Lại đến ngày thứ hai chán nản đi làm, anh em sinh đôi
cũng không có giống người khác luyến tiếc ngày nghỉ, trái lại thần thái sáng
láng cười toét ra miệng, vào công ty liền hướng góc bàn làm việc của Tu Lập
Hành giết tới—
“Ta nói huynh đệ a, tiền quá nhiều tùy thời thông báo
một tiếng, chúng ta giúp ngươi tiêu a!” Giang Hâm Kỳ nụ cười tà ác, bởi vì hôm
qua chơi khăm người quá thoải mái, hôm nay không tránh được đến trước mặt kẻ
“tiêu tiền như rác” hát xướng một chút.
“Nhắc mới nhớ, ta còn chưa có xem qua “ Con tàu ma IV”
đây!” Giả vờ giả vịt cạy móng tay, Giang Hâm Nhạc cười hắc hắc không ngừng, đã
nghĩ xong tiếp theo muốn coi phim gì.
Sau bàn công tác, Tu Lập Hành khí định thần nhàn ngẩn
đầu lên nhìn hai người một cái, khóe miệng thủy chung không mất nét cười ôn
nhã. “ Nếu có Tiểu Mân cùng đi, muốn ta bỏ tiền có khó gì!”
“ Nghĩ hay quá đi!” Không hẹn mà gặp, “Kỳ Nhạc huynh
đệ” đồng thanh. “ Chúng ta chẳng lẽ lại bán em gái cho ngươi?”
“Các ngươi sẽ không bán em gái nhưng là sẽ dựa vào em
gái để mưu lợi.” Nhàn nhàn lạnh lạnh, Tu Lập Hành không nể tình nói đúng tim
đen chỉ ra sự thật.
Nghe vậy, anh em sinh đôi không có chút xấu hổi, ngược
lại càng thêm giương giương đắc ý ngửa mặt lên trời cười dài.
“Ngươi có thể từ chối a!” hai tay ôm ngực, Giang Hâm
Kỳ nhướng mi, ngân nga trêu đùa.
“Không, ta rất oan nghênh.” Tu Lập Hành khẽ mỉm cười,
hắn cũng không ngu đi đắc tội hai người này.
Một bên, các đồng nghiệp thấy ba người ta một lời
ngươi một lời hồi lâu, không nhịn được buồn cười, đồng thời đối với cô con gái
nhà họ Giang có khả năng khiến Tu Lập Hành vui vẻ chấp nhận bị lừa đảo kia càng
thêm tò mò, tò mò thì tò mò, dù sao cũng chưa gặp qua, hôm nay chân chính làm
bọ họ phấn chấn là một tin tức khác—
“Uy! Các ngươi có nghe nói không? Hôm nay có người mới
đến!” Đồng nghiệp A mặt hưng phấn.
“Có có có, nghe nói là vừa tốt nghiệp đại học, nếu qua
được ba tháng thử việc, sẽ được nhận làm nhân viên chính thức.” Đồng nghiệp B
cung cấp thông tin chi tiết.
“ Ai quan tâm chuyện đó!” Đồng nghiệp C háo sắc cười,
nói thẳng vào trọng điểm. “ Quan trọng là nam hay nữ? Nếu là nữ, ta có thể
nhiệt tình chỉ bảo nàng một chút…”
“Cười đến có đủ dâm đãng!” Một chưởng hướng người đánh
ra, ngay sau đó đồng nghiệp D xoa xoa cắm, cười đến càng thêm dâm đãng. “ Nghe
nói là nữ, hơn nữa vóc người còn thật nóng bỏng!”
“Nga oa oa—-“
Nhất thời, âm thanh háo sắc của các nam đồng nghiệp
nhàm chán vang lên, dẫn đến các nữ đồng nghiệp vừa bực tức vừa buồn cười xem
thường, dù sao mọi người đều hiểu, những người này xem ra thật ti bỉ, nhưng
cũng chỉ là nói miệng thôi, thật ra mỗi người đề rất bận rộn, suốt ngày nhìn
chằm chằm vào biểu đồ này nọ, cả cái đầu cũng bị số liệu lấp đầy, chỉ có thể
lợi dụng thời gian nhàn hạ ngắn ngủi để bông đùa thư giản cho suộc sống bớt khô
khan thôi.
Giữa lúc mọi người cười nói, người của phòng nhân sự
dẫn đến một cô gái trẻ tuổi mỹ mạo, ăn mặt chải chuốt, vỗ vỗ tay để thu hút chú
ý rồii hắn giọng giới thiệu, “ Các vị, đây là nhân viên mới của công ty, cô
Vương Di Trăn, giai đoạn đầu đảm nhận vai trò phụ tá, mọi người nếu có tài liệu
cần chỉnh sửa, hoặc những chuyện vụn vặt khác, có thể mời nàng giúp một tay.”
