[Cường Ái Hệ Liệt 2] Ác Cảnh

Chương 13: Chương 13




Giang hồ nghênh đón một trận bạo phong kinh khủng, ban đầu chỉ là tập đoàn của Cổ Sách cùng với Hồng gia hắc đạo đọ sức, tiếp đến một vị cảnh sát bị vạch trần thân phận, phòng cảnh sát mất hết thể diện, hắc bạch lưỡng đạo bao quát rất nhiều bang phái nhỏ đều bị vướng vào.

Không ít người âm thầm ngờ vực vô căn cứ, đẩy hết cho bên Cổ Sách nói hắn âm mưu ngôi vị đế vương hắc đạo, mục đích nếu lần này hắn xác định địa vị chính mình trên giang hồ. Tâm của Đế vương thứ này đều thật đáng sợ, yên ổn vài năm lại dấy lên một hồi thanh tẩy đầy máu, mới có thể vĩnh viễn bảo trụ quyền uy.

“Nơi nào nói là ý của Sách ca, căn bản là tên tiểu tử này uống nhầm thuốc.: Lâm Dũng ngồi ở ghế lô quán bar, nhìn Trương Hằng vì mất máu quá nhiều khiến vẻ mặt nhợt nhạt, hậm hực hỏi, “Hồng gia chơi em trai hay em gái cậu a? Cậu như tên điên chạy đi đập nát mấy khu của Hồng gia. Đập còn chưa tính, tôi biết cậu vì Sách ca, muốn thay mặt Sách ca chỉnh đốn lại Hồng gia. Nhưng cũng không cần tự mình ra trận. Dù gì cũng có hơn mấy trăm nghìn đàn em, bị người chém đến thân thể toàn là máu, đêm hôm đó đưa cậu đi bệnh viện Bắc Sơn, em trai cậu suýt nữa nổi điên lên.”

“Không xung phong đi đầu, sao làm gương cho mấy tên đàn em? Còn mặt làm lão đại?”

“Bỏ đi. Cậu xem Sách ca, muốn cái gì chỉ cần hừ một tiếng là đươc, đây mới thật sự là phong phạm lão đại. Loại như cậu gọi là không biết sống chết.”

“Hừ.”Trương Hằng rất có nghĩa khí huynh đệ, nếu Lâm Dũng muốn nghe hừ, hắn liền hừ một tiếng.

Gần đây việc đập phá quán đập đến rất thoải mái, danh tiếng Trương lão đại cũng tăng vọt.

Tất cả mọi người nói Hằng ca là người rất điên cuồng, không ra tay thì thôi, vừa ra tay so với năm đó còn uy mãnh hơn, hoàn toàn là hào khí không màng sinh tử.

Những người này, nào biết Trương Hằng là vò mẻ không sợ sứt.

Trên đường còn dán lệnh truy nã Hồng Lê Minh của phòng cảnh sát, tiền thưởng cũng rất cao. Đối với Hồng Lê Minh tri nhiều tiền như vậy cũng là chuyện đương nhiên. Sau khi biết thân phận nội gian của Hồng Lê Minh, phòng cảnh sát mới bắt đầu điều tra một loạt về hắn, phát hiện nội tình quả thật nhìn thấy mà giật mình.

Tra tấn, bức cung, cấu kết, hợp mưu, vu oan hãm hại… Vì mở rộng thế lực Hồng gia, đồng thời cũng vì leo lên vị trí cao trên kia, vị này đã từng thoạt nhìn không hề khuyết điểm, một vị cảnh sát trẻ tuổi hoàn mỹ không một tì vết làm những chuyện khiến người ta giân sôi.

Chân tướng rõ rành rành, Trương Hằng mới biết vô số lần ôm hắn, nam nhân dành cho hắn những quan tâm ấm áp này so với trong tưởng tượng còn ác hơn những nhân vật kỳ cựu trong giới.

Lợi dụng cảnh sát để đối phó những đối thủ của Hồng gia, đảo lại lợi dụng thế lực của Cổ Sách để kiềm chế Hồng gia, cuối cùng khơi mào chiến tranh giữa Hồng gia với Cổ Sách, tiện tay cuốn thêm vài bang phái nhỏ vào.

Phòng cảnh sát cũng bị hắn đảo ngược loạn thất bát tao, lòng người bàng hoàng.

Tựa hồ với bất kỳ bên nào, Hồng Lê Minh đều cất dấu lãnh tĩnh cùng ác ý lãnh khốc. E rằng giống như phòng cảnh sát mới chỉ tìm ra một phần báo cáo chỉ ra như vậy – Hồng Lê Minh đối với bất kỳ bên nào đều không trung thành, hắn lợi dụng tất cả ân oán của mọi người chế tạo ra một vòng xoáy sát nhân, dựa vào các phe tự giết lẫn nhau mà từng bước thăng chức.

