Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 9: Chương 9: MB của Mị Sắc




Tám giờ, thứ 6, cuộc sống về đêm phải lúc tối hẳn mới bắt đầu hồi sinh, tinh tế tha thiết làm người ta hoa cả mắt.

“Tô, ghế lô đã chuẩn bị tốt, khách mời còn chưa tới sao?” Dạ theo thường lệ đứng phía sau quầy bar.

Vì lúc trước còn cầm danh thiếp của Mị Sắc, cho nên Tô Thần liền đặt một bàn, Dạ nhận điện thoại còn oán hận cậu phải chăng trong một tháng kia đã quên hắn.

“Quản lí! Ngài vào trước đi, tôi sẽ ở đây chờ bọn họ” Quản lí đã kết hôn cho nên không thích ứng nổi với không khí sôi động của Mị Sắc, Tô Thần liền mời hắn vào ghế lô yên tĩnh trước, đàm phán trong chốc lát còn cần bình tĩnh cơ trí cùng tâm tính trầm ổn.

“Người yêu anh?” Dạ chờ quản lí đi khuất phía sau ghế lô mới đảo mắt hỏi cậu.

“Đừng suy đoán linh tinh, là thủ trưởng của tôi, hôm nay chúng tôi đến đây là do công việc” Tô Thần với liên tưởng phong phú của hắn quả thực không chịu nổi.

“Công việc? Nơi này?”

“Tôi cũng rất kinh ngạc, nhưng đối phương lại chọn Mị Sắc, chúng tôi cũng chỉ có thể chuẩn bị tốt.”

“…Đối phương chọn nơi này?” Dạ thu lại ý cười, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.

Tô Thần ngoài ý muốn thấy vẻ trầm lặng khác thường của hắn, Dạ tựa hồ như đang trầm tư, nhưng bọn họ vừa nói chuyện cũng không có chuyện gì khiến hắn phải suy nghĩ.

“Người tới” Cửa lớn xuất hiện thân ảnh khách nhân, Tô Thần nói câu xin lỗi liền vội vàng nghênh đón: “Ngài khoẻ? Vương tổng? Quản lí đốc chúng ta đang ngồi trong phòng chờ, mọi thức hết thảy đều theo yêu cầu của ngài mà an bài tốt lắm”.

Đối phương nhìn cậu một cái, ý bảo trợ lý phía sau dẫn đường, tuy rằng đã muốn hơn năm mươi tuổi nhưng thân hình hắn vẫn thon gầy dẻo dai, da dẻ tuy có nếp nhăn nhưng lại vì bảo dưỡng tốt mà hồng nhuận sáng bóng, tóc cũng là đen mượt, lại càng thêm trẻ tuổi vài phần.

Phòng chờ đã chuẩn bị sẵn rượu cùng vài thực phẩm, quản lí vừa mở cửa chớp mắt liền lộ vẻ mặt tươi cười mà đón tiếp: “ Vương tổng, cảm ơn ngài trăm công ngàn việc đã bớt chút thời gian, mời ngồi bên này”.

Vưỡng lão đầu gật đầu xem như chào hỏi với quản lí, thần thái kiêu căng không ai bì nổi, Tô Thần nhìn quản lí cười cười nhưng trong lòng hắn đã đem mười tám đời tổ tông tên kia hỏi thăm.

Đàm phán cũng giống như đánh cờ, người lui thì tôi tiến, thời điểm xao động chính là lúc đạt cân bằng. Mắt thấy một giờ trôi qua, đối phương còn đánh thái cực quyền ở nơi nào, quản lí vốn nhẫn nại tốt cũng có chút nóng nảy, chán ngán: “Vương tổng, chia sẻ 50% lợi nhuận quả thực có hơi khắc nghiệt, ngài xem có hay còn đường sống nào cho chúng tôi hay không?”

Vương lão đầu bưng ly rượu lên cũng không trả lời, mà nhìn về Tô Thần ở một bên: “ Là cậu đặt phòng cùng rượu và đồ nhắm?”

“Đúng vậy!”

“Hừ! Trừ mấy thứ này không còn kiểu nào khác sao?” Đối phương quả nhiên có chút buồn bực.

