạc Gia Hoa giật mình.

“Bà cô của tôi, em thật đúng là nghĩ đến cái gì làm cái đó, trên con đường lớn này nhiều xe như vậy , em cho rằng an tĩnh như nơi này sao, đến lúc đó cũng không có người chỉ dạy em, hơn nữa người lại nhiều, em cũng chưa có bằng lái, cũng đừng đi làm sát thủ đường cái.”

Mộng Kỳ không vui: “Ý anh là không tin tưởng em?”

“Tin, em thông minh như vậy, anh đương nhiên tin em.”

Thấy dáng vẻ qua loa của Lạc Gia Hoa, Mộng Kỳ tức giận, bộ dáng này rõ ràng chính là không tin.

Thấy Mộng Kỳ phồng miệng không nói lời nào, Lạc Gia Hoa nhìn cô: “Thế nào tức giận?”

“Không có.”

“Vậy làm gì sưng mặt lên?”

“Vui vẻ.”

“. . . . . .”

Mộng Kỳ cảm giác mình bị người ta xem thường, đây là một chuyện rất nghiêm trọng, cho nên hiện tại cô cực kỳ khó chịu, sưng mặt lên lái xe đến cửa bãi đậu xe, phanh xe tắt ga:

“Em không lái nữa, anh lái xe đến bãi đậu xe đi.”

“Sao không lái? Vừa rồi không phải còn nói muốn lái thêm một lát sao?”

“Hiện tại không muốn lái nữa không được sao, anh tự lái đi.”

“Ai ~” Lạc Gia Hoa muốn nói cái gì, Mộng Kỳ lại xuống xe, “Em đi trước, sau khi anh đậu xe xong thì về sau.”

Thấy cô kiên trì, Lạc Gia Hoa gật đầu.

Đậu xe xong, trực tiếp lên thang máy, trong đầu vẫn đang suy nghĩ, sao đột nhiên lại tức giận, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ cảm thấy chẳng lẽ, là bởi vì chuyện anh cười cô, cho nên tức giận? Không đúng, cô không phải người nhỏ mọn như vậy.

Thang máy trực tiếp lên tới lầu 22, Mộng Kỳ còn chưa đi lên, xem ra lại đi thang lầu, Lạc Gia Hoa xoay người đi xuống dưới, lúc ở lầu mười thì gặp được cô, “Bà xã”

Mộng Kỳ trừng mắt nhìn anh, không để ý tới, trực tiếp từ bên cạnh đi qua anh.

“Chờ một chút ” Lạc Gia Hoa cầm lấy tay cô, “Bà xã, sao em tức giận?”

“. . . . . .”

“Xã à, em quên thời điểm chúng ta ở chung với nhau, đã nói qua là phải thẳng thắn với nhau sao, anh nơi nào làm cho em mất hứng, em nói ra , như vậy anh mới biết, sau đó sẽ sửa, em không nên một mình tức giận, nếu như có mâu thuẫn không kịp giải quyết, đối với hôn nhân của chúng ta, cũng không thể tốt, em cứ nói đi?”

Mộng Kỳ nghe Lạc Gia Hoa nói như vậy, suy nghĩ một chút đúng là mình đã từng nói, nhất thời cảm thấy lửa giận trong lòng giảm bớt, chần chừ mở miệng:

“Thật ra thì cũng không có gì, em chính là tức anh xem thường em.”

Lạc Gia Hoa ngạc nhiên: “Anh xem thường em khi nào?”

“Anh có, em nói muốn ra đường lớn, anh chê cười em đi ra ngoài cuối cùng là một sát thủ đường cái, anh chính là xem thường em, anh còn cười em, khi em trừng anh, anh miễn cưỡng gật đầu nói tin em, nhưng là, em nghe được, trong lòng anh vẫn nghĩ như vậy, anh chỉ là ở qua loa em mà thôi.”

Ách, hình như là có chuyện như vậy a, Lạc Gia Hoa có chút túng quẫn, không nghĩ tới Mộng Kỳ nhạy cảm như vậy.

“Được rồi, anh xin lỗi, là thái độ anh không đúng, nhưng em phải biết, anh chưa từng có ý xem thường em, trong lòng anh, em là tốt nhất.”

Nghe được Lạc Gia Hoa nói như vậy, Mộng Kỳ nhất thời cảm giác mình chuyện bé xé to, vẻ mặt xấu hổ, lộp bộp mở miệng: “Thật ra thì, em cũng không phải thật sự rất tức giận, chỉ một lát là tốt, lại nói, là em chuyện bé xé to, giữa vợ chồng, đôi khi sẽ cãi vả , hơn nữa, vợ chồng một đời, anh và em vốn nên là người thân cận nhất trong cuộc đời này, em không nên hẹp hòi như vậy, chỉ là em cũng không biết tại sao đột nhiên so đo, trước kia cũng sẽ có người chọc em mất hứng, nhưng cho tới bây giờ em chưa từng tức giận, hôm nay không biết tại sao, lại đột nhiên kỳ quái , em sẽ thay đổi , anh đừng để ý.”

Lạc Gia Hoa nghe vậy, cười, một tay ôm lấy Mộng Kỳ vào trong ngực: “Em không có sai, em không phát giận với người khác, là bởi vì em coi người khác như người ngoài, em đùa giỡn tính tình với anh, là bởi vì em coi anh là người thân cận nhất của em, cho nên mới muốn cùng anh đùa giỡn tính tình, thật ra thì, em chỉ là đang làm nũng với anh mà thôi, anh rất vui mừng, bà xã, về sau hoan nghênh em đùa giỡn tính tình với anh, chồng em còn có rất nhiều phương diện chưa làm được tốt, đối với em cũng chưa hiểu rõ, về sau chồng em cũng sẽ thay đổi .”

