Cưỡng Bức Lính Đặc Biệt

Chương 47: Chương 47




Tục ngữ nói không sai, tiểu biệt thắng tân hôn.

Dù là Thiệu Tuấn có thâm trầm đi nữa, hai năm không thấy bạn gái, lại từng bị hình cô mặc bikini hấp dẫn làm vài đêm mộng xuân, hôm nay ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, tự nhiên cũng không nhịn được muốn thân thiết một phen.

Lúc này Tăng Tĩnh Ngữ lại đang ngồi trên đùi của anh, đầu dựa lên vai anh, đôi tay đang vòng qua hông anh, quanh trong miệng lảm nhảm lời oán trách Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn đủ loại "Làm ác" và nhắc nhở anh đã thiếu cô bao nhiêu lần hẹn hò, bao nhiêu lần chưa không cùng nhau đi xem phim.

Thiệu Tuấn đầu tiên là lẳng lặng nghe, càng đi về sau lòng càng ngứa ngáy khó nhịn, mà khi nghe đến cô nói Trầm Ngôn cùng Mục Tử Dương ở trong phòng làm chuyện xấu cũng là lúc anh khắc chế không nổi nữa rồi, trực tiếp giơ tay nâng cằm của cô lên, hung hăng hôn cô.

Tăng Tĩnh Ngữ cũng nhiệt tình như lửa, môi anh vừa chạm lên môi cô, cô liền lập tức đuổi theo, đem tay đang vòng nganh hông anh trực tiếp đưa lên ôm cổ anh, hơn nữa thân thể lại nghiêng về phía trước, lập tức đem người áp đảo ở trên giường.

Chỉ thấy cô nghịch ngợm khẽ cắn đôi môi anh, trong miệng giận dữ nói: "Ai cho anh lâu như vậy mới trở về, em cắn chết anh, em cắn chết anh." *chị thật mạnh bạo, cơ mà ta thích, kaka*

Thiệu Tuấn ôm chặt eo thon của cô, cười nhẹ, mặc cho cô cắn, nói: "Nếu như cắn anh có thể giải tức, vậy em cắn chết anh đi."

"Cắt ~~" Tăng Tĩnh Ngữ nhụt chí, từ trên người anh lật xuống, cô mới không cần hả giận, cô muốn anh thấy thiếu cô, mà cảm thấy áy náy .

Trên giường lớn mềm mại, Tăng Tĩnh Ngữ nằm nghiêng người đối mặt với Thiệu Tuấn, đôi tay thô lỗ banh mặt Thiệu Tuấn ra, chất vấn: "Nói mau, anh có nhớ em không, có nhớ em không."

Thiệu Tuấn thuận thế nghiêng người sang đối diện với cô, tay của anh ôm hông của cô, tay của cô vòng quanh cổ của anh, trán hai người chống đỡ lẫn nhau.

Anh trả lời rất thành thật: "Nhớ, thường nhớ đến em, đặc biệt là mùa đông năm ngoái, thời điểm ở trong đống tuyết phục kích, bọn anh nằm liên tiếp hai ngày, cả người cũng đông cứng rồi, anh liền không ngừng nhớ em, như vậy sẽ cảm thấy thời gian trôi qua nhanh một chút."

Tăng Tĩnh Ngữ cong môi, vẻ mặt rất là uất ức, "Nếu nhớ như vậy, vậy tại sao lễ mừng năm mới anh không trở lại thăm em."

Thiệu Tuấn xin lỗi, giơ tay lên sờ mặt của cô, từng phát từng phát nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Danh ngạch ngày nghỉ hàng năm có hạn, bình thường sẽ chăm sóc tân binh trước, cho nên. . . . . . . . . . ." Giống anh được 5 -6 năm rồi, đã là ‘lão binh’ rồi, thoải mái ở lại trở thành nhân viên trực đơn vị.

Đạo lý này Tăng Tĩnh Ngữ hiểu, nhưng là, họ cũng chỉ có thể vẫn tiếp tục như vậy sao, tựa như ba mẹ cô lúc ban đầu vậy, rất nhiều năm mới có thể gặp nhau được một lần, nghĩ đến đây, cảm xúc Tăng Tĩnh Ngữ không khỏi xuống thấp , hạ mí mắt, thế nào cũng không muốn lại nhìn đến Thiệu Tuấn.