Giới thiệu xong, mọi người liền vỗ tay chào đón, mà
phụ tá mới Vương Di Trăn cũng nở ra nụ cười lấy lòng, ý muốn thắng được hảo cảm
của mọi người.
“Tốt lắm! Phụ tá Vương, bàn làm việc của cô ở chổ
này.” Người của phòng nhân sự mang nàng đến bàn trống bên cạnh Tu Lập Hành, rất
nhanh giao phó, “ Hi vọng ba tháng này cô có thể học tập tốt, nếu lúc làm việc
có vấn đề gì có thể thỉnh giáo đàn anh đàn chị đi trước, nhất là vị Tu tiên
sinh này.”
Chỉ về phía Tu Lập Hành, người của phòng nhân sự nói:
“ Hắn là người quản lý quỹ có tiếng ở Đài Loan, hàng năm đều lọt vào top mười,
cô nghiêm túc học tập sẽ học được rất nhiều từ hắn.”
Nghe vây, Vương Di Trăn theo bản năng nhìn qua, chỉ
thấy một nam tử đeo kính gọng vàng, tướng mạo tuấn tú, khí chất ôn nhã đang nhẹ nhàn gật đầu với nàng xem như chào hỏi rồi lại dời ánh mắt đi nơi khác, làm
cho tim nàng không tự chủ đập nhanh, mơ hồ có chút mặt đỏ tai nóng.
“ Này này này, anh em chúng ta cũng là hàng năm lọt
vào top mười, thế nào ngươi lại không nói nàng theo chúng ta học tập?” Một bên,
Giang Hâm Nhạc không chịu bị bỏ rơi, nhảy ra khán nghị với nhân viên phòng nhân
sự.
Thoáng chốc tháy nhân viên phòn nhân sự kia liếc xéo
hắn một cái, tức giận cười châm chọc, “ Hai anh em ngươi mà nghiêm túc được
bằng một nửa Lập Hành, ta liền bảo nàng theo các ngươi học tập.”
Lời này vừa nói ra, bên trong phòng làm việc mọi người
nhất thời cười to, mà “Kỳ Nhạc huynh đệ” là không hẹn mà cùng hô “dừng” một
tiếng. Về phần phụ tá Vương Di Trăn, nhì qua hai anh em sinh đôi một cái, lại
nhìn Tu Lập Hành, trong lòng rất rõ ràng: nàng không thích nam nhân lưng hùm
vai gấu như vậy, tuấn tú ôn nhã mới là khẩu vị của nàng.
Rất nhanh, nhân viên phòng nhân sự lại nói thêm mấy
câu rồi rời đi, mà những người khác cũng trở lại vị trí công tác. Vương Di Trăn
ngày đầu tiên đi làm ôm một đống văn kiện, tài liệu, bởi vì có chút việc không
hiểu rõ nên tìm Tu Lập Hành thỉnh giáo, mà hắn cũng không giấu giếm, không nóng
không lạnh chỉ bảo giúp một tay.
Cứ như vậy không biết qua bao lâu, chuông điện thoại di động reo lên, Tu Lập
Hành bắt máy, “Uy?”
“Ách…Lập, Lập Hành?” Người bên đầu dây bên kia tựa hồ
còn chưa có thói quen gọi tên hắn.
“Tiểu Mân!” Vừa nghe âm thanh quen thuộc, Tu Lập Hành
lập tực đem lực chú ý từ trong công việc chuyển qua, âm thanh trầm thấp cũng
thoáng xen ý cười.
“Ách…Ngại quá, có quấy rầy công việc của ngươi không?”
Bên kia, Giang Tâm Hồng có chút bất an.
“Hoàn hảo!” Công việc mặc dù phồn mang nhưng cũng
không bận tới nỗi không có thời gian tiếp điện thoại, Tu Lập Hành cười khẽ hỏi
thăm: “ Thế nào lại đột nhiên gọi điện thoại tới? Tìm ta có việc?”
“Ta có đồ muốn đưa cho anh trai, nhưng mà điện thoại
reo nửa ngày cũng không có người bắt máy…”
Theo bản năng, Tu Lập Hành quay lại nhìn Giang Hâm Kỳ,
chỉ thấy sau bàn làm việc không một bóng người, chắc là đi nhà vệ sinh.
“ Cái điện thoại kia thì gọi không được…” Tiếp tục
giải thích.
Tròng mắt tuấn tú lại nhìn sang phía Giang Hâm Nhạc,
chỉ thấy hắn cầm di động không biết nói
chuyện vói ai, khó trách nàng lại không gọi được.
“Cho nên ta chỉ có thể gọi cho ngươi, muốn nhờ ngươi
giúp một tay có được không?” Cuối cùng thật ái ngại thỉnh cầu.
