Cuốn Theo Dòng Xoáy

Chương 5: Chương 5




Tất cả đều hoàn toàn yên tĩnh quanh nàng, trong khu vườn nhỏ có rào bao bọc bốn phía, nơi nàng đã sống từ thuở ấu thơ. Đấy là tổ ấm của nàng và bao giờ nàng cũng là bà chúa của những chốn này.

− Thế nhưng, nàng thầm thì, mình sẽ rời bỏ tất cả cái đó và rời bỏ vĩnh viễn.

Nàng nhìn chiếc ghế dưới cây bách hương, nơi John cầu hôn nàng và cũng là nơi nàng thường ngồi cạnh ba nàng vào mỗi buổi chiều. Nàng muốn ông có mặt để khuyên bảo nàng biết chừng nào, nàng thầm thì nói với vong linh cha: "Ba ơi, ôi ba ơi, con sợ, có phải con hành động như vậy là tốt cho Mira, cho hai em nhỏ không? và cho cả John nữa."

Nàng nhớ lại tình cảm của ba nàng đối với John và kết luận:

− Vì ba yêu mến John, nên mình , mình cũng phải yêu mến anh ấy.

Suy nghĩ kĩ nàng thấy khó có thể không yêu một con người tốt đến thế và sẵn sàng mang lại hạnh phúc cho gia đình mình đến thế. Nàng nhớ lại niềm vui rạo rực của Mira khi anh đề nghị ba chị em đi London trong khi anh dẫn nàng về lâu đài Guyliver. Anh hứa sẽ thu xếp để có người đưa chúng đi xem hát và xem phim, Mira đã reo lên:

− Thật thế hả anh John? Ồ anh là một thiên thần, không gì có thể làm cho em thích thú hơn.

Và trong lúc Mira nhảy nhót thì Angtoanet đã nhanh nhảu hỏi:

− Chúng em có thể đi vườn bách thú không? Antony muốn đi lắm anh John ạ? Nhưng anh ấy không dám hỏi anh.

John mỉm cười:

− Tất nhiên rồi, các em sẽ đi bách thú!

Rồi anh kể những nơi khác chúng có thể đến thăm; nào tháp London, nào tu viện Westminter, nào sở đúc tiền. Nét mặt chúng rạng rỡ và nhìn chúng, Anna nghĩ là mình đã quyết định đúng, và từ đó lương tâm nàng yên ổn.

Nàng nhớ lại hai đứa bé đón cái tin nàng lấy chồng như thế nào:

− Em phải sắp xếp lại ý nghĩ trong đầu một chút, trước đó nàng bảo John - Mira và hai đứa bé về ăn chiều đến nơi rồi. Từ đây tới lúc đó, em muốn ngồi một mình, nếu anh vui lòng. Điều khác nữa: anh có muốn tự em báo cho chúng việc chúng ta kết hôn không?

− Anh muốn em làm tuỳ theo ý em, Anna ạ, John đáp giọng điềm tĩnh. Ngập ngừng một lát , nàng nói tiếp:

− Vậy em sẽ báo tin cho chúng trước khi anh đến uống trà với chúng em.

Nàng nói giọng nghẹn ngào, như thế sợ hãi phải báo cái tin ấy, rồi chạy về nhà, nhanh tới mức anh không kịp nói thêm gì hết .

John Milton vừa nhìn nàng bỏ chạy vừa móc túi lấy thuốc lá.

Hai đứa bé im lặng trở về. Vừa chuẩn bị bữa trà chiều, Anna vừa chú ý theo dõi chúng. Từ khi nàng báo cho chúng biết chúng sẽ đến ở nhà bác Ella, nàng không còn nghe chúng nói cười gì nữa. Hai đứa không rời khỏi nhau và nhìn nàng với anh mắt buồn bã. Khi nàng đến gặp chúng trước giờ đi ngủ, chúng bấu lấy cổ và cả hai đứa hôn nàng với một niềm say sưa còn có nhiều ý nghĩa hơn cả lời nói. Tối hôm trước hai má Angtonet ướt đẫm khi nó ôm hôn nàng và chắc chắn là con bé đã khóc.

Antony thì không ngủ mà nhìn qua cửa sổ, vừa trông thấy chị nó vội vùng dậy trên giường và dang rộng hai tay. Nàng quỳ xuống bên giường và siết chặt nó vào lòng. Nó cứ lặng thinh một lúc lâu không nói năng gì hết, cuối cùng thầm thì:

− Chị Anna ơi, chị có nghĩ là lúc này ba đang ở với má không? Anna gật đầu, thằng bé lại hỏi:

− Chị có nghĩ là ba biết...rằng chúng em sắp đến ở nhà bác Ella không?

Hai mắt nó đẫm lệ và nàng không sao trả lời em được, nàng hôn nó, gỡ hai tay nó ra và vội chạy về phòng. nàng cũng khóc và ở đấy, không ai có thể thấy nàng khóc.

Hôm sau đến bữa ăn sáng hai đứa bé xuống muộn, mắt chúng thâm quầng giống như những đứa trẻ không ngủ. Sau đó chúng đi học mà không nói nửa lời.

Đang đặt những lát bánh sandwich nàng vừa làm xong vào khay thì Anna nghe tiếng Mira đi đâu về:

− Chị Anna đâu?

Chắc hẳn hai đứa bé đang ngồi như thường ngày trên tam cấp trước tiền sảnh.

− Chúng em chưa gặp chị ấy. Angtoanet đáp.