Thiệu Tuấn đại khái đoán được cô đang suy nghĩ gì, mặc dù anh cũng khó chịu, không nhịn được hỏi lên: "Tĩnh Ngữ, nếu như chúng ta vẫn luôn chỉ có thể như vậy, em có buông tha hay không?" Tuy nói anh hôm nay đã là một người đàn ông trưởng thành kín kẽ chững chạc có trách nhiệm, nhưng bởi vì gia cảnh nghèo khó tạo thành cảm giác tự ti, lại chưa từng mất đi, đặc biệt là ở trước mặt Tăng Tĩnh Ngữ, ở trước mặt Tăng Tĩnh Ngữ, anh đều không tự tin, anh sợ cô từ bỏ, anh sợ cô nói chia tay, nhưng anh càng sợ liền càng lo lắng nhiều hơn, anh hi vọng lấy được một câu trả lời khẳng định của Tăng Tĩnh Ngữ, giống như chỉ cần Tăng Tĩnh Ngữ nói không từ bỏ, hai người bọn họ là có thể vĩnh viễn ở cùng nhau.

Tăng Tĩnh Ngữ vẫn khép hờ mắt như cũ, không nói lời nào, cô cũng không có nghĩ tới mình sẽ từ bỏ, chỉ là hiện tại cô rất loạn, cô lớn lên trong gia đình ly tán, ba mẹ ly hôn đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho cô, trong lúc nhất thời cô cũng không biết trả lời như thế nào.

Trầm mặc chính là cam chịu ư, Thiệu Tuấn chỉ cảm thấy trong lòng đột nhiên lạnh nửa đoạn, anh nghĩ qua buông tay, ở trạm xe lửa, thời điểm cô lần đầu tiên đưa anh đi căn cứ, anh nói "Nếu như em hối hận, anh sẽ không trách em." Khi đó, cô khóc thút thít mắng anh hỗn đản khốn kiếp. Mà bây giờ, cô lại trầm mặc giống như không bao giờ muốn nói thêm một câu nào nữa, anh rất hi vọng cô có thể giống như trước đây khóc kêu cùng anh náo, mắng anh chết không có lương tâm.

Nhưng là, cô quá yên tĩnh rồi, yên tĩnh để cho anh không biết theo ai. Vì vậy, anh luống cuống, sợ, hối hận, ban đầu anh thì không nên nói gì "Anh sẽ không trách em." Chuyện hoang đường, anh hận không được vã ba cái vào miệng mình. Anh không dám tưởng tượng không có cô tương lai sẽ như thế nào, một cái nhăn mày một nụ cười của cô, cô tự luyến liều lĩnh, tất cả tất cả của cô đã sớm khắc thật sâu vào trong đầu óc anh, tựa như độc dược, anh đã hết thuốc chữa rồi.

Một khéo léo dùng sức, anh lật người bao trùm cô, rồi sau đó từng trận hôn không ngừng kéo đến, hôn cô, từ trán đến khóe mắt, lướt qua sống mũi, cuối cùng tinh chuẩn chiếm lấy bờ môi mềm mại cô, anh giống như đưa thân vào trong chiến tranh, một đường vung đao đi về phía trước, nếu không phải ngươi chết thì ta sẽ hi sinh.

Anh cố gắng dùng lửa nóng triền miên ôm hôn để che giấu sợ hãi cùng thấp thỏm của mình, cằm một đường đến xương quai xanh, trên người cô mặc áo ngủ bằng bông, cổ tròn, rộng thùng thình, lôi kéo là có thể kéo tới bộ ngực, cao vút hai luồng bị áo lót buộc khít khao, hình cung vòng quanh hoàn mỹ, Thiệu Tuấn vùi mặt ở trên ngực mềm mại của cô liếm hôn, thậm chí là khẽ cắn.

Tăng Tĩnh Ngữ không ngờ anh sẽ đột nhiên như vậy, nhưng mà loại này chuyện cũng không phải là lần đầu tiên, cho tới bây giờ cô đều không bài xích, thậm chí, cô cũng là khát vọng anh, đặc biệt là sau hai năm chia ra, lúc bị Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn kích thích, loại khát vọng này liền càng thêm lộ ra vẻ vội vàng. Sau một cái chớp mắt kinh ngạc, cô rất nhanh đã đi theo tiết tấu của anh, bối rối đưa tay ôm đầu anh đang chôn ở trước ngực mình, tóc ngắn đâm tay, lại càng thêm rõ ràng giác quan tê dại lúc này, tiếng rên rỉ không kiềm hãm được bật lên rên rỉ ra miệng, Thiệu Tuấn lại nghe giống như thiên âm, càng tăng thêm nhiệt tình.