“Dĩ nhiên!” Không chút do dự, Tu Lập Hành hỏi : “
Ngươi đang ở đâu?”
“Ta ở dưới lầu công ty ngươi, ngươi chỉ cần xuống là
có thể nhìn thấy.” Giọng nói dồn dập xen lẫn tiếng xe cộ ồn ào.
“Được, ta xuống ngay!” Dứt lời, Tu Lập Hành ngắt điện
thoại, sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Chỉ chốc lát sau, hắn đáp thang máy xuống đại sảnh ở
tầng trệt, vừa bước ra khỏi cửa lớn liền nhìn thấy một chiếc xe cần cẩu
in “ Tiệm sửa xe Mãn Phúc” đang đậu bên đường, hắn không
chậm trễ chút nào đi qua, còn chưa đến gần đã thấy Giang Tâm Hồng từ trên ghế
lái nhảy xuống—
“Hắc, ta ở đây!” Giơ lên nụ cười, nàng không ngừng quơ
tay múa chân gây chú ý.
Thấy thế, Tu Lập Hành bất giác nhếch lên khóe môi, ba
bước cũng thành hai bước nhanh chóng đi tới trước mặt nàng, còn chưa kịp nói chuyện
liền nghe nàng lên tiếng trước—
“Năm nay cây xoài sai quả, chú ta ở Bình Đông hôm qua
gửi vài giỏ lên nhà ta, mẹ ta muốn mang một giỏ chia cho hai anh trai, vừa hay
hôm nay có người gọi đi kéo xe bị chết máy, lại tiện đường đi ngang công ty các
ngươi nên liền thuận tiện mang xoài đến.” Vội vàng giải thích nguyên nhân kết
quả, nàng vừa nói vừa đưa tay cố gắng mang giỏ xoài trên xe xuống, nhưng bởi vì
có chút nặng quá sức mà hơi khó khăn.
“Đừng động, để ta!” Nhẹ nhàn kéo nàng qua một bên, Tu Lập
Hành nhìn gầy gó lại có khí lực không nhỏ, một phát liền đem giỏ xoài mang ra
ngoài.
Thật là nhìn không ra! Nhớ lúc nãy papa nhà mình mang
giở xoài này lên xe mà suýt thở không ra hơi a!
Trợn to mắt nhìn dáng người gầy gò của hắn, xong lại nhìn
giỏ xoài trên tay hắn, Giang Tâm Hồng trong lòng cảm thán than, quả nhiên xem
người không thẻ xem bề ngoài, đối với hắn không khỏi thêm vài phần kính trọng.
Mà Tu Lập Hành mặc dù không biết nàng đang suy nghĩ
gì, bất quá giỏ xoài này mặc dù hơi nặng một
chút nhưng hắn vẫn chưa có dùng hết sức, dù sao bởi vì bối cảnh gia đình, hắn
từ nhỏ lớn lên làm qua không biết bao nhiêu công việc, ngay cả công nhân dọn
nhà khuân vác này nọ cũng đã làm qua, mặc dù không phải là lưng hùm vai gấu
nhưng cũng rèn luyện được khí lực hơn hẳn người thường.
Đã phiền người ta dốc sức cũng không thể cảm ơn suông,
Giang Tâm Hồng cười mị mị bổ sung, “ Giỏ xoài lớn này, ngươi mang lên trước lựa
vài trái lưu lại ăn, còn lại hãy đưa anh trai ta.”
Hắc hắc, ai bảo bọn họ làm nàng không tìm được người,
ngay cả sức lực bằng đầu ngón tay cũng không bỏ ra, nếu nói luận công ban
thưởng…, nhận đồ người ta chọn xong còn dư lại đã là thật tốt rồi.
Nghe vậy, Tu Lập Hành khẽ cười gật đầu, mà Giang Tâm
Hồng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ liền nhanh chóng lên xe, nhẹ nhàn hướng hắn
phất tay một cái, chuẩn bị rời đi thì lại nghe hắn lên tiếng—
“Chủ nhật, hiệu sách Tín Nghĩa, người đến lần nào
chưa?”
Từ trong cửa sổ xe thò đầu ra, nàng cười thật tươi. “
Còn chưa đi lần nào, lúc đó tính!” Dứt lời, người lại thu vào trong xe, khởi
đọng xe, lát sau liền biến mất trong dòng xe cộ trên đường.
Mà Tu Lập Hành mỉm cười nhìn xe cẩu rời đi, lúc này
mới xoay người đi vào cao ốc, chỉ lát sau liền vào đến công ty, trong ánh nhìn
tò mò của đồng nghiệp, ôm một giỏ xoài to đi về bàn làm việc.
