Điện thoại của Bạch Nhược Đình nằm ở chỗ của Tiêu Tuấn? Nhưng cả đêm qua cô chưa từng nghe anh nhắc đến chuyện này, còn làm như không biết gì hết. Lúc cô mượn điện thoại anh còn bảo cô tìm đám bạn trai cũ mà mượn.
Cô cảm thấy mình như bị chơi khăm vậy, tức không chịu được.
Tiêu Tuấn về nhà, mở điện thoại của Bạch Nhược Đình lên xem. Anh không có ý định muốn xâm phạm quyền riêng tư của cô, nhưng không hiểu sao tay vẫn vô thức làm vậy. Trong album ảnh ngoài cô và Bạch phu nhân ra thì chẳng có ảnh của ai khác. Nhưng trong mục tin nhắn, lại xuất hiện đoạn tin nhắn hỏi thăm giữa cô và Tư Bằng.
Anh nhíu mày, từ từ ngồi xuống sô pha rót một ly rượu để ở đó. Đa phần đều là Tư Bằng nhắn cho cô, luôn hỏi xem cô ở đâu, đã về nhà chưa, cần anh ta đến đưa đón hay không?
Và tin nhắn gần đây nhất, lại có cả anh ở trong này.
“Tiểu thư! Cô định sẽ kết hôn với người đàn ông đó thật ư? Cô và anh ta không yêu nhau, như vậy thì có hạnh phúc không?”
Tiêu Tuấn trầm ngâm, cầm ly rượu lên uống cạn một hơi. Mùi vị cay nồng xộc thẳng vào cánh mũi, làm tê dại đầu lưỡi lên tận đại não. Chỉ là một vệ sĩ đi bên cạnh, còn có tư cách lo cho hạnh phúc của tiểu thư trong nhà sao?
Anh lấy số điện thoại của Tư Bằng rồi dùng điện thoại của mình nhắn tin cho anh ta. Sau khi nhắn xong, lại cất điện thoại của Bạch Nhược Đình vào trong ngăn tủ.
“Thiếu gia!”
Lục Lâm bất ngờ từ bên ngoài chạy vào trong khiến anh phải chú ý. Anh ta thở một hơi khó nhọc, sau đó nói.
“Thiếu gia! Bạch tiểu thư đang ở ngoài cổng, nói là... Nói là muốn lấy đồ gửi ở chỗ cậu.”
Tiêu Tuấn cười một tiếng, thong thả ngồi xuống ghế đá chéo chân. Anh hơi nghiêng đầu, gương mặt có ngũ quan sắc cạnh, nói.
“Để cô ấy vào đi!”
Bạch Nhược Đình lái xe vào thẳng phía bên trong hoa viên của nhà anh. Cô mở cửa ra, đùng đùng đi vào nhà, tiếng giày cao gót gõ rất vội vã. Bước vào nhìn thấy anh ngồi uống rượu, cô lại càng phát điên hơn. Lấy trộm điện thoại của cô còn xem như không biết gì, bây giờ còn thong thả như vậy.
Cô xem Tiêu Tuấn ngồi đó như không khí, ném túi xách ngay bên cạnh anh rồi bắt đầu tìm. Từ đầu tủ đến ngăn tủ ở gần đó, dưới chậu cây, dưới bình hoa trang trí. Cuối cùng, cô cũng tìm thấy điện thoại của mình ở một cái tủ thấp dưới bức tranh treo tường.
“Tiêu Tuấn! Anh quá đáng lắm!”
Cầm điện thoại trong tay, Bạch Nhược Đình lại quay sang chất vấn Tiêu Tuấn. Anh đặt ly rượu xuống bàn, nhìn cô cười hỏi.
“Tôi quá đáng?”
“Còn không phải sao? Đây là gì hả?”
Cô nói rồi cầm điện thoại đưa lên trước mặt anh, tiếp tục.
“Ai nói là không biết điện thoại tôi ở đâu? Anh còn nghe điện thoại của tôi? Ai cho anh cái quyền này chứ?”