Tăng Tĩnh Ngữ không ngờ anh sẽ đột nhiên như vậy, nhưng mà loại này chuyện cũng không phải là lần đầu tiên, cho tới bây giờ cô đều không bài xích, thậm chí, cô cũng là khát vọng anh, đặc biệt là sau hai năm chia ra, lúc bị Mục Tử Dương cùng Trầm Ngôn kích thích, loại khát vọng này liền càng thêm lộ ra vẻ vội vàng. Sau một cái chớp mắt kinh ngạc, cô rất nhanh đã đi theo tiết tấu của anh, bối rối đưa tay ôm đầu anh đang chôn ở trước ngực mình, tóc ngắn đâm tay, lại càng thêm rõ ràng giác quan tê dại lúc này, tiếng rên rỉ không kiềm hãm được bật lên rên rỉ ra miệng, Thiệu Tuấn lại nghe giống như thiên âm, càng tăng thêm nhiệt tình.

Bàn tay anh thật dầy không từ lúc nào đã một đường sờ soạng đi lên bên trong quần áo của Tăng Tĩnh Ngữ, lòng bàn tay trắng nõn để cho anh yêu thích không buông tay, cuối cùng tay anh để trên đỉnh cao phấn hồng của cô, xoa nắn vân vê một phen.

Tăng Tĩnh Ngữ sớm bị anh trêu chọc làm cho không rõ phương hướng, trong miệng không ngừng kêu tên của anh, một tiếng kia thanh trầm thấp mập mờ, đúng là cho anh một khẳng định tốt nhất.

Chẳng biết lúc nào anh đã đem bàn tay đến phía sau lưng của cô, cố gắng cởi ra áo ngực làm người ta ghét này, mạnh mẽ xé bỏ nó nhưng không được, anh trực tiếp kéo lên trên, Tăng Tĩnh Ngữ bị động tác quá mức hung mãnh của anh hù dọa, khẩn trương đè nén tay anh lại, quát lớn: "Thiệu Tuấn, anh làm gì thế?"

"Anh nghĩ anh muốn em." Lúc này Thiệu Tuấn bị tình dục làm mù quáng, tay phải anh chống lên, trên cao nhìn xuống cô, trong mắt lửa mạnh tình dục nóng bỏng chớp động, anh nói: "Em không được từ bỏ, anh không cho phép em từ bỏ, em là của anh, em chỉ có thể là của anh."

"Ha ha, đứa ngốc." Tăng Tĩnh Ngữ cười ra tiếng, thật ra thì cho tới bây giờ cô cũng không có ý nghĩ là mình sẽ từ bỏ, chỉ là có chút thương cảm thôi, nhưng không ngờ chọc cho anh nổi cơn điên. Ở trong ấn tượng của cô Thiệu Tuấn vẫn là cực phẩm khó chịu, chưa bao giờ mất khống chế, cũng sẽ không nói lời tâm tình buồn nôn, nhưng mà hôm nay, anh hiển nhiên mất khống chế, anh đang sợ, anh đang sợ hãi. Mà tất cả sợ hãi đều là bởi vì cô, nghĩ tới đây, cô liền không nhịn được, cảm thấy vui vẻ, giơ tay lên kéo cổ anh, đưa lên một nụ hôn lửa nóng đúng tiêu chuẩn thật lâu.

Lửa dục vẫn còn đang thiêu đốt, hôn cũng không thỏa mãn được nhu cầu, mặc dù không cởi áo lót ra, nhưng cũng không thể ngăn trở hai tay của anh, từ bụng nhỏ đến ngực, từ hông đến sau lưng, một tấc một tấc chậm rãi lan tràn ra, Tăng Tĩnh Ngữ bị anh động vào toàn thân cảm thấy tê dại, trong miệng rầm rì nửa ngày, nhưng không có nói ra được câu nào hoàn chỉnh cả, trên mặt ửng hồng lại càng thêm mềm mại làm cho người ta hận không thể cắn một cái.

Thiệu Tuấn khẽ cắn vành tai của cô, nỉ non mà nói: "Tĩnh Ngữ, em đem áo lót cởi đi."

Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy sững sờ, mắng một câu đứa ngốc, cũng không đem nó đẩy lên, nhưng tay lại đưa đến sau lưng cởi móc khóa áo lót ra. Thiệu Tuấn thừa dịp trực tiếp kéo áo ngủ và áo lót của cô trực tiếp cởi xuống.

Tăng Tĩnh Ngữ lười biếng nằm ở trên giường, Thiệu Tuấn giống như là con sói đói nhào về phía cô, nhưng không ngờ cô đưa tay ngăn lại, anh cau mày không hiểu nhìn cô, cô đưa ngón tay mảnh khảnh chỉ áo T-shirt trên người anh, nói: "Anh cũng cởi ra cho em." Dục vọng hỗ trợ lẫn nhau , khi anh khát vọng vuốt ve cô, đồng thời, cô đối với anh cũng có đồng dạng khát vọng.

Thiệu Tuấn rất nhanh cởi T-shirt ra, lần nữa nhào tới, lần này cô không có cự tuyệt, mặc cho lồng ngực lửa nóng anh, đè ở trên người cô không hề khoảng cách, một khắc da thịt dính nhau kia, anh vùi đầu ở vai của cô, nhắm mắt thở phào nhẹ nhõm, cô ôm cổ của anh, híp mắt cười giống như mèo trộm thịt.

Lửa nóng hôn lần nữa rơi xuống dầy đặc , không có quần áo trở cách, tốc độ tiến công hiển nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều, đầu lưỡi ướt mềm rất nhanh sẽ chiếm lĩnh nụ hoa đứng ngạo nghễ cô, anh gần như theo bản năng khẽ liếm mút cắn, chọc cô thở gấp liên tiếp. Ngay từ lúc thấy tấm hình cô mặc bikini chọc giận là anh liền muốn làm như vậy, đè cô dưới thân thể, vô cùng yêu cô. Chỉ là khi đó điều kiện không cho phép, cho nên loại ý nghĩ này mỗi lần chỉ có thể ở trong mộng thực hiện.

Hôm nay mơ ước trở thành sự thật, cô cứ như vậy đường đường chính chính nằm ở dưới người mình, da thịt tinh tế trắng nõn, hai tay anh có lực ôm chặt vòng eo mảnh khảnh cô, hận không thể đem cô hòa vào trong thân thể của mình, dĩ nhiên, cái phân thân nóng hừng hực đang đứng sừng sững bất khuất kia đã sớm hướng cô truyền lại tin tức.

Cô nghĩ, nếu nói củi khô lửa bốc đại khái chính là như hai người các cô bây giờ đi, cô là củi khô, anh là lửa mạnh, anh nghĩ muốn cô, mà cô cũng khát vọng anh, cho nên, cho nên cô để mặc cho dục vọng của Thiệu Tuấn, để cho anh ở trên người cô muốn làm gì thì làm, theo ý cô xảy ra quan hệ là chuyện đương nhiên tình. Dĩ nhiên anh hôm nay cũng nghĩ như vậy, tuy nói hiện tại không có kết hôn, nhưng anh đã buông tay không được rồi, cô đã trở thành một phần trong sự sống của anh, hơn nữa trong lòng anh, cô cũng sớm đã là của anh, cho nên anh cũng không câu nệ nữa, những thứ giáo điều như sau cưới mới có thể xảy ra quan hệ kia anh không để ý nhiều, chỉ muốn cứ như vậy muốn cô thôi.

Dĩ nhiên, ý tưởng là tốt đẹp chính là là, hành động nhanh chóng, chỉ là. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Khi bàn tay Thiệu Tuấn lướt qua bụng phẳng lì của Tăng Tĩnh Ngữ, ngay sau đó cách quần lót vải vóc thật mỏng sờ tới trên chân đang bó thạch cao của cô thì mới chợt tỉnh ngộ thương thế của cô còn chưa khỏe, cả người nhất thời yên lặng, nằm ở trên người của Tăng Tĩnh Ngữ từng ngụm từng ngụm hít khí thô.

Tăng Tĩnh Ngữ đẩy cánh tay của anh một cái không hiểu hỏi: "Anh làm sao vậy?"

Thiệu Tuấn rất phiền não từ trên người cô bò dậy nói: "Không sao cả, anh vào nhà vệ sinh một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.