Hắn chậm rãi chọn vài quả để lại rồi mới hướng “Kỳ
Nhạc huynh đệ” ngoắc ngoắc tay.
Giang Hâm Kỳ đã từ nhà vệ sinh đi ra, Giang Hâm Nhạc
cũng nghe xong điện thoại, song song đi về phía hắn, không hẹn mà cùng lên
tiếng: “ Chuyện gì?”
“Tiểu Mân vừa đưa tới, nói muốn cho các ngươi.” Không
nhanh không chậm, khí định thần nhàn mỉm cười.
“ Mẹ nó! Tiểu Mân đưa xoài sao lại là ngươi xuống
nhận, sao không gọi điện thoại cho ta?” Giang Hâm Kỳ dẫn đầu rống lên, lòng
tràn đây khó chịu em gái nhà mình mang xoài tới lại không liên lạc với hai
người anh này mà đi gọi cho tên nam nhân muốn bắt cóc nàng.
“ Mẹ ngươi! Nếu xoài là Tiểu Hồng đưa bọn ta, ngươi vì
sao lại chọn trước rồi?” Giang Hâm Nhạc cũng nổi giận, khó chịu dậm chân.
Em gái mang xoài đến, tại sao hắn lại chọn trước? Muốn
tìm cũng phải tìm hai anh em họ mới đúng.
Vậy mà Tu Lập Hành chẳng qua là nhướng mày cười một
tiếng, nhàn nhạt một câu liền đem hai con gấu đen “ cuồng yêu em gái” này đánh
cho trọng thương. “ Tiểu Mân nói
cho ta chọn trước, còn thừa đem đưa hai ngươi.”
“A—Không—-“ Khoa trương che ngực thê lương hét thảm,
Giang Hâm Kỳ chỉ thiếu không có thổ huyết.“Tiểu Mân, em cuối cùng cũng vứt bỏ hai
anh, chọn tên Tu tiểu nhân này…”
“Ô…Con gái lớn không dùng được…Không được, không được
a….” Lau lau nước mắt không hề tồn tại, Giang Hâm Nhạc cũng gào khóc theo.
Mắt thấy “Kỳ Nhạc huynh đệ” diễn tuồng, Tu Lập Hành
không nhịn được nâng lên lông mày, không biết nên khóc hay nên cười; mọi người
trong phòng làm việc cười ầm lên, thậm chí có người cao hứng chế nhạo vài câu.
Duy chỉ có Vương Di Trăn ngày đầu tiên đi làm hoàn
toàn không biết rõ tình huống, sững sờ nhìn chằm chằm hai con gấu xám sinh đôi
vừa gào vừa thét, không nhịn được lặng lẽ hỏi người bên cạnh, “ Xin hỏi…Bọn
họ…là xảy ra chuyện gì vậy?”
“A, không có sao?” Cười mị mị phất tay một cái, đồng
sự thâm niên không trách. “Kỳ Nhạc huynh đệ chẳng qua là lên cơn nghiện đùa
giỡn thôi, gào thét một hồi là tốt rồi, không cần để ý bọn họ.” Dứt lờ, xoay
người bận rộn việc của mình, hoàn toàn đem hai người quỷ khóc thần sầu kia xem
như hát nhạc êm tai.
Vì vậy, phụ tá trẻ tuổi xin đẹp liền mang hai người
bọn họ xem như phát tác cơn điên, đồng thời trong lòng khẳng định… Quả nhiên ôn
nhã mới là khẩu vị của nàng.
Tu Lập Hành tốt hơn hai con gấu xám này nhiều!
Chủ nhật, buổi trưa sau khi ăn cơm xong, Giang Tâm
Hồng xách túi chuẩn bị ra cửa, vừa mới bước ra một chân liền bị gọi lại—
“Tiểu Mân, con muốn đi đâu?” Vừa mới ăn no tròn bụng,
Giang Mãn Phúc lớn tiếng hỏi thăm.
Nguy rồi! tuyệt đối không được để ba biết nàng muốn đi
gặp Tu Lập Hành, nếu không liền đau đầu.
Trong lòng lo sợ, Giang Tâm Hồng cười khan nói: “ Con…
Con đi hiệu sách mua sách a~”
Nàng cũng không nói dối, nàng thật sự đi hiệu sách,
chẳng qua không có nói là không phải đi một người thôi, cho nên về sau trời mưa
cũng không cần cho sét đánh nàng nha!
Biết con gái quả thật thỉnh thoảng sẽ đi hiệu sách mua
tạp chí, Giang Mãn Phúc cũng không hoài nghi nhiều, chẳng qua là lại hét lên: “
Vậy ba lái xe đưa con đi!”
“Không cần đâu!” Vội vã cự tuyệt, Giang Tâm Hồng vội
vàng muốn tìm lí do. “ Không phải lát nữa ba cùng mẹ đi miếu bái lễ sao?”