− Chị mong chị ấy đã chuẩn bị trà xong, chị đang chết đói đây này, các em vào xem có chị ấy trong bếp không?

Mira nói, giọng lạnh lùng, nhưng đó là cách cô ta biểu lộ nỗi lòng phiền muộn. Quẳng sách vở lên bàn, cô ta chạy vụt vào hành lang nhà bếp và hai đứa bé lê chân theo sau, uể oải, như thể không thiết gì ăn uống nữa .

Anna sốt ruột chờ cả ba chị em:

− Cuối cùng các em đã về. Các em không muốn ăn bữa chiều ư? Chị nghe tiếng các em về đã được một lúc kia mà.

− Chúng em không đói, chúng ta có ra vườn uống trà không?

Nhưng Mira cắt ngang lời Angtoanet:

− Chị Anna này, có một chiếc xe đẹp lộng lẫy đỗ trước nhà ta, chị có biết xe của ai không?

− Đúng, xe của ông John Milton đấy, nàng đáp giọng có phần bí mật. Cô em gái giật bắn người lên:

− Ô, ông ấy đến đây ư, chị Anna? cô ta hỏi mà không mấy tin là có thực.

Từ khi bố mất , Mira thay đổi rất nhiều, biết rằng gia đình sắp phải li tán, cô như không còn chú ý tới thế giới bên ngoài nữa và trí tưởng tượng không còn hoạt động như trước .

Anna bình tĩnh đáp:

− Anh ấy đã đến và hiện đang ở đây nữa cơ. Các em hãy nghe chị nói, chị có một tin quan trọng muốn báo với các em.

Rồi sau khi hít thở thật sâu để có đủ can đảm, nàng kể cho các em nghe buổi viếng thăm của John, báo tin quyết định của nàng và giãi bày quyết định ấy có ý nghĩa ra sao đối với cả bốn chị em. Khi nàng ngừng lời, một bầu không khí sâu lắng bao trùm cả căn phòng, chỉ nỗi lên tiếng đồng hồ tích tắc. Nhưng vẻ ngạc nhiên kì thú nàng đọc được trong cả ba cặp mắt ngước nhìn mình, đối với nàng là phần thưởng quý giá nhất .

Mira là người nói đầu tiên và reo ầm ĩ:

− Tuyệt vời quá! Không sao có thể ngờ được đây là sự thật, chị Anna, tuyệt vời, tuyệt vời…cô ta vừa kêu vừa nhảy lên ôm cổ chị .

Rồi đến lượt hai đứa bé ôm hôn nàng, cả mấy chị em cùng khóc và cứ nhắc đi nhắc lại mãi mấy lời ấy bằng một giọng tràn trề hạnh phúc, Anna thì trước sau một mực:

− Đúng, tất cả các em đều sẽ cùng đến với chị...tất cả, tất cả. Chúng ta sẽ không phải xa nhau, các em sẽ không phải đến nhà bác Ella, Mira chưa cần phải đi làm việc ở một nơi nào cả .

Nàng quên rằng giờ uống trà đã qua đi từ lâu và người chồng tương lai đang chờ mãi ngoài vườn. Khi nàng chợt nhớ thì Mira và nàng trở về phòng, thoa một lớp phấn mỏng cho không còn dấu vết những giọt nước mắt, trong lúc hai đứa bé bưng khay ra vườn.

Lúc trở xuống, Anna thấy mấy chị em đã quây quần xung quanh John. Anh đang nói những dự định tương lai anh sắp đặt cho họ và cả ba chị em nhìn anh với những ánh mắt say mê, sững sờ.

Nàng cũng để anh giải quyết mọi chi tiết về hôn lễ theo ý anh. Thái độ nàng có vẻ hững hờ.

− Ba ngày nữa chúng ta sẽ làm lễ cưới, anh nghĩ là em muốn cưới ở nhà thờ chú? Anh sẽ thu xếp; cái đó không khó đối với anh, anh cũng nghĩ là em muốn cưới trong phạm vi hết sức thân mật vì em mới chịu tang, có phải thế không?

Mọi người đều đồng tình, nhưng một lát sau Mira phản đối:

− Giá em được làm phù dâu, với một chiếc áo dài thật đẹp, một bó hoa và tất cả .

− Không, không được đâu, vì ba mà.

− Vâng vâng em biết, chị Anna tội nghiệp ạ, nhưng dẫu sao cũng thật đáng tiếc là đám cưới chị không tưng bừng, chị không bận áo dài satin trắng, không có những đóa hoa cam, một chiếc bánh gato thật lớn và đến ảnh cưới chị cũng không chụp.

− Nhưng chị không muốn những thứ đó tí nào.

− Tùy chị thôi, chị Anna, nhưng nếu em lấy John Milton thì em muốn như vậy. Mira cãi lại.

− Rất tiếc là không phải em lấy anh ta, quả thế thật. Anna lầm bầm không nghĩ ngợi.

− Cái đó chẳng hề quan trọng, Mira kết luận, cái quan trọng là anh ấy đã ở trong gia đình ta.

Và câu nói có phần ngây thơ ấy làm Anna vô cùng bối rối.

Tối hôm ấy, nghĩ tới chiếc áo dài màu xanh đã hơi bạc màu nàng sẽ bận ngày mai trong lễ cưới, một lần nữa Anna lại cho rằng thật tiếc là John không chọn Mira làm vợ. Giá như vậy thì em gái nàng sẽ thích thú biết bao cuộc sống anh mang lại cho nó với tiền bạc và tất cả những cơ hội ra mắt và trưng diện trong những bộ quần áo lộng lẫy, những cỗ xe hơi sang trọng.