Nghe Lạc Gia Hoa nói như vậy, Mộng Kỳ càng xấu hổ: “Em nào có đùa giỡn tính tình. . . . . . Được rồi, là có một chút, nhưng mới không phải giống như anh nói vậy.”

“À vậy em nói một chút không phải như vậy, khi đó loại nào a?”

“Em thích loại nào thì là loại đó.”

“Ai, em đừng chạy, nói rõ ràng với anh, anh sẽ không bỏ qua cho em.” Lạc Gia Hoa cười xấu xa đem Mộng Kỳ ôm vào trong ngực mình không để cho cô nhúc nhích, “Ưm nói a.”

“Nói gì?”

“Giả ngu có phải không, nói em. . . . . . Yêu anh.” Nói xong lời này, Lạc Gia Hoa phát hiện tim mình đập nhanh hơn, mặc dù trên mặt thoải mái, nhưng kỳ thật trong lòng hết sức mong đợi Mộng Kỳ mở miệng, cho tới nay cô đều diễn vai hiền thê , nhưng anh tại chưa từng nghe cô nói thương anh, mặc dù cô đang dùng hành động bày tỏ với anh không muốn xa rời và tình yêu, nhưng anh muốn nghe cô chính miệng nói ra.

“Tại sao em phải nói, không phải anh cũng chưa từng nói qua sao.”

“Anh yêu em, bà xã, anh yêu em, Kiều Mộng Kỳ.” Mộng Kỳ nói xong, Lạc Gia Hoa đã đem thân thể của cô quay lại , nâng cằm của cô lên để cho cô nhìn mình, vô cùng nghiêm túc mở miệng.

Ánh mắt Mộng Kỳ bị buộc nhìn thẳng anh, nhìn đến trong mắt anh nghiêm túc, tim Mộng Kỳ đập nhanh hơn, sắc mặt trở nên hồng.

Lạc Gia Hoa nhìn chằm chằm Mộng Kỳ, đầu độc: “Bà xã, nói em yêu anh, anh muốn nghe.”

“Anh, không phải anh cũng biết sao?” Cô cho là hành động của mình đã đủ biểu đạt.

“Anh biết rõ, nhưng anh muốn nghe chính miệng em nói ra.”

“Em, em. . . . . .”

Lạc Gia Hoa khích lệ nhìn Mộng Kỳ, hôm nay, anh nhất định phải nghe cô chính miệng nói ra.

Mộng Kỳ cố gắng muốn thoát khỏi khống chế của Lạc Gia Hoa , nhưng lại không nỡ dùng lực, chỉ là lời chưa nói ra, sắc mặt đã đỏ đến có thể nhỏ ra máu, thật ra thì, cô xấu hổ, cô có thể bình tĩnh dùng hành động biểu đạt tình yêu của mình, là bởi vì cô vẫn cho rằng nói không như làm, nhưng cái chữ kia, nói ra, cô cảm thấy ngượng ngùng.

Nhưng cô không muốn làm anh thất vọng, nhìn nhau một lát, Mộng Kỳ rốt cuộc buông tha chống cự, nói thật nhỏ: “Em yêu anh.”

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng rõ ràng, trong cầu thang vô cùng an tĩnh, Lạc Gia Hoa nghe được rõ ràng, anh đột nhiên phát hiện, tim mình đập thật nhanh.

Mộng Kỳ nói xong ba chữ này, liền cúi đầu không dám nhìn anh.

Hồi lâu, Lạc Gia Hoa lần nữa nâng cằm cô lên, khắc sâu vào trong mắt Mộng Kỳ, là khuôn mặt tươi cười khuếch đại, trên mặt treo lúm đồng tiền, khiến Lạc Gia Hoa chững chạc biến mất, có, chỉ là một chàng trai thanh xuân hoạt bát nhiệt tình, giờ phút này, trên mặt Lạc Gia Hoa, trong mắt tất cả đều không che giấu được nụ cười, cả giọng nói cũng mang theo ý cười:

“Mộng Kỳ, nói lại lần nữa, gọi tên anh, nói lại lần nữa.”

Có lẽ là bị nụ cười của anh hấp dẫn, Mộng Kỳ cắn môi một cái, liền kiên định mở miệng: “Em yêu anh, Lạc Gia Hoa.”

“Ha ha! Anh cũng yêu em, Kiều Mộng Kỳ.” Trong mắt Lạc Gia Hoa tản mát ra ánh sáng nóng rực, nói xong câu đó, cúi đầu, dịu dàng cùng môi Mộng Kỳ quấn lấy nhau , chỉ là dịu dàng chạm vào, không có nửa điểm tình dục, hai người cảm thụ lẫn nhau, nghe tiếng tim đập của nhau, tựa như trở lại mười bảy mười tám tuổi, lần đầu tiên đối với người khác phái sinh hiếu kỳ, tình cảm hồn nhiên mà mông lung như vậy .

Hôn xong, hai người như cũ ôm thật chặt nhau, cả môi vẫn còn đụng chạm lẫn nhau, hai người tầm mắt thật chặt quấn cùng nhau, rõ ràng cảm thấy trong lòng có thứ gì, lại bắt đầu biến hóa, Lạc Gia Hoa thanh tuyến trong sáng:

“Vợ à, chúng ta về nhà.”

“Được.” Về nhà, trở về nhà của cô và anh.

Hai người tay trong tay về nhà, hai người lần đầu tiên xung đột, dùng phương thức hoàn mỹ này kết thúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.