Nam nhân kia biết mất không một dấu vết, Trương Hằng mới biết được chính mình được Hồng Lê Minh đặt ở tâm vòng xoáy.

Bốn phía bão táp, vòng xoáy không lưu tình cắn nuốt hết thảy những người tiếp cận, duy chỉ có điểm trung tâm, trời trong nắng ấm, không có chút nguy hiểm nào.

Tư liệu chất như núi trong tổ điều tra, Trương Hằng có liên quan tới bộ phận nên thoạt nhìn cũng biết có tội, nhưng tra cứu kỹ càng cả một ngày, khắp nơi đều là kẽ hở, Thần Phong cùng Hiều Lệ không dám tin phát hiện, rất nhiều chứng cứ phạm tội của Trương Hằng đều bị tiêu hủy.

Cho nên giờ khắc này Hồng Lê Minh bỏ mạng chân trời, Trương Hằng còn có thể ngông nghênh mà ngồi trên ghế trong quán bar, cùng với các anh em thoải mái uống rượu.

“Được rồi, cậu có nghe nói không, phòng cảnh sát lại mất mặt một lần nữa.” Lâm Dũng nói.

“Ân?”

“Có một người tên Ngụy Linh Kiệt, cũng là cảnh sát cấp cao, bị điều tra vụ án giết sáu mạng người. Có nhân chứng chỉ ra chứng cứ hắn giết, hung khí đều tìm được, là một khẩu súng, trên tay có vân tay của hắn. Cây súng kia khớp với viên đạn được bắn ra trong thi thể nạn nhân.”

“Biết được thật cặn kẽ, vụ án này có quan hệ với ngươi?” Trương Hằng uống một ngụm rượu, mạn bất kinh tâm(thờ ơ) hỏi.

“Không có quan hệ gì với tôi, nhưng lại có quan hệ tới cậu. Sau khi họ Ngụy kia bị tóm, hướng điều tra người ta nói cậu gài tang vật vào.”

“Hắc!”

“Ta cũng cười! Hắn còn nói cậu và Hồng Lê Minh có một chân. Nói cậu vì bảo hộ Hồng Lê Minh, bị đèn pin điện chiếu cho choáng váng đầu óc đều không chịu khai ra nhược điểm của Hồng Lê Minh.”

“Ha ha ha.”

“Con lợn này, hắn nào biết phần văn kiện tố cáo Hồng Lê Minh là cậu ném ra? Nói cậu a, Trương Hằng cậu cũng thật lợi hại. Ban đầu đối kháng Hồng Lê Minh kia, tôi còn tưởng rằng cậu chỉ phẫn nộ thôi. Không nghĩ tới cậu đúng là chó cắn người không tiếng động, bình thường không nói không rằng, thời khắc mấu chốt một đao quật ngã hắn. Thân bại danh liệt, chạy trốn chết tận cùng chân trời góc bể a, so với một súng bắn bể đầu còn thảm hơn.”

“Có là gì. Vì Sách ca, lên núi đao xuống biển lửa cũng cam tâm tình nguyện.”

Trương Hằng cười khổ, nâng chén hướng Lâm Dũng.

“Nhưng mà Hồng Lê Minh cũng quá trâu. Đơn thân độc mã, nửa chết nửa sống cư nhiên thoát khỏi vòng vây của bọn cảnh sát. Khắp thế giới đều đang tìm hắn, mà hắn ngay cả một cái bóng cũng không lộ.” Lâm Dũng lộ ra giọng nói có vẻ bội phục.

“Đúng vậy.” Trương Hằng không nói không rằng đáp lời.

Ai cũng không tìm thấy Hồng Lê Minh, phòng cảnh sát không tìm được, Hồng gia tìm không được, phía bên Cổ Sách cũng không tìm được, tên nhân loại tựa như tiêu thất trên thế giới này. Hắn chính là một người tuyết, không thể gặp thái dương, thân phận một khi hấp thụ ánh sáng, mặt trời mọc rồi, người tuyết kia liền tan.

Nam nhân kia không thấy, Trương Hằng tâm kia cũng triệt để nát.

Chỉ có thể lấy máu khắp nơi làm chất keo dính, miễn cưỡng tu bổ lấy những vết rách đếm không xuể kia lại, tạm thời bảo trì một cái hình dạng.

“Rượu này không tệ.” Trương Hằng uống sạch rượu trong chén.

Cầm chai rượu lên lắc lắc.

“Em gái, rượu đã hết, lấy thêm một chai.”

“Không cần.” Lâm Dung ngăn lại nữ nhân viên phục vụ, “Trương Hằng, bị thương thì uống ít rượu thôi. Ngày hôm qua cậu lại bị thương đấy!? Tấm vải này cũng mới băng bó lại cánh tay này thôi.”

“Không có việc gì, uống một chút nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.