Ra sofa mà ngủ giọng nói lạnh như băng của Triết Phong vang lên nhưng mắt vẫn chăm chú xem tài liệu, Tịnh Lan hừ lạnh không để ý đến lời của Triết Phong:
Chồng muốn ngủ sofa thì ra ấy mà ngủ.. em thích nằm trên giường hơn, với lại nệm rất mềm nữa nên không ngủ sofa đâu nói xong Tịnh Lan kéo cái chăn chùm lên người, tự nhiên bắt cô ngủ sofa? Nệm êm muốn chết đây đừng có mà mơ! Muốn ngủ thì tự hắn đi mà ngủ
Cô dám cãi lời tôi? Có phải tôi chưa xử cô nên cô không biết nghe lời phải không hả? Triết Phong tức giận bỏ tập tài liệu đang xem dở xuống, từ lúc có mẹ hắn bênh vực gan cô ngày càng lớn rồi! Bây giờ còn dám nói lại hắn đúng là không biết trời cao mà
Em không có à nha.. Tịnh Lan rất là ngoan, là tại chồng kêu em ngủ sofa nhưng em không thích ngủ sofa.. vì sofa không có nệm.. sofa cũng không mềm ấm như giường, giường lớn mà sofa thì nhỏ như vậy ngủ sẽ không thỏa mãi! Mà không thỏa mãi em sẽ không ngủ ngon mà không ngủ ngon thì em sẽ,...
Câm miệng Triết Phong hét lên làm Tịnh Lan giật mình im ru không giám nói tiếp
Gan cô to hơn trời rồi còn dám dậy đời tôi? Có phải cô không muốn sống Hắn tức không chỉ tức mà là rất tức, đã phiền mà còn nói nhiều không hiểu sao hắn lại phải cưới một kẻ ngu ngốc nữa?
Tịnh Lan không có mẹ ở nhà đã dặn không được cãi lời chồng.. phải nghe theo lời chồng, nếu cãi lời chồng sẽ không ngoan nên Tịnh Lan không có cãi! Tịnh Lan chỉ,... lại một lần nữa cô chưa nói xong thì bị hắn cắt ngang
Cô im lặng thì chết sao? Cô có cảm thấy mình phiền không? Cô không cảm thấy mình phiền nhưng người khác cảm thấy rất phiền! Cô không thể để cho người khác không gian yên tĩnh được à? Một giây không nói cô sẽ chết sao? Cô biết mình chỉ gây phiền phức cho người không hả? Tịnh Lan nghe Triết Phong nói thì cúi mặt xuống đúng là cô ngốc nhưng không ngu tới mức không hiểu hắn nói gì? Thì ra cô phiền phức đến vậy! Hức.. Tịnh Lan thấy nhớ mẹ rồi Tịnh Lan muốn về với mẹ cơ, mẹ sẽ không nói Tịnh Lan phiền phức cũng sẽ không mắng Tịnh Lan! Còn sẽ hát đắp chăn cho Tịnh Lan mỗi đêm sẽ xoa đầu cho Tịnh Lan dễ ngủ, sẽ mua thật nhiều kẹo và thức ăn ngoan cho Tịnh Lan.. Tịnh Lan nhớ mẹ quá!
Triết Phong nhìn vẻ mặt đang cúi của Tịnh Lan mắt khẽ nhíu lại, hắn lại quá lời nữa rồi.. mải đắm chìm trong suy nghĩ thì hành động của cô khiến hắn trở lại hiện tại:
Cô muốn làm gì? thấy cô cầm gối Triết Phong nheo mắt? Lại muốn bày trò gì nữa đây?
Em ngủ ở sofa nói xong Tịnh Lan không để ý nét mặt hay hành động của hắn đi thẳng đến sofa, đặt gối xuống cô nằm rồi quay mặt vào trong nước mắt vô thức khẽ chảy xuống:
Mẹ ơi Tịnh Lan nhớ mẹ quá.. chồng không thích Tịnh Lan mà ghét Tịnh Lan nữa miệng cô lẩm bẩm chẳng mấy chốc đi vào giấc ngủ,Triết Phong ngồi đấy hắn nhìn từng hành động của cô chẳng bỏ xót thứ gì! Tay vô thức nắm chặt không hiểu sao hắn lại không kiềm chế được cảm xúc của mình
Này,... Triết Phong không đành lòng thấy cô nằm ở sofa.. cô ngốc chắc nói xin lỗi cô sẽ không chấp, thấy cô không nói gì khiến hắn có chút khó chịu nhưng vẫn bình tĩnh gọi! Nhưng đáp lại chỉ là một sự im lặng Triết Phong ngồi xuống khẽ chạm vào người cô nhưng chẳng có động tĩnh, nhìn kỹ thì cô ngủ từ lúc nào rồi miệng khẽ cong lên đúng là nằm đâu ngủ đó.. nhưng mắt cô vẫn còn nước đọng lại bên mí mắt chưa khô! Cô khóc sao?