Tô Thần ngắm nhìn căn phòng cũng không hiểu sao, lại không dám tuỳ tiện trả lời, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin trợ lý đối phương, ai ngờ trợ lý lộ vẻ mặt xấu hổ, quay đầu tránh đi ánh mắt cầu xin giúp đỡ của cậu.

Không khí nhất thời lâm vào bế tắc, khoé miệng Vương lão đầu ngày càng gấp, tựa hồ đều là bộ dáng muốn hung hăng gầm lên, chính là Tô Thần căn bản không nghĩ ra, ai biết bệnh nào mà hốt thuốc?.

Trong phòng im lặng bỗng vang lên một âm thanh gõ cửa rõ ràng, Tô Thần vội vàng đứng dậy mở cửa, trong lòng không ngừng cảm ơn người nào gõ cửu đã cứu mình thoát khỏi xấu hổ, chính là người ngoài cửa làm cậu sửng sốt.

Người ngoài cửa, bên người còn mang theo một nam hài xinh đẹp.

Dạ đối với cậu cười cười, âm thanh trong trẻo lập tức lập tức cắt qua bầu không khí trầm mặc xấu hổ: “ Thực xin lỗi đã làm ngài đợi lâu, hắn gọi đã lâu nhưng bây giờ mới tới”

Tô Thần nhìn hai mắt Vương lão đầu nhìn thẳng vào nam hài toả sáng, lập tức hiểu được, sắc mặt quản lí đang tái nhợt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, hai người đồng thời không biết nên nói gì.

“Mới tới sao? Tốt lắm, tốt lắm!” Vương lão đầu không còn lạnh lùng như lúc trước, thần thái dù còn kiêu căng nhưng đã phóng khoáng đi không ít.

Quản lí nhìn lão Vương không hổ càng già càng cay, tuy còn cảm thấy xấu hổ nhưng vẫn bảo trì rèn sắt khi còn nóng: “ Ngài xem phần hợp đồng này!”

Vương lão cười cười đầu liếc nhìn hắn một cái: “ Đem hợp đồng các ngươi muốn ký đi”.

Trợ lý bên cạnh nhanh chóng đưa bút cho hắn.

Tô Thần lập tức lấy hai bản hợp đồng từ trong túi ra, đối phương mơ hồ xem một lần rồi lập tức vung bút ký ngay.

Một bút đã định.

Tự nhiên hợp thời đưa ly rượu lên cậu chúc, Vương lão đầu cầm lấy trong tay: “ Chúc các vị hợp tác vui vẻ!”

“Ha ha ha! Hợp tác vui vẻ” Vương lão đầu cười to, một hơi uống hêt rượu trong ly.

Tô Thần ngẩng đầu nhìn về phía nam hài đang bồi rượu bên người hắn, trong lòng nổi lên vị chua xót….

Trong phòng chỉ còn lại Vương lão đàu cùng nam hai, nhân viên đứng chờ tự động tránh ra bên ngoài, ba người đóng cửa phòng đều nhìn nhau xấu hổ.

“…Khó trách Micheal không ký được hợp đồng…”Quản lí đốc cảm thán, nhìn về phía trợ lý đối phương: “Cậu cũng vất vả rồi.”

“Không sao, không sao. Đây là công việc của tôi mà.” Đối phương cũng nở nụ cười, trên mặt còn có chút xấu hổ ngượng ngùng, “ Các cậu cũng thật thần thông quảng đại, cư nhiên có thể gọi MB ở đây. Nơi này cũng không phải có tiền là chơi được…Ách! Tôi còn có việc phải đi trước, hợp đồng có vấn đề gì ngày mai sẽ nói chuyện!”

“Thật không nghĩ được ông chủ bọn hắn lại có loại yêu thích này, khó trách hắn không thể nói rõ với chúng ta” Quản lí nhìn bóng lưng trợ lý đối phương mà thở dài, đảo mắt nhìn về Tô Thần đang trầm mặc: “Cậu sao có thể gọi MB nơi này, thật vượt qua dự đoán của tôi, tôi sẽ nói chuyện với bộ phận tài vụ.”