Tiêu Tuấn đứng dậy, bước đến chỗ của Bạch Nhược Đình, nhìn thẳng vào mắt cô. Đang yên đang lành, anh lại nhìn như thế khiến cô phải lùi một bước chân lại. Nhưng anh lại tiến lên, đưa tay ra bắt lấy cổ tay của cô, chính là tay đang cầm điện thoại.
Cô vẫy vùng, Tiêu Tuấn lại nhìn xuống nó mà hỏi.
“Vậy em phải hỏi xem vệ sĩ của em, ai cho anh ta cái quyền xen vào chuyện của chúng ta?”
“Vệ sĩ?”
Bạch Nhược Đình trong cơn bối rối, nghe anh hỏi vậy mới hiểu ra người anh nói tới là Tư Bằng. Nhưng xen vào cái gì chứ? Cô còn không hiểu anh đang nói vậy là ý gì, thì anh cầm lấy điện thoại của cô lên. Nhìn anh tự tiện như vậy, cô cũng không nói được câu nào.
Tin nhắn của Tư Bằng nằm ở ngay trước mắt, Tiêu Tuấn cười lạnh hỏi.
“Vệ sĩ của em, tốt với em quá nhỉ?”
“Vệ sĩ của tôi đương nhiên sẽ tốt với tôi. Lẽ nào anh muốn anh ta phục vụ anh sao?”
Anh vẫn giữ nguyên nụ cười nó trên môi, buông cổ tay của cô ra. Quay lưng lại với cô, anh gật đầu nói.
“Được thôi! Tùy ý em!”
“Này! Hôm nay anh làm sao vậy chứ?”
“Không có gì.”
Bạch Nhược Đình liếc nhìn bóng lưng của anh, sau đó cũng không nói gì mà cầm túi xách lên đi về.
Tiêu Tuấn quay đầu lại, nhìn bóng lưng gợi cảm của cô từ từ rời đi. Khoảnh khắc cô vừa lên xe ngồi, anh dường như không thể chịu đựng được nữa. Cầm lấy ly rượu trên bàn, anh ném thật mạnh xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
Lục Lâm đứng ở bên ngoài nhìn, lần đầu tiên nhìn thấy anh phát tiết như vậy.
Đến chiều.
Tiêu Tuấn được Lục Lâm lái xe đưa đến một công viên. Nơi đây vào giờ này còn ít người qua lại, thời tiết gần cuối năm se lạnh. Anh bước xuống xe, chậm rãi quan sát xung quanh thì nhìn thấy Tư Bằng ở đó. Hai người đàn ông chạm mặt nhau, mục đích rõ ràng nhất chính là vì một người con gái.
“Anh là vệ sĩ riêng của Nhược Đình?”
Tư Bằng nhìn anh chằm chằm, không trả lời mà chỉ nhìn như thế. Lục Lâm đứng ở sau lưng thấy vậy thì vô cùng chướng mắt, lên tiếng hỏi.
“Thiếu gia đang hỏi, anh không biết trả lời à?”
Tiêu Tuấn đưa tay lên, ra hiệu bảo anh ta không cần nóng vội. Anh cười nhạt, đuôi lông mày nhếch lên, bước đến đứng đối diện Tư Bằng thật gần. Đưa đôi tay lên đặt trên cổ áo của anh ta, anh vừa chỉnh nó lại, vừa trầm giọng nói.
“Tôi hẹn anh ra đây, chỉ để nói cho anh hiểu một chuyện. Dù anh có ở Bạch gia làm việc bao lâu đi nữa, hay là ở cạnh cô ấy bao lâu, thì người kết hôn với cô ấy... Cũng là tôi, không phải anh.”
Anh ta nhìn anh, đứng trước một người có quyền lực như vậy, một vệ sĩ như anh ta đương nhiên không có tư cách tranh giành. Chỉ là anh ta thừa biết, Bạch Nhược Đình và Tiêu Tuấn đến với nhau chỉ vì muốn hai vị phu nhân được vui, hoàn toàn không có tình cảm.
“Nhưng cô ấy sẽ không hạnh phúc.”
Tiêu Tuấn cười khẩy một tiếng, đẩy nhẹ Tư Bằng ra xa.
“Không hạnh phúc? Làm sao anh biết?”
...