" Còn đối với mình, chỉ mới nghe những cái đó là mình đã sợ. Giá còn sống thì ba nàng sẽ có những lời khuyên nhủ quý giá biết chừng nào. Ông cụ vẫn không ngớt chế diễu cung cách sinh sống và suy nghĩ của những kẻ chạy theo thời thượng. Anna vẫn còn nhớ ba nàng đã trả lời Mira về một ông khách bệnh nhân lừng danh:" Khi đến tuổi ba, Mira, con sẽ biết rằng lúc cầm kim tiêm cho một con người, bất luận người ấy là ai, một ông hoàng hay một người đốt than thì những giọt máu chảy ra vẫn là những giọt máu đào như nhau" .

Mira thích dạo chơi và gặp gỡ người lạ bao nhiêu thì cô chị lại sợ hãi cái đó bấy nhiêu. Bởi vậy mỗi khi thoáng nghĩ tới cái cực hình phải tiếp những người xa lạ, Anna lại nhớ tới câu nói của ba nàng để có đủ can đảm.

Trước hôm cưới, Anna hiểu là mình sắp phải đấu tranh chống lại sự dè dặt và bản tính thích cô độc của mình để tỏ ra là một người vợ đúng mực. Trong môi trường nàng sắp sống, nàng không có quyền để cho tính bẽn lẽn của mình khuất phục. Nàng sẽ phải xử sự với tư cách một bà chủ nhà thật sự. nàng không được để cho John thấy mình có vẻ ngốc nghếch hay rụt rè. " Và đối với anh ấy, cũng không được như thế…"nàng nghĩ bụng, nhưng rồi quan hệ giữa họ với nhau sẽ ra sao sau những lời giao ước kì quặc này ?

Anh ấy và mình sẽ không phải là vợ chồng như thiên hạ, nàng thở dài, một tình huống thật lạ lùng và khó khăn .

Không bao giờ Anna hình dung mình lại ảo não đến thế trong ngày cưới. Quả là cho đến lúc này, khác với Mira, nàng chưa hề yêu bất kì người đàn ông nào nàng đã gặp, nàng không có thì giờ và trái tim nàng dành hết cho tình thương yêu ruột thịt và cho những người nghèo đói nhất. Chưa một người đàn ông nào làm lòng nàng thổn thức.

Vả lại, nàng không có cơ hội gặp gỡ các chàng trai. Vừa qua xảy ra chiến tranh và trong những gia đình mà nàng tiếp xúc ít có thanh niên, nàng không bận tâm về chuyện lấy chồng. Nàng biết là có ngày nàng sẽ gặp một người đàn ông, sẽ cùng người đó lập gia đình và sẽ có con. Điều đó thì có chứ và nàng thường hay nghĩ tới: nàng muốn có con, những đứa bé dịu dàng múp míp giống như Antony những đứa con của chính bản thân nàng. Nàng vẫn luôn luôn hình dung mang chiếc áo dài satin trắng và tấm khăn choàng cô dâu mẹ nàng trước kia đã từng mang, và hôm đó, cha nàng sẽ dẫn nàng tới trước bàn thờ. Nàng cũng còn nghĩ là nàng sẽ cầm một bó hoa hồng trắng hái trong vườn thay cho bó huệ cổ điển. Những ý nghĩ ấy thỉnh thoảng mới xuất hiện trong đầu óc nàng, chúng đụng tới một sự kiện đời thường mà không cần phải băn khoăn và rốt cuộc thế nào cũng xảy ra.

Thực tại khác những điều nàng luôn luôn dự kiến biết chừng nào, nàng vẫn chỉ mặc chiếc áo dài như mọi ngày Chủ nhật, cha nàng đã mất, ông không còn có mặt để làm cho nàng yên lòng nữa.

" Mai mình sẽ làm vợ John Milton, nhưng mình hoàn toàn không biết gì về anh ấy cũng như anh ấy dường như hoàn toàn không biết gì về mình", nàng thầm nghĩ, mình tin chắc anh sẽ rất tốt với mình và điều quan trọng hơn nhiều là tốt với hai đứa bé và Mira. Nhưng đâu phải là một cuộc hôn nhân mà chỉ là một sự mặc cả mà mình đã thoả thuận. Anh ấy với mình chỉ là những người bạn" .

Những nỗi niềm ân hận day dứt trong lòng cô gái và cả cái câu hỏi kinh hoàng này nữa" Nhưng tại sao anh ấy muốn lấy mình? Không sao hiểu được?."

Quả nàng không hiểu lí do của anh và…

" Anh là một con người cực kì tế nhị và thông cảm, tất cả thái độ của anh đối với gia đình mình cho đến nay đã chứng minh điều đó. Anh biết mình không phải là đứa chịu chấp nhận sự bố thí , anh hiểu mình muốn ở lại nhà một mình với mấy đứa em sau khi ba mất và anh cũng không giận những điều mình nói với anh trước kia về việc anh ở trong nhà mình. Dĩ nhiên anh tỏ ra rất thông cảm, đúng thế, nhưng như thế đã đủ hình dung cuộc sống chung một cách tỉnh táo chưa? Những lí do của John đối với mình có hệ trọng gì khi mà anh có vẻ hạnh phúc được lấy mình". Anna kết luận trong tiếng thở dài.

− Anna, chị Anna, chị ở đâu?