“ Đúng rồi! Thiếu chút nữa quên.” Vuốt đầu mình, Giang
Mãn Phúc không khỏi âm thầm kêu trùng hợp.
Haiz a! May mà có con gái nhắc nhở, nếu không quên hẹn
với lão bà, đừng nói là mặt trời ngày mai, không khéo trăng sáng tối nay cũng
không kịp nhìn.
“Cho nên con tự đi là được rồi!” Biết mình coi như qua
cửa, Giang Tâm Hồng cười hì hì phất tay một cái, thật nhanh chạy đi, tránh cho
đêm dài lắm mộng, bị nhìn ra sơ hở sẽ thật đau đầu.
2h trưa, Giang Tâm Hồng vội vả chạy tới hiệu sách Tín
Nghĩa thì phát hiện Tu Lập Hành đã chờ ở cửa, gương mặt tuấn tú không có chút
nào mất kiên nhẫn, thủy chung duy trì cười nhẹ.
“Ngươi đã đến rồi!” Nhìn thấy nàng, Tu Lập Hành bên
khóa miệng cười sâu hơn, cả người ôn nhã khí chất lập tức biến thành vui sướng
rõ rệt.
Khó có thể khống chế hơi đỏ mặt, Giang Tâm Hồng tung
tung gật đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: “Ách…Đi vào dạo một chút
không?” Nàng muốn đi, coi như hắn không có ý định đi hiệu sách, nàng vẫn phải
vào mua mấy quyển tạp chí xe hơi để ứng phó ba.
“Dĩ nhiên!” Khẽ cười, Tu Lập Hành rất tự nhiên khoát
vai nàng đi vào, thần thái, cử chỉ tự nhiên như đã sớm làm qua vô số lần.
Ách… Bọn họ có thân mật như vậy sao? Giang Tâm Hồng
sửng sốt, còn không kịp nói gì liền nghe hắn lên tiếng—-
“Ngươi nghĩ muốn mua loại sách nào?” Thần sắc không
dao động, rất tự nhiên bắt chuyện.
“Tạp chí xe hơi.” Ngơ ngác, nàng lần nữa bị dời đi lực
chú ý, quên luôn ma trảo trên vai mình.
Trong lòng cười thầm nàng lại đơn giản như vậy bị mình
dở trò, Tu Lập Hành tràn đầy ý cười, kéo nàng vào khu tạp chí xe hơi. Mà Giang
Tâm Hồng liền nổi lên hứng thú, không nghĩ ngợi rút một quyển tạp chí lật xem,
chốc lát sau liền trầm mê vào, đừng nói là cánh tay đang đặt trên vai mình,
ngay cả nam nhân đứng bên cạnh cũng quên luôn.
Lúc đầu, Tu Lập Hành còn vụn về cầm lên một quyển tạp
chí lật xem nhưng thật không có hứng thú với xe cộ nên xem mấy trang liền không
còn hăng hái, thấy nàng đang mê mẩn xem, lập tức lặng lẽ chạy về khu vực sách
mình yêu thích.
Chỉ lát sau, mỗi người một bên đắm chìm trong sở thích
của riêng mình, qua hồi lâu Giang Tâm Hồng mới hồi phục tinh thần lại, nhìn
trái nhìn phải cũng không thấy Tu Lập Hành, nghĩ thầm hắn nhất định đang trốn
sau kệ sách nào đó cho nên cũng không gấp, cầm mấy quyển tạp chí xe hơi vừa ý,
quyết định đi tính tiền trước rồi mới đi tìm người.
Giang Tâm Hồng đi ra quầy tính tiền, vừa để tạp chí
trên tay xuống, đột nhiên phía sau vươn ra một cánh tay để vài quyền sách lên
trên số tạp chí của nàng. Theo bản năng quay đầu lại nhìn chủ nhân của cánh
tay, Giang Tâm Hồng nhìn Tu Lập Hành không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh,
gương mặt tuấn tú đầu tiên là cười với nàng một tiếng, sau đó quay sang nói với
nhân viên quầy: “ Tính chung đi!”
Rất nhanh, cô nhân viên quầy tính tiền xong, đang muốn
bọc lại thì Tu Lập Hành khoát tay bày tỏ không cần, một tay đem sách báo đưa
cho Giang Tâm Hồng, một tay lấy tiền ra thanh toán.
Mà Giang Tâm Hồng nhìn bìa sách, phút chốc sững sờ…
“Sở thích đan len”, “ Yêu đan len”, “ Các dạng hoa văn
thời thượng”, “ Làm sao đan áo lông đẹp”, “ Đan áo lông đơn giản”, “ Hoa văn
mới nhất cho đan len”….
