Từ lúc rời khỏi nhà hoang, Hạ Vy Vy được người của Tiêu Tuấn đưa thẳng đến bệnh viện tại khoa điều trị tâm lý học. Cô ta hôn mê một lúc rồi cũng tỉnh, người cũng đầy vết thương. Lúc tỉnh lại không thấy Bạch Nhược Đình đâu, còn bản thân thì bị nhốt trong phòng không thể thoát. Kể từ đó, cô ta biết mình đã thua rồi. Chẳng qua là do cô ta cố chấp, không chịu nhận mình sai, đẩy gia đình vào tình cảnh này.
Bạch Nhược Đình đi cùng Tiêu Tuấn đến căn phòng mà Hạ Vy Vy bị nhốt. Căn phòng này, nói là phòng bệnh nhưng thực chất lại giống với phòng tạm giam hơn.
Cô nhìn cô ta đang ngồi thừ người bên cửa kính, từ từ đi đến gần, gõ lên đó vài cái. Hạ Vy Vy nhìn thấy cô, lập tức trừng mắt ra đứng dậy. Cô ta đi đến đẩy khung cửa hình vuông ngang tầm mắt mình sang một bên, quát.
“Cô đến đây làm gì hả? Đến để xem tôi thê thảm thế nào phải không?”
Bạch Nhược Đình nhìn cô ta, bây giờ cô cũng không còn tâm trạng để đùa cợt cô ta nữa. Chuyện đã đến bước đường này, dù bản thân thoát chết thì cô vẫn không quên lúc ở nhà hoang, cô ta hung hăng thế nào.
“Những chuyện mà gia đình cô đã trải qua, còn không phải một phần là do sự kiêu ngạo, hiếu thắng của cô và bản tính tham lam không biết đủ của cha cô hay sao?”
Hạ Vy Vy vừa gào khóc vừa muốn đánh đổ tất cả trong phòng. Từ khung cửa nhỏ đó, âm thanh truyền ra bên ngoài vô cùng chói tai.
“Không đúng. Tất cả đều không đúng. Hạ gia chưa bao giờ dám nghĩ sẽ cạnh tranh với thế lực lớn mạnh của nhà cô, vì cha tôi thừa biết sẽ không đấu lại. Ông ấy thật sự có lạm dụng tiền nhà nước, nhưng đã dừng lại từ rất lâu rồi. Tại sao chuyện đó lại bị người ta bới móc rồi làm ầm ĩ được chứ?”
Cô ta thuận tay bắt lấy cái ly nhựa trên bàn, ném thẳng về phía của Bạch Nhược Đình khiến cô không kịp né tránh. Tiêu Tuấn đứng ở sau lưng, từ lúc bước vào anh đã cố gắng chứng kiến cô ta điên loạn mà không nói gì. Nhưng nếu như cô ta đã không biết điều, thì anh cũng không muốn khách sáo.
Anh bước lên đứng chắn trước mặt Bạch Nhược Đình, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí nhìn cô ta.
“Nếu còn không biết tốt xấu, đừng trách sao tôi không nhắc nhở cô.”
Hạ Vy Vy không hiểu sao lúc nãy còn mất bình tĩnh, nhưng khi Tiêu Tuấn lên tiếng thì lại chỉ biết giương mắt nhìn. Anh nắm lấy cánh tay của Bạch Nhược Đình, nhẹ giọng nói.
“Đi thôi! Đừng phí lời với cô ta làm gì!”
Cô được anh kéo tay dắt đi, cũng không có cơ hội hỏi thêm gì nữa. Lúc lên xe ngồi, cô lại chợt nhớ đến những gì mà Hạ Vy Vy đã nói khi nãy. Hạ gia xưa nay quả thực chưa từng nghĩ đến chuyện cạnh tranh với Bạch gia, vì gia đình cô ta vốn dĩ không đủ sức. Còn chuyện ông ta lạm dụng tiền của và tài sản công ty, nhà nước. Nếu đã dừng từ lâu rồi, vậy tại sao chuyện này lại bị làm rầm rộ như thế?
Bạch Nhược Đình lại không thể thoát ra những suy nghĩ liên quan đến Tiêu Tuấn.
Người đàn ông này, rốt cuộc vẻ bề ngoài và bên trong có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần chỉ là giả?
“Tôi muốn hỏi anh chuyện này?”
Anh hơi nghiêng đầu sang, không biết là vô tình hay cố ý mà cứ như không nghe thấy lời cô vừa nói.
“Về nhà thì nghỉ ngơi nhiều một chút, tạm thời đừng suy nghĩ gì cả.”
Câu này của anh làm cô im lặng, thôi không muốn hỏi thêm về vấn đề khác nữa. Có lẽ không đến mức như thế đâu. Nếu thật sự chỉ vì Hạ Vy Vy xúc phạm cô vài câu, mà Tiêu Tuấn lại khiến Hạ gia thành ra như vậy thì đã quá mạnh tay rồi.
Sau khi được đưa về nhà, Bạch Nhược Đình ngồi ở phòng khách nghe mẹ và anh nói chuyện mấy câu thì cũng lên phòng. Cô buồn ngủ lắm rồi, cùng anh mây mưa xong thì chẳng còn chút sức lực nào nữa.
“Xin phép bác, con về ạ!”
Tiêu Tuấn đứng dậy cúi đầu chào lễ phép. Bạch phu nhân gật đầu hài lòng, đặt tách trà nóng trong tay xuống bàn rồi mỉm cười nói.
“Chuyện lần này, mặc dù Đình Đình có tổn hại đôi chút, nhưng về chuyện khác thì con xử lí rất ổn thoả.”
Bạch Nhược Đình vừa chạm tay vào nắm đấm cửa trên lầu, nghe loáng thoáng dưới đại sảnh thì lập tức dừng lại. Cô quay người, không vào phòng nữa mà nép sát vào phía trên dãy cầu thang để nghe.
Tiêu Tuấn khiêm nhường nói.
“Cũng không cần mất quá nhiều công sức, Hạ Đình Long xưa nay là người tham sống sợ chết, nhưng bị bứt đến đường cùng thì cũng phải tự mình kết liễu.”
Bạch phu nhân gật gù.
“Về phần Hạ Vy Vy, nếu cô ta cứ tiếp tục la hét điên loạn như vậy nữa, thì con cứ tống cổ cô ta vào trại tâm thần là xong chuyện.”
Tiêu Tuấn cụp mắt, trong đầu chợt nhớ đến một người, mạo muội đề nghị với bà.
“Nhưng về phần bà Hạ, bà ta dù sao cũng là người vô tội. Con mong có thể đưa bà ta về quê, để bà ta quên hết những chuyện ở Thượng Hải này.”
Hoàn toàn không thể tin được.
Hoá ra mọi chuyện không chỉ có mỗi mình Tiêu Tuấn, mà mẹ của Bạch Nhược Đình cũng can thiệp vào. Hai người còn phối hợp với nhau, cực kì hoàn hảo mà không hề để lộ chút sơ hở. Từ việc khiến Hạ gia phá sản không còn đất sống, cho đến việc xấu của Hạ lão gia bị vạch trần rồi đẩy ông ta vào chỗ chết.
Bạch Nhược Đình kinh ngạc, không biết bây giờ cô nên có cảm xúc gì mới đúng.
Bước thật nhanh xuống lầu, Tiêu Tuấn lúc này nhìn lên mới phát hiện ra cô vẫn chưa hề về phòng nghỉ. Anh đứng đó, hai người từ từ thu hẹp lại khoảng cách, cho đến khi cô đứng trước mặt anh.
Chát!
...