Anna giật nảy mình, nàng vừa kịp nhận ra giọng nói của Mira thì cô gái đã chạy ào vào phòng:

− A, thì ra chị ở đây. Em băn khoăn không biết chị ở đâu, em chạy tìm khắp nơi mà, John đã đến kìa, anh ấy muốn gặp chị.

− John à?

− Vâng, anh ấy đi xe một mạch từ London, anh bảo em anh đến đây để gặp riêng chị. Chị biết không anh mang hoa đến cho chị dùng ngày mai, tuyệt vời chị Anna ạ, anh cũng cho riêng em một bó. Anh ấy nghĩ tới việc đó, thật dễ thương quá. Chị có thấy thế không?

Anna vội chạy đến trước bàn trang điểm chải lại tóc, không thấy nàng trả lời. Mira nói tiếp:

− Anh ấy bảo mang hoa tới hôm nay vì mai anh sẽ không gặp chúng ta trước khi đến nhà thờ, gặp như thế thì sẽ không đứng đắn. Chị Anna trước đây chị có nghĩ là anh mang hoa đến cho chị không?

− Không, chị không hề nghĩ. Có lẽ đó là lí do vì sao anh ấy hỏi chị sẽ mặc áo dài màu gì.

− Được, bây giờ chị xuống nhanh lên, anh đang ngồi trong phòng khách và bảo em là anh muốn gặp riêng chị.

Anna chầm chậm đi xuống, từ trên thang gác, nàng nhìn thấy bó hoa lớn đặt trên bàn trong tiền sảnh và nàng nhớ lại những vòng hoa phúng viếng cũng đặt chỗ ấy mấy hôm trước.

Nhưng nhìn kĩ Anna sững người, đấy là những bông hoa ngoại lai tuyệt đẹp, những bông hoa lan trắng, nhị hoa đỏ rực rất hiếm thấy, thuộc một giống hoa hết sức đắt tiền. Khó chịu vì sự sang trọng quá đáng ấy, nàng nghĩ thầm,"Lố bịch thật, những bông hoa kì cục, kiểu cách ấy rất không hợp đối với một đứa con gái như mình. Mình không thích những lối độc đáo ồn ào, mình là Anna Sippho, một cô gái hết sức bình thường và mình không muốn thay đổi nhân cách." .

Nhưng vừa bước xuống cầu thang, nàng vừa cảm thấy mình lập luận một cách vô lí vì nhận làm vợ John, nàng đã nhận trở thành Milton phu nhân như Angtoanet đã từng bảo nàng.

Nàng không nhìn thấy ngay bó hoa thứ hai Mira để trên ghế sau khi cởi dây ra. Những bông hồng vừa hé nụ tuyệt đẹp, màu hoa dịu dàng." Hoa hợp với Mira quá chừng" Anna thầm nghĩ, nàng sung sướng mỉm cười và mở cửa phòng khách.

John đứng chờ ở giữa phòng, anh nhanh nhẹn quay lại dang rộng hai tay, bước ba bước qua gian phòng, một nụ cười rạng rỡ trên môi:

− Anh tới bất ngờ phải không em?

− Đúng thế, em không nghĩ là được gặp anh hôm nay. Nàng đáp với một vẻ thân thiện có phần xã giao mà ngay sau đó nàng ân hận .

John nhìn nàng, nét mặt bối rối trong thấy:

− Lúc đầu anh định gọi điện báo trước cho em, nhưng anh vội ra đi quá. Anh không có ý định ở lâu, anh không muốn làm phiền em.

− Ồ không, anh không làm phiền em tí nào, hành lí em đã soạn xong, và bao giờ em cũng vui mừng được gặp anh.

Lần này anh nhìn vội nàng với một ánh mắt tự ái mà nàng nhận ra, nhưng không nói gì hết, anh chỉ lấy ở túi ra một hộp đựng nữ trang bằng da màu hồng đưa cho nàng:

− Anh không muốn chờ đến mai mới đưa em cái này.

Mở hộp ra, Anna thốt lên:

− Ồ tuyệt vời .

Chưa bao giờ nàng nhìn thấy một viên đá quý to như thế, màu nó xanh như bầu trời mùa hạ, xung quanh là những hạt kim cương lóng lánh.

− Nhẫn cưới của em đấy, anh nói gọn.

− Ồ đáng lẽ anh không nên tặng em một món quà như thế, nhẫn này đẹp quá, nhưng…

− Không có "nhưng", John sôi nổi nói. Nó là một viên lam ngọc, lam ngọc tượng trưng cho tình bạn, em biết chứ?

Ngờ có một ẩn ý gì sau những lời nói ấy Anna vội ngước mắt lên, nhưng anh nhìn đi chỗ khác.

− Bây giờ, em đưa tay đây, anh đeo nhẫn cho em, anh nói, giọng trang nghiêm.

Nàng đưa bàn tay, ngón tay dài thon thả, nhẫn hơi rộng và xoay xoay dưới sức nặng của viên lam ngọc trong suốt, những tia lấp lánh của ngọc như thể hàm chứa một lời hứa hẹn tình bạn vững chãi và chung thủy.

− Cám ơn anh, nàng nói gọn.

Nàng không biết nói gì thêm, nàng nghĩ giá là Mira thì cô ta sẽ làm gì; chắc hẳn cô em gái nàng sẽ vui sướng đến mê ly. Nhưng nàng thì quá rụt rè, nàng chỉ nhắc lại trong khi nhìn viên ngọc:

− Nhẫn đẹp quá.