Này này này….Đây là cái loại đồ chơi gì a? Chẳng lẽ
đây là sách hắn đọc?
Khóe miệng co quắp một hồi, nàng ngẩn đầu nhìn Tu Lập
Hành đang trả tiền, lại nhìn một đống sách dạy đan len đặt bên trên tạp chí xe
hơi của mình, chẳng biết tại sao, thể nhưng lại nhất thời không nói gì được.
“Thế nào?” Trả tiền xong, Tu Lập Hành quay đầu nhìn thấy
nàng ôm sách báo đứng ngẩn người.
“Ách…Không có, không có sao!” Lấy lại tinh thần, Giang
Tâm Hồng vội vàng lắc đầu cười khan, ngay sau đó nghĩ đến cái gì lại nói: “
Đúng rồi! Số tạp chí của ta tổng cộng bao nhiêu tiền? Ta trả lại cho ngươi!”
Vừa nói vừa kéo túi ra lấy tiền.
“Không cần!” Tu Lập Hành cười khẽ lắc đầu ngăn lại
động tác của nàng.
“Nhưng là…” Không quen nhận không của người khác, nàng
cảm thấy như vậy không đúng lắm.
Phản phất biết nàng muốn nói gì, Tu Lập Hành lên tiếng
trước chặn lại. “ Cùng phái nữ ra ngoài còn để người ta trả tiền, việc này đối
với nam nhân là một loại sỉ nhục.” Ngụ ý—không muốn làm cho hắn cảm thấy nhục
nhã thì không cần trả tiền lại.
Ách…Hiện tại nam nữ ra ngoài ăn cơm cũng chia nhau
chi, là thời đại nam nữ bình quyền rồi, còn có loại cách nói này sao?
Giang Tâm Hồng tràn đầy hoài nghi, sau đó lại nghĩ…Có lẽ hắn chính là loại nam
nhân lạc hậu kiên trì lý tưởng “ nam nhân phải thay nữ nhân chống trời” vậy. Có
người cam tâm tình nguyện bỏ tiền, nàng mặc dù cảm thấy có chút ngượng ngùng,
nhưng mà tiết kiệm được túi tiền liền không tránh khỏi vui vẻ nói cảm ơn, không
có kiên trì muốn trả lại nữa.
Mắt thấy được như ý, Tu Lập Hành cười khẽ, ngay sau đó
làm như không chú ý hỏi: “ Đói không?”
“Có chút!” Gật đầu một cái, đối với đại sự của bao tử
nàng trước giờ đều rất thành thực.
“Tổ lắm, chúng ta đi ăn chút gì đi.” Dứt lời, lần nữa
thần thái tự nhiên lôi kéo nàng đi tới phòng cà phê bên trong hiệu sách.
Mà Giang Tâm Hồng giống như bị hắn đụng chạm đã thành
thói quen, cũng không cảm thấy có gì khác thường, vui vẻ đi theo, cứ như vậy
bất tri bất giác bị ăn đậu mà không biết.
Chỉ chốc lát sau, hai người đã ngồi trong quán cà phê,
vừa uống thức uống, vừa ăn thức ăn nhẹ, không khí nhẹ nhõm tán gẫu.
Trò chuyện một chút, Giang Tâm Hồng rốt cục không nhịn
được tò mò. “ Ách…Ngươi mua những sách kia cho bạn gái sao?”
Mặc dù hai anh trai nhà mình nói chưa từng thấy hắn có
bạn gái, thậm chí còn hoài nghi hắn là GAY, nhưng là có thể hắn thuộc loại
người khép kín, dù sao có bạn gái cũng không nhất định phải chiếu cố thiên hạ,
không phải sao?
Nhíu mày, Tu Lập Hành cười mà không cười nói: “Ta
không có bạn gái.”
Ách…Chẳng lẽ hắn thật sự là GAY? Thật chẳng lẽ để cho
hai con gấu đen nhà nàng đoán đúng?
Giang Tâm Hồng sờ sờ mũi, không có can đảm hỏi thẳng
khuynh hướng giới tính của hắn, nhưng trong bụng lại mơ hồ nhận định như vậy,
cho nên lùi một bước cười khan, “ Như vậy là cho bác gái?”
“Mẹ ta không đan len.” Lắc đầu, lần nữa cho đáp án phủ
định.
“Di? Vậy…vậy….” Muốn hỏi một câu ‘ không lẽ là ngươi
xem’ lại là nửa ngày cũng không mở miệng được.
Phản phất nhìn thấy ý định của nàng, Tu Lập Hành
thóang chốc cười. “ Như ngươi đoán, là ta xem.”
