Cưới Vợ Ngốc

Chương 27: Chương 27




Bảo bảo nhà Triết Phong cũng đã được một tuổi, nhưng sự thông minh thì nói không ai bằng.. phá thì cũng là chùm, đặc biệt là có bà nội quyền thế làm chỗ dựa nên tính cách lì lợm bộc phá ra hẳn!

“ Bảo bảo gọi ba đi “ Triết Phong ôm con trai ngồi trên ghế, cả nhà ai nó cũng gọi tên chỉ duy nhất Triết Phong là không bao giờ kêu “ ba “

“ Mẹ.. mẹ... mẹ “ Bảo Bảo nghịch ngợm quay đi hướng khác miệng chỉ gọi mẹ

“ Yêu quáy nhỏ ta kêu ngươi gọi ba không phải mẹ “ Triết Phong híp mắt từ từ nói.. Bảo Bảo nhìn Triết Phong mỉm cười:

“ Yêu Quáy Nhỏ... yêu quáy nhỏ “ Bảo Bảo liên tiếp lập lại lời Triết Phong nói tay còn không an phận vỗ vào mặt Triết Phong

“ Triết Mặc Hàn cái tên này ta không đánh ngươi có phải ngươi ngứa đòn không? “ Bảo Bảo bị hét không giật mình cũng không khóc, ngược lại còn phun mưa làm nước bọt dính vào mặt Triết Phong!

“ Hừ,... đã nhỏ mà lì như vầy sao hả? Lớn thì ai dạy nổi hả? Hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo đánh cho ngươi biết tay “ Triết Phong ôm bảo bảo nằm sấp xuống, bảo bảo không hiểu chuyện nằm sấp trên đùi Triết Phong vừa vui vẻ với thứ này thứ kia nghịch!

“ Chồng làm gì vậy? “ Tịnh Lan vừa ngủ dậy mắt nhắm mắt mở đi xuống, hôm qua cô bị hắn hành hạ nguyên đêm sáng nay mệt mỏi quá đi mất

“ Dậy dỗ tên tiểu tử này “ Triết Phong híp mắt nhìn xuống tên yếu quáy đang nghịch dưới ghế, chưa kịp định hình Tịnh Lan đã lại bế bảo bảo lên:

“ Chồng không được đánh con.. chồng không nghe câu trẻ nhỏ là để yêu thương sao? Bảo bảo vừa uống sữa buổi sáng chồng cho con nằm úp tý sẽ ói cho coi “ Bảo bảo được mẹ ôm liền cười toe toét.. vui vẻ câu cổ mẹ hôn, chẳng bù cho Triết Phong lấy một góc nhỏ xíu nhiều khi hắn tự hỏi, lúc ở bệnh viện có ôm nhầm không?

“ Em đưa nó đây hôm nay anh phải đánh nó một trận “ Tịnh Lan nghe vậy bĩu môi khẽ liếc nhìn Triết Phong tay ôm chặt con trai!

“ Đừng có mà mơ tý em méc mẹ cho mà coi “ nói xong Tịnh Lan ôm thẳng bảo bảo đi lên phòng, bỏ mặc cho ai kia vẻ mặt như thế nào?

Hôm nay cả đại gia đình hai bên cùng dắt nhau đi mua sắm vui chơi, bảo bảo trên tay được mẹ ôm vui vẻ với thứ này thứ kia.. Triết Phong đi phía sau hai mẹ con, nhiều lúc Triết Phong kêu bế con nhưng Tịnh Lan lắc đầu không chịu.. bảo bảo vì với này thứ kia mà tay Tịnh Lan ôm không chặt liền va vào người khác:

“ chúng tôi xin lỗi,... “ Triết Phong mở giọng xin lỗi.. đống đồ của người kia mua va chạm bị rơi xuống sàn Triết Phong thấy vậy cúi xuống nhặt

“ Không sao “ nghe giọng có chút quen thuộc Triết Phong quay mặt lên nhìn

“ Mỹ Lệ,... “ đến thời gian mà Mỹ Lệ mất tích cũng gần 2 năm rồi chứ phải ít đâu

“ Sao anh biết tên tôi vậy? Anh quen tôi sao? “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.