− Anh vui sướng thấy nó làm em vui lòng, John đáp rồi lại thọc tay vào túi áo - Anh cũng mang đến cho em những chiếc trâm và bông tai đồng màu đây.

Anh mở những hộp da màu hồng; mấy thứ nữ trang lấp lánh muôn màu.

Anna vẫn luôn nghe theo lí trí , phản đối:

− Nhiều quá, anh John, em không dám nhận đâu.

− Người ta sẽ nói thế nào nếu vợ anh không mang nữ trang.

Lời nói của anh vang lên bên tay Anna như một lời trách móc và nàng phải tự kìm chế mình để đáp:

− Vâng, đúng thế, em quên khuấy đi mất.

John vẫn cầm những viên lam ngọc trên tay nhưng nàng không đụng tới; thậm chí cũng không hề có ý định đeo thử.

Một lát sau John đóng hộp lại và đưa cho nàng:

− Thôi em cầm lấy, có lẽ em thích đeo vào ngày mai.

− Ồ vâng, đúng là như thế, em cảm ơn anh.

− Tốt lắm và em sẽ thấy bó hoa cô dâu trong tiền sảnh. Anh mong nó cũng làm em vui lòng. Hoa lan đấy: những đóa hoa giống em, anh vừa nói vừa đi ra.

Anna đăm đăm nhìn anh, nhưng anh đã ra tới gần cửa. Anh ngoảnh lại nói:

− Tạm biệt Anna, hẹn ngày mai, ở nhà thờ.

*

− Guyliver đây rồi. John báo tin và dừng xe lại trên đồi.

Anna ngắm nhìn toà lâu đài nổi tiếng sừng sững trước mắt.

Trời đẹp tuyệt vời, gió lay động lá cành. Tòa lâu đài chan hoà ánh nắng phản chiếu trong các hào nước và những viên đá xám trên các bức tường thành lấp lánh dưới nắng mặt trời. Những con thiên nga lớn màu đen lượn trên mặt nước, giữa các vòm cầu.

Anna kinh ngạc đến sững sờ. Quả là một khu lâu đài như trong truyện thần tiên. Không có sự đối xứng nào về kiến trúc ngôi nhà đã được trùng tu nhiều lần qua các thế kỉ. Hàng chục ô cửa sổ nhỏ có thanh ngang ở tất cả các độ cao phản chiếu tia nắng mặt trời qua những lớp kính lóng lánh; những ngọn tháp và lầu canh dựng lên hầu như ở khắp nơi .

Giọng nói của John kéo nàng ra khỏi cơn mê:

− Em thấy thế nào, em có thích không? anh hỏi nàng giọng hầu như lo lắng.

Anh ngoảnh sang nhìn nàng.

− Đẹp quá, nhưng ai cũng phải nói như thế cả, nàng vội vã nói thêm để không làm anh thất vọng .

Chắc hẳn anh mong nàng nói khác kia, vì im lặng, anh nổ máy và cho xe chạy từ từ, vẻ tập trung, như thể đang đau khổ. Anh lái xe như thế từ khi ở London ra đi và Anna tự hỏi vì sao như vậy "Phải chăng vì ngồi với anh ấy trong xe" nàng mơ màng nghĩ bụng.

Nàng đã phản đối khi anh muốn cầm lái, nhưng anh đáp:

− Anh ghét ngồi ở ghế sau, dầu sao thì anh cũng không thích có người hầu đi theo. Anh chỉ muốn đi đường một mình với em thôi, Anna ạ.

Nàng chẳng biết trả lời ra sao cả, nhưng nhiều lần dọc đường, nàng có cảm giác cẳng chân làm anh đau đớn.

Ngay hôm sau hôn lễ, hai người rời Liton Copon và sáng sớm đáp xe lửa đi London. Cuộc hành trình rất vui vẻ, Mira và hai đứa bé chuyện gẫu không ngớt. Mãi về sau Anna mới nhớ lại là John hoàn toàn im lặng. Lúc bấy giờ nàng không chú ý vì nàng rất thoải mái bên cạnh các em, còn khi ở nhà thờ thì nàng cảm thấy e ngại khủng khiếp.

Sáng hôm ấy, vừa ngủ dậy sớm, nàng bỗng cảm thấy một sự uy hiếp như thể có một con vật sẵn sàng nhảy bổ lên người nàng từ một góc phòng. Rồi nàng nhớ lại mình sắp lấy chồng, nàng nhảy ra khỏi giường, chạy ngay tới cửa sổ để hít cho căng lồng ngực không khí mát lành buổi sáng. Nàng có cảm giác ngạt thở.

Ba chiếc hộp da màu hồng vẫn ở trên mặt bàn trang điểm, nàng cố tập trung tư tưởng, những viên lam ngọc cực kì đẹp, lộng lẫy tới mức hầu như làm nao lòng một cô gái vốn toàn bộ tư trang chỉ có sợi dây chuyền hôm chịu lễ rửa tội, một chiếc vòng tay và chiếc trâm bằng vàng xưa kia là của mẹ nàng.

" Dĩ nhiên đã là vợ của John Milton thì phải có nữ trang, mình phải làm vinh dự cho anh và nếu không trang sức đầy đủ là không thỏa đáng. nhưng mình muốn anh chờ đợi ít lâu nữa hãy cho mình món quà đó thì hơn".