Dọa người! Giang Tâm Hồng kinh ngạc mở to mắt, còn
chưa biết nói gì lại nghe hắn tiếp—
“Thế nào? Cảm thấy nam nhân thích đan len là rất ẻo lả
sao?” Giọng nói như cười mà lại không cười, mang một ít tự trào.
“Vậy…Cũng không hẳn!” Lắp bắp lắc đầu phủ nhận, Giang
Tâm Hồng nhìn về số tạp chí xe hơi của mình, tựa như nghĩ đến điều gì đột nhiên
bật cười. “ Nếu như hứng thú của ngươi là ẻo lả thì sở thích của ta không phải
là rất thô lỗ sao?” Vừa nói vừa chỉ chỉ số tạp chí xe hơi vừa mua.
Tu Lập Hành nghe vậy, đôi mắt dưới cặp kính chợt lóe,
cười. “ Vậy chúng ta đúng là tuyệt phối.”
Không nghe ra ẩn ý sau chữ “tuyệt phối” của hắn, Giang
Tâm Hồng sảng lãng cười ha ha, gật đầu như giả tỏi đồng ý. “ Không sai! Không
sai! Chúng ta nếu cùng mua sách, người khác nhất định cho rằng tạp chí xe hơi
là người xem, còn ta xem sách dạy đan len, quả nhiên là tuyệt phối a!”
Nữ nhân này…Thật đúng là có đủ chậm hiểu!
Một hồi không nói gì, Tu Lập Hành âm thầm xoa trán
than thở, sau đó lại không nhịn được bật cười.
Được rồi! Chậm hiểu liền chậm hiểu, hắn thích bộ dáng
nghênh ngang vô tư của nàng.
Không biết suy nghĩ trằn trọc của hắn, càng tán gẫu,
Giang Tâm Hồng càng cảm thấy đối với hắn rất có “ tình chị em”, lập tức lại
cười hì hì hỏi: “ Sao ngươi lại thích đan len? Rất ít nam nhân thích thú cái
này.”
Tu Lập Hành nghe được cười khẽ. “ Công việc của ta cả
ngày đều là biểu đồ, số liệu, có lúc ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy đầy đầu đều là
số, nhưng lúc đan len lại có thể cảm thấy đầu óc thư thả, không bộn bề suy
nghĩ, có được giây phút nghỉ ngơi chân chính.”
Đây cũng là cách hắn buông thả áp lực.
Nghe hắn giải thích, Giang Tâm Hồng rốt cục bừng tỉnh
hiểu ra, sau đó cười sáng láng hỏi thăm: “ Công lực đan len của ngươi luyện đến
đâu rồi?”
Nhận thấy được nàng nhất định đang tính toán, Tu Lập
Hành cố đè xuống nụ cười trên khóe miệng, giả bộ không hay biết trả lời: “ Dựa
vào nhiều năm công lực của ta, làm y phục mặc vào cũng không có vấn đề.”
“Phải không?” Giang Tâm Hồng vỗ tay, hăng hái bừng
bừng kêu lên. “ Vậy ngươi có thể làm một cái áo lông cho ta không?” Quá hưng
phấn, gần đây đồ thủ công thuần túy như thế này là rất hiếm nha, rất khó có
được.
Quả nhiên!
Tu Lập Hành nhìn thấy suy đoán trong lòng biến thành
sự thật, khóe miệng nổi lên ý cười. “Vậy thì không có vấn đề. Bất quá..” Dừng
một chút, hắn thiêu mi hỏi ngược lại: “ Nói đến có qua có lại…Ngươi định đưa ta
cái gì để trả lễ?”
Không chút do dự, Giang Tâm Hồng cười to đáp lại, “
Nếu xe ngươi hỏng giữa đường, ta liền đến kéo miễn phí, thế nào?”
Đây là nguyền rủa xe của hắn lần nữa chết máy giữa
đường sao? Một hồi không nói gì, Tu Lập Hành không kết luận được rốt cục đáp lễ
kiểu này là tốt hay không tốt?
Mặc dù lấy đồ thực dụng đổi về dịch vụ thực dụng,
nhưng vẫn cảm thấy không công bằng!
“Nhiều lắm là cộng thêm miễn phí sửa chữa một lần!”Thấy hắn thật lâu không trả
lời, Giang Tâm Hồng cho rằng hắn tính toán đáp lễ của nàng không đủ dùng nên
lại cò kè mặc cả tăng thêm một chút, hơn nữa còn đau lòng kêu lên: “ Nhiều nhất
cũng chỉ có thể như vậy, không thể lại thêm.”
Chẳng lẽ lại cho rằng hắn hiềm khí đáp lễ không đủ giá
trị? Nghĩ đến khả năng này, Tu Lập Hành nhất thời không biết nên khóc hay nên
cười, nhưng lại cảm thấy nàng hết 99% chính là suy nghĩ này, lập tức cảm thấy
bất đắc dĩ, chỉ có thể cười khổ gật đầu. “ Được! Đồng ý!”