Tô Thần không nói gì, cậu tất nhiên không có cái dự đoán được chuyện này! Hết thảy đều do Dạ giúp đỡ, cậu một bên quả thật bị chân thật của đối phương làm cho cảm động, một bên lại không biết đối mặt như thế nào với hắn.

“Tôi về công ty trước, cậu cũng nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi” Quản lí đốc vỗ vỗ vai hắn, trong mắt tràn đầy tán thưởng. Mặc kệ thế nào, hợp đồng cũng đã ký, nhiệm vụ của năm nay căn bản đã hoàn thành hơn phân nửa.

Gật gật đầu, lấy cớ đi toa lét, chờ quản lí rời đi cậu mới từ từ đi đến bên quầy bar, Dạ nhìn thấy cậu, vẻ mặt cũng có chút mất tự nhiên, giữa không gian âm nhạc ầm ĩ hai người cũng không nói chuyện.

“Cảm ơn cậu” Tô Thần do dự thật lâu mới nói lời cảm ơn, vô luận thế nào nếu đêm nay không có Dạ giúp sức công việc cũng không thể thuận lợi như thế.

Dạ nghe vậy mạnh mẽ ngẩng đầu, tuy rằng tập âm xung quanh rất lớn nhưng Tô Thần vẫn nghe ra giọng của hắn có chút run rẩy: “Anh.. Sao lại nhìn tôi như vậy?”

Phát hiện giọng nói đối phương lo lắng sợ hãi, Tô Thần thở dài, ngẩng đầu đã khôi phục vẻ mặt đùa giỡn: “Tôi là thật tâm cảm ơn cậu”

Nháy mắt nhìn đối phương nở nụ cười xua tan đi tối tăm, Dạ cầm tay cậu vội vàng hỏi: “Tô, bọn họ là bồi rượu, còn Dạ…”

Cậu vỗ vỗ vào bàn tay Dạ, Mỉm cười làm cho người khác an tâm: “Tôi tin tưởng cậu, Dạ là một đứa trẻ ngoan!”

Dùng cách này để sinh tồn cũng thật bất đắc dĩ, mỗi ngườu đều có quyền sống cuộc sống của chính mình, cậu cũng không có quyền bình phẩm về người khác.

“Tới nơi này…tìm người vui chơi..rất nhiều?

“Ụm, muốn làm hội viên của Mị Sắc cần có nhiều điều kiện để xét người mới muốn gia nhập”

“Vậy Vương tổng kia…” Nếu lần sau Vương tổng lại đến, có hay chăng là làm khó Dạ?

“Không cần lo lắng, hắn cũng miễn cưởng đủ tư cách”

Tô Thần gật gật đầu, cái gọi là tư cách cũng có lẽ là tư cánh có lẽ chính là trung lưu quyền quý đi? Không biết người đàn ông đã cường bạo mình có hay không là hội viên Mị Sắc? Cho nên mới vài ba lần xuất hiện trong này.

“Dạ, tôi phải kí hợp đồng cho nên trong thời gian tới hơi vội, không thể thường xuyên đến đây được”.Cậu hơi hơi trầm ngâm mà nói.

Biết hắn Dạ hiểu lầm ý của mình, Tô Thần vỗ vỗ mặt hắn: “ Cười thật tươi mới là tốt, đây là số điện thoại của tôi, lần sau sẽ mời cậu ăn cơm”

“Tô!” Dạ vội vàng lấy số điện thoại của cậu, ý nghĩ vừa rồi cũng vội biến mất.

“Lần sau cứ giao hoá đơn hai mươi nghìn đồng tiền rượu cho tôi, trong quy định công ty có cả khoản này, tôi cũng không muốn tiếp tục chiếm tiện nghi của cậu, hại cậu không thể báo cáo tài chính với ông chủ của mình.” Tô Thần nhìn hắn vội vàng cất kĩ tờ giấy mỏng manh ghi số di động: “ Tôi phải đi rồi, cậu không bận chứ?”

Phất phất tay, Tô Thần bước ra khỏi quầy bar, Dạ nhìn theo bóng lưng của cậu đến xuất thần, trong mắt hiện lên khát vọng không muốn rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.