Cho tới hôm ấy, nàng vẫn có có quyền không nhận quà của John. Nàng giận anh đã vội lợi dụng tình thế để tặng quà, nàng thấy cử chỉ ấy có phần không trung thực thế nào ấy, dĩ nhiên anh không thể không tặng nàng nhẫn cưới. Nhưng Anna sợ món nữ trang quá sang trọng ấy báo hiệu sự phụ thuộc sau này của nàng.

Nàng thay nhanh quần áo và xuống bếp rất sớm để lo bữa ăn sáng, như nàng đã từng làm hàng trăm lần trong đời mình, và khi Mira vào bếp tươi mát như mùa xuân tuy còn ngái ngủ thì mọi thứ đã sẵn sàng.

− Em không hiểu vì sao John và chị lại muốn tổ chức cưới sớm thế, cô ta làu bàu, giá cưới vào buổi chiều thì hơn, bọn em còn có thời gian trang điểm.

− Chúng ta sẽ có đủ thời gian thôi, Mira ạ, Chúng ta có quá nhiều áo quần đâu mà lo, sẽ chọn lựa xong ngay thôi.

− Hễ tới London là em sẽ mua mấy chiếc áo dài, John bảo là em có thể mua và anh ấy cũng đã cho em ít tiền.

Cô ta nói giọng khiêu khích, và Anna hiểu rằng chắc hẳn hai anh em họ đã bàn riêng với nhau không ít việc mà không cho nàng hay vì sợ nàng phản đối. Nàng có phần giận John không hỏi ý kiến mình, nàng thấy người chăm sóc áo quần cho Mira và quyết định những khoản tiền cô ta được tiêu pha, chính là nàng, chứ không phải một ai khác. Rồi nàng nhớ lại dự định của John và của mình: Mira sẽ ở lại London 2,3 hôm trong lúc nàng ở Guyliver với chồng, vì vậy nàng không nói gì hết.

Yên tâm thấy Anna im lặng, Mira vội nói tiếp:

− Chị khỏi lo, em sẽ không tiêu pha quá đáng đâu. Ồ Anna tuyệt thật, chị không thấy thế hay sao, không ai có thể gặp may hơn chị.

Anna đáp với giọng ít nghiêm nghị:

− John rất hào phóng, quả thế thật, chị mong em chớ quên cảm ơn anh ấy, Mira nhé.

− Anna, chị biết em chứ, em đã nhảy lên ôm cổ anh ấy, đúng là như thế.

Anna trầm ngâm, dĩ nhiên giá John tặng nó những viên lam ngọc thì nó có thái độ hoàn toàn khác mình. Nó sẽ không lặng im mà sẽ tíu tít cảm ơn và quả John đáng được cảm ơn như vậy. Sự dè dặt của nàng giờ đây khiến nàng ân hận nhưng đã quá muộn.

Ngay sau bữa ăn sáng, nàng vội trở về phòng để sửa soạn, mặc xong chiếc áo dài màu xanh, nàng ngắm nghía trong tấm gương lớn: vẻ mặt âu sầu của mình khiến nàng cũng phải ngạc nhiên. Nàng tự nói với mình, giận dữ " Mình có bộ mặt đưa tang" và không thể kìm nén mình, nàng kêu to:

− Quả thật, mình không hiểu vì sao anh ấy lại thiết tha cưới mình đến thế.

Rồi mang bông tai và cài trâm lam ngọc, nàng đội chiếc mũ nhỏ xinh xắn bằng tuyn màu xanh cô em gái vừa khâu xong tối hôm trước. Nàng ôm bó hoa lan, nàng cảm thấy đã sẵn sàng. Những đóa hoa ngoại lai màu hồng và màu trắng hình như chính là biểu tượng cuộc đời nàng sẽ sống từ nay. Nàng không biết gì về cuộc đời ấy cả nhưng nàng lo sợ. Liệu sự hào phóng của John có bao giờ có thể làm nàng trở thành một người đàn bà khác không?

Những tiếng kêu trầm trồ và sửng sốt của Mira khi bước vào phòng làm nàng dứt khỏi dòng suy nghĩ:

− Anna chị lộng lẫy quá, tuyệt vời.

Nàng hiểu là những bông hoa và nữ trang John tặng nàng để trang điểm đã che khuất vẻ khiêm nhường trong y phục của mình. Chúng khiến nàng có vẻ thanh nhã khác thường mà thậm chí nàng không hề tưởng tượng. Những viên lam ngọc như truyền cho nàng vẻ lấp lánh của chúng và làm thay đổi đến cả nét mặt của nàng nữa.

Nàng soi gương và không còn nhận ra hình dáng cô gái dịu dàng và run rẩy trong gương, cô dâu tương lai đang xúc động chờ đón người yêu.

Một lát sau, trên đường đến nhà thờ, Anna nghĩ bụng: " Mình nằm mơ, vô lí thật". Nàng có cảm giác như bị lôi đi, John đề nghị cho tài xế mang xe tới đón, nhưng nàng muốn kín đáo đi bộ trên con đường làng.

Nàng không muốn một ai biết mình đi lấy chồng, John hứa làm mọi điều cần thiết với ông mục sư để hôn lễ được giữ kín. Thế nhưng khi họ đến nhà thờ thì tin đám cưới đã được lan truyền một cách bí mật và một số kẻ tò mò đã tụ tập.

Mặc dầu vậy, bầu không khí trong nhà thờ vẫn êm đềm tĩnh mịch. Mục sư là người đã từng biết Anna từ lâu, và vừa mới an táng cha nàng mấy ngày trước. Ông hành lễ giọng vừa yêu thương vừa xúc động, như thể một người cha nói lới từ biệt với một đứa con. Nhưng mặc dầu không khí thân mật và quen thuộc của nhà thờ, tất cả đối với nàng vẫn như huyền ảo.