Ai! Uổng phí “Kỳ Nhạc huynh đệ” gian xảo thành tinh,
em gái duy nhất lại ngây ngô như vậy, ám chỉ thành như vậy nàng vẫn không hiểu
ra.
Giang Tâm Hồng không biết hắn ở trong lòng thầm oán
cái gì, lại vui vẻ cùng hắn tán gẫu, đến khi ra khỏi tiệm cà phê, nàng đột
nhiên vỗ vai hắn, bộ mặt cảm thán, “ Nói thật, ta cảm thấy chúng ta nói chuyện
rất hợp ý, có thể kết tình chị em tri
kỉ với nhau!”
“Chị em ?!” Thanh âm trầm thấp cố hữu bổng nhiên tăng
cao đến bất thường, Sắc mặt Tu Lập Hành nháy mắt trở nên hết
sức kinh khủng. “ Người nào cho ngươi loại ý nghĩ này?”
“Ác…Chẳng lẽ ngươi không phải…Không phải là….” Đột
nhiên ấp úng, Giang Tâm Hồng ý thức được mình tựa như…giống như…Có thể…Lầm một
chuyện.
“Không phải là cái gì?” Tu Lập Hành nghiến răng nghiến
lợi, khuôn mặt từ trước đế giờ vẫn luôn ôn hòa nho nhã bổng chốc đã có chút vặn
vẹo.
“Không phải là ….Ko phải là GAY sao?” Nhắm mắt, nàng
cười khan không dứt.
“Ai nói với ngươi ta là GAY?” Mặt Tu Lập Hành cũng đã
đen đến sắp nhỏ ra mực rồi, thấy nàng há mồm muốn đáp, hắn lập tức giơ tay ngăn
lại, giọng nói âm sâm. “ Không cần nói, ta dùng đầu gối nghĩ cũng biết là ai!”
Trừ hai con gấu đen chuyên phá đám kia thì còn ai vào
đây nữa!
“Ách…Cho nên…ngươi không phải?” Giang Tâm Hồng nơm nớp
lo sợ, căng thẳng hỏi ngược lại, nàng cảm thấy mình lúc này đúng là đã mắc phải
sai lầm quá lớn, ba hồn bảy vía đều bị dọa cho bay mất rồi.
“Ta rất xác định ta không phải GAY, giống như người
xác định không phải LES.” Nhướn mày nhìn qua, Tu Lập Hành giận quá thành cười.
Giang Tâm Hồng lặng người mất mấy giây, đợi phản ứng
kịp lời nói của hắn lại cảm thấy hắn rất có khiếu hài hước, nhất thời không
nhịn được cười lên ha hả. “ Ha ha ha…Những lời này nói thật hay, thì ra đúng là
ta hiểu lầm ngươi rồi.”
“Ta sẽ biết tìm ai tính sổ.” Tu Lập Hành hừ lạnh, hắn
biết rõ là ai cố tình tạo ra hiểu lầm.
“Thiếu chút nữa cho ngươi là đồng chí, thật xin lỗi.”
Vừa cười vừa nói xin lỗi, nàng dũng cảm nhận sai.
Thấy nàng cười đến vui vẻ như vậy, lửa giận của Tu Lập
Hành dù có lớn hơn nữa cũng không thể không tiêu tan, hắn bất đắc dĩ tự giễu. “
Thật xin lỗi, ta đối với đồng tính không có hứng thú.”
Nghe vậy, Giang Tâm Hồng vừa cười to một hồi vừa hào
phóng vỗ vai hắn, hào khí kêu lên: “ Được rồi! Coi như chúng ta không thể làm
chị em gái với nhau, làm huynh đệ cũng tốt a!”
Ha ha…Tính bao dung của nàng rất lớn.
Huynh đệ? Sắc mặt Tu Lập Hành tối lại lần nữa, nhịn
không được than thở…Coi như hết! Dù là chị em hay anh em, hắn đều không hứng
thú.
Phía bên này, hai người ở bên ngoài hiệu sách làm sáng
tỏ hiểu lầm; phía bên kia, ở bên trong hiệu sách có một thân hình cao lớn hăng
hái nhìn hai người, cho đến khi phụ tá theo phía sau hắn nghi ngờ hỏi thăm—
“Luật sư Giang, anh đang xem cái gì vậy?” Vừa hỏi vừa
nhìn ra ngoài….Quái! Không có gì đặc biệt a!
“Không có, không có gì!” ngoài miệng đáp lại như thế,
nhưng trong tay lại lập tức mở điện thoại, đối phương vừa bắt máy liền cười
nói. “ Là A Kỳ sao? Ngươi đoán xem ta vừa thấy cái gì…”