Khi thấy John, nàng bỗng kinh hoàng như người mất trí" Mình không thể, không thể lấy anh ấy" đầu nàng như muốn vỡ tung, nàng muốn kêu to lên và bỏ chạy, chạy trốn cuộc đời mới đang chờ đón mình, chạy trốn John.

Rồi bỗng nhiên nàng như thể trở thành một người khác, nàng không còn là con bé Anna ngày nào mà là cô gái xinh đẹp, trang nhã vừa được Mira ngợi ca và đang ôm trong tay bó hoa lan sang trọng và biết mang những thứ trang sức vương giả bằng lam ngọc. Cô gái ấy can đảm bước về phía John và đưa tay cho anh.

Anh siết chặt tay nàng và hỏi:

− Ổn cả chứ em?

Nàng những muốn kiên quyết trả lời là nàng sẽ không thực hiện dự định của họ, dù có phải là tình thương đối với mấy đứa bé chăng nữa." Tôi không biết gì , không biết một tý gì về anh ấy cả, để cho tôi đi, cho tôi đi". Nhưng thay vì những lời nói ấy, nàng chỉ đáp lí nhí:

− Rất tốt, cảm ơn.

Nàng cúi đầu xuống trước ánh mắt anh tìm gặp ánh mắt nàng trong lúc một cánh tay khoát cánh tay nàng và dẫn nàng tới trước bàn thờ. Nàng tuân theo buổi hành lễ và làm mọi cử chỉ quy định như một con rối. Trao bó hoa cho Mira, nàng đưa bàn tay cho John để anh đeo chiếc nhẫn cưới vào ngón tay. Rồi trả lời những câu hỏi theo nghi thức bằng một giọng nói thờ ơ. Nàng có cảm giác ớn lạnh .

Cuối cùng hai người đứng trước quyển sổ giá thú to tướng và lần cuối cùng nàng kí cái tên con gái của mình.

Giọng ông mục sư, nàng nghe như trong một giấc mơ :

− Anna cầu chúa ban phước lành cho con, Cha mong người ban cho con diễm phúc.

Ông âu yếm siết tay nàng và vỗ vai nàng nói thêm " Con sẽ để lại thương nhớ cho mọi người" .

Và quay sang nói với John:

− Anna bao giờ cũng hay giúp người, ông không thể biết đâu, ông John ạ, cả làng sẽ tiếc nhớ cô ấy đấy.

Nàng không nghe thấy câu trả lời của John vì các em nàng tỏ vẻ sốt ruột. Nàng lần lượt ôm hôn Mira, Antony, Antoanet. Cô bé nói giọng trách móc:

− Sao chị lại nói nhỏ thế? Chúng em như không nghe tiếng chị. Nhưng anh John thì tuyệt vời có phải thế không Antony?

Hai đứa bé kiêu hãnh ngắm nhìn John, Anna hiểu chúng bắt đầu quý trọng ông anh rể như một người anh hùng và nàng cảm thấy có phần bị mất mát: cho đến hôm nay, nàng chưa hề có địch thủ trong trái tim mấy đứa bé. Tuy không dám nói ra, nhưng nàng không thật bằng lòng với sự phấn chấn quá mức ấy.

Tất cả mọi người vừa ngồi vào xe để ra ga thì John báo tin:

− Các em biết không, anh đã đặt một tiệc nhỏ để đón chúng ta ở London.

− Anh không quên chiếc bánh ngọt đám cưới chứ?

− Mira, khi biết anh kĩ hơn, em sẽ thấy anh không bao giờ quên gì hết, anh đáp, giọng đượm chút chế diễu dễ thương.

− Em sẵn sàng tin anh, anh chu đáo thật.

Mira say sưa ngắm nhìn bó hoa hồng của mình.

John không dám nhìn Anna, nhưng chú ý tới cử chỉ của Mira:

− Cả hai chị em nên bỏ hoa vào trong xe , anh chắc là chị Anna sẽ khó chịu nếu người ta biết chị vừa kết hôn.

Mira chọn một bông hồng găm vào áo lót:

− Em mong người lái xe không đánh mất hoa của em dọc đường. Em thiết tha như vậy vì anh thấy đấy đây là lần đầu tiên em được tặng một bó hoa như thế anh John ạ.

− Ở Liton Copon không có thanh niên ư?

− Đúng là có chỉ có một, một anh chủ trại ấy mà, anh ta say mê chị Anna từ nhiều năm nay.

John quay về phía Anna:

− Thế mà anh không biết có tay địch thủ ngày xưa ấy.

− Mira có những ý nghĩ thật điên rồ, Anna thốt lên bực mình cảm thấy xấu hổ hết chỗ nói.

Nhưng Mira vẫn không chịu ngồi im, cô ta hăng hái nói:

− Không đâu, chị Anna, em biết điều em nói chứ, vả lại chàng trai ấy đã rất có ích cho chúng ta: trong những ngày chiến tranh chúng ta vẫn có ngũ cốc cho gà và hơn thế nữa, chúng ta có khoai tây trước mọi người.

− Ô, Ô, anh thấy mình phải chăm lo cho uy tín của mình thôi, John nói vui.

− Anh ta làm sao cạnh tranh với những viên lam ngọc của anh được, anh biết chứ. Mira ngây thơ đáp.

Bực mình, Anna cắt ngang lời em, với một giọng gay gắt mà sau đó nàng ân hận:

− Em nói những lời thật ngu ngốc.

Nàng cảm thấy khó chịu nhưng nhẹ nhõm trong lòng khi xe vào tới sân ga.

Họ đến nhà John vào giờ ăn trưa, một ngôi biệt thự đồ sộ có cổng ra vào thanh nhã ở quãng trường Beccơlây. Anna thật sự bối rối khi vừa đặt chân lên thềm, nàng thấy từ trong phòng lớn bước ra vô số kẻ hầu người hạ đón chào. John sốt sắng giới thiệu người đầu bếp già:

− Bác Trave đã ở trong gia đình anh hơn 30 năm, anh nói giọng hết sức tình cảm, có đúng thế không Trave? Tôi không nhầm chứ?

− Đúng thế thưa ông John. Mọi người trong nhà ủy thác tôi dâng lên ông và bà những lời chúc mừng hạnh phúc và ngợi ca của chúng tôi.

− Cảm ơn bác Trave, chúng tôi rất cảm động, phải thế không Anna?

− Phải...rất cảm ơn. Anna bối rối đáp và bắt tay người đầu bếp già.

Không hiểu do đâu, cô gái cảm thấy bớt xa lạ, những người hầu mỉm cười với nàng, phần lớn họ đều có tuổi và những lời chúc tụng của họ làm giảm bớt bầu không khí trang trọng. Ngôi nhà âm u, các căn phòng trần cao, và trong khung cảnh uy nghiêm ấy Anna cảm thấy có phần bỡ ngỡ.

Trong phòng ăn lớn lộng lẫy, nhìn thấy chiếc bàn đồ sộ lấp lánh những đồ vật bằng bạc có khắc chạm gia huy của dòng họ Milton với những bình cũng bằng bạc và những cốc nước trái cây, hai đứa bé đứng lặng im. Chính giữa bàn đặt chiếc bánh ngọt khổng lồ ba lớp được ướp lạnh, ở giữa bánh có tô điểm bằng những chiếc chuông nhỏ màu lục.

− Anh buộc phải đặt người ta làm chiếc bánh này, John giải thích với Anna, giọng không vui - Cô nấu bếp không có thì giờ tự tay làm lấy, cô ta rất lấy làm tiếc vì anh vẫn hứa để cô ta làm chiếc bánh cưới cho anh.

− Chúng ta có thể chờ và ăn bánh đó về sau, Anna đáp.

− Thế còn hai em nhỏ, chúng có thể thất vọng.

Nhưng John có vẻ sung sướng khi nghe những tiếng reo hò của chúng:

− Phải mất nhiều thì giờ mới ăn hết mọi thứ. Angtony tuyên bố .

− Phải ăn bữa chính trước đã, nếu không các em chẳng còn bụng đâu mà ăn tôm hùm, gà tơ và kem nữa đâu. Anh nhớ các em thích những món gì, các em thấy không?

Anna mỉm cười, nhưng giờ đây, nàng phải ngồi đối diện với anh ở phía đầu bàn, trong lòng ngại ngần.

Trave rót ngay rượu sâm banh trước khi mang món ăn đến, John nâng cốc chúc mừng Anna:

− Cô dâu muôn năm. Anh nói trước khi đưa cốc lên môi.

− Anh phải nói khác cơ, ít ra anh cũng phải chúc chị ấy may mắn . Mira phản đối.

− Không, đó là việc của em.

− Thế thì được, chúc cho hai con người tốt nhất đời mãi mãi cùng nhau sống hạnh phúc.

Trong lúc đó hai đứa bé đã uống cạn cốc mà may sao Trave chỉ rót có phân nửa.

" Giá mình yêu anh ấy thì sung sướng biết chừng nào" Anna âu sầu nghĩ bụng.

Ý nghĩ đó bám riết nàng suốt cả ngày, John đưa mọi người đi xem khắp nhà, anh vui vẻ chuyện trò với hai đứa bé nhưng tránh nói trực tiếp với Anna. Anh giới thiệu viên thư kí Dawson Baclay, một chàng trai dễ thương. Anh ta hứa sẽ trong nom mấy đứa nhỏ trong lúc John và Anna vắng mặt. Ngay sau đó hai người đi Guyliver bằng xe riêng.

" Giá mình có thể yêu,…giá mình có thể yêu". Suốt dọc đường mấy từ đó như hòa vào tiếng động cơ và mỗi vòng bánh xe cũng như nhắc lại: "giá mình yêu anh ấy.." .

Anna thầm tự rủa mình trong bụng là con ngốc, nhưng vô ích: Những từ ấy vẫn lởn vởn trong óc. Nàng cố quên chúng đi bằng cách gợi chuyện chẳng có đầu có đuôi gì cả. Một lát sau, những câu trả lời đúng đắn của John làm dịu nỗi hoang mang của nàng, và nàng suy nghĩ, không phải không có phần kinh ngạc. " Anh ấy hoàn toàn trông có vẻ hạnh phúc…Tất cả ước mong của anh là có một người bạn đời. Anh không mong muốn gì khác ngoài tình bạn. Dĩ nhiên cái đó thì mình có khả năng mang lại cho anh. Mình không hiểu vì sao anh lại chọn mình, chứ không phải một người khác. Với thời gian, rốt cuộc mình sẽ hiểu vì sao anh vui sướng có mình bên cạnh…"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.