Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 74: Chương 74: Nói cho rõ ràng




“Rốt cuộc anh muốn như thế nào?”

“Tôi muốn em yêu tôi!”

Lời vừa dứt khỏi miệng cả hai người đều im lặng, Tô Thần kinh ngạc nhìn Tiếu Nam, cậu không thể tin nổi hắn có thể nói ra những lời như vậy.

“Yêu anh? Anh không thể mãi ích kỉ như vậy được.” Nước mắt cuối cùng không nhịn được, từng giọt từng giọt chảy xuống, mà trong lời Tô Thần chỉ toàn là chỉ trích dành cho hắn.

Tiếu Nam ôm chặt lấy Tô Thần, trái tim hắn vì nước mắt của cậu mà không ngừng quặn lên từng cơn đau đớn không thôi.

“Lúc bắt đầu quả thực tôi chỉ vì thân xác em, nhưng từ khi em đến làm trợ lí riêng cho tôi, tôi lại càng chú ý đến em hơn nữa, làm nên thói quen có em bên cạnh. Tôi luôn muốn hỏi xem em đang làm cái gì, có phải ở bên nam nhân xấu xa kia hay không? Nhưng suy nghĩ này luôn giằng xé trong tôi, để an tâm chỉ có một cách duy nhất, tận lực ôm lấy em, âu yếm, vuốt ve, chỉ những lúc ấy tôi mới có cảm giác em thuộc về mình, chỉ là của mình tôi. Em có hiểu không?”

Tô Thần ngây ngốc nhìn hắn, trong ánh mắt tràn đầy nghi vấn, cậu chưa bao giờ thấy ánh mắt của nam nhân chăm chú nhìn mình, mà lúc này đáy mắt hắn chỉ có mình cậu.

“Đây …là ý gì?”

Tiếu Nam ảo não nhìn khuôn mặt mang chút hy vọng lẫn biểu tình kinh ngạc của cậu, nghĩ đến mọi chuyện trước kia mới thấy hắn thật ngu ngốc.

“Anh yêu em!”

Lời nói chậm rãi chảy ra, dường như giữa trời đông lạnh giá lại khiến người ta cảm thấy nóng sốt hừng hực.

Trái tim Tô Thần dường như hụt đi một nhịp, trong đó chỉ toàn củi khô đang bốc lửa hừng hực: “Nhưng tôi thấy anh ở Mị Sắc…bộ dáng rất hưởng thụ…”

Tiếu Nam chau mày, vì không muốn nhớ đến chuyện hai người đã chia tay cho nên hắn muốn đắm chìm trong men say, cũng tại hắn cho rằng Tô Thần sẽ không bao giờ đến Mị Sắc nữa, không nghĩ cậu sẽ nhìn thấy cuộc sống phóng túng của hắn.

“Chỉ là tìm người uống rượu ca hát cho khuây khỏa, từ lúc em đi anh chưa tìm qua một người nào.” Trên thực tế, từ ngày cùng Tô Thần mở “giao dịch” đó ra, hắn không còn chạm qua người nào khác.

Bên tai Tô Thần là lời nói phân trần của nam nhân, nhưng trước mắt cậu chỉ là một khoảng không mờ mịt, trái tim không kiềm chế nổi mà kịch liệt nhảy lên từng nhịp Đông! Đông!

Cậu có nên tin tưởng không? Tin tưởng cho những gì Tiếu Nam nói? Tin tưởng cho hy vọng tất cả sẽ biến thành sự thực?

Tiếu Nam chăm chú nhìn cậu, tuy rằng nét mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương – Tô Thần đã chịu qua nhiều đau thương như vậy, khó khăn lắm mới có thể nói yêu hắn lần thứ hai sau cú sốc bị phản bội, hắn lại ngu ngốc cho đó là điều giả dối, không nắm chặt lấy tay em ấy, lần này mình không thể ngu ngốc như vậy được nữa.

“Anh nói đó chỉ là uống rượu cho khuây khỏa…” Tô Thần mở to đôi mắt ẩm ướt xen lẫn với xót xa hy vọng, vừa nhìn đến hắn lại lập tức cúi đầu xuống.

“ Anh chọc giận em làm em không để ý đến anh nữa, một mình chạy trốn đến nơi xa như vậy, có phải em thực sự muốn sau này không còn gặp lai anh nữa đúng không?” Tiếu Nam thở dài, ôn nhu lau đi dòng nước mắt trên má cậu.

Cậu chưa từng được nam nhân đối đãi ôn nhu như vậy, cũng chưa bao giờ được thoải mái bộc lộ hết tâm tình của mình. Điều này khiến đau xót cùng ủy khuất trong lòng Tô Thần dâng lên không thể ngăn cản nổi, đồng loạt tràn ra ngoài, nức nở không nhịn được tràn ra khóe miệng, từng tiếng từng tiếng như nện bua vào trái tim Tiếu Nam.

Tiếu Nam nhất thời luống cuống chân tay, hắn chưa bao giờ dỗ dành an ủi người yêu cả, đối với người trong lòng thấp giọng khóc lóc, chỉ có thể một bên ôn nhu liếm đi nước mắt, một bên kể rõ tâm tình của chính mình:

“Anh hẳn là phải nên tin tưởng em tuyệt đối, xin lỗi, bởi lúc đấy ghen tuông ngập tràn ngập não, mà em lúc đó chỉ cười khi suy nghĩ đến hắn trước mặt anh, cho nên chuyện kia anh không chú ý nên không điều tra rõ ràng đã vội vàng kết luận oan ức cho em. Em có thể tha thứ cho anh không? Anh không phải đến chỉ đây để nói mấy lời ngon ngọt, thế nhưng quả thực trái tim anh lúc này chỉ có mình em.”

Một nam nhân cường liệt luôn sử dụng bạo lực để ép buộc cậu cũng có thể nói ra những lời này sao….Điều ấy thật khiến Tô Thần không thể tin nổi, hai mắt đẫm lệ nhìn biểu tình xấu hổ ngại ngùng của nam nhân, trái tim cậu mặc dù còn sự chống cự nhất định nhưng vẫn thuận theo tình cảm từng chút từng chút dựa vào nam nhân.

Không cần hỏi lại suy nghĩ nông cạn “Điều đó có phải sự thật hay không?”, đưa mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn đầy thấp thỏm của đối phương, chỉ chốc lát sau cậu mỉm cười vuốt ve lên khuôn mặt ấy: “Anh sẽ không buông tay?”

Tiếu Nam trịnh trọng gật đầu.

Vẻ tươi cười trên mặt Tô Thần ngày càng sâu, hai má còn hiện lên tia đỏ ửng nhàn nhạt, vẻ đẹp như nắng mai e ấp càng khiến hắn nhất thời ngây ngẩn.

“Nếu như anh theo đuổi em, em sẽ không chạy nữa.”

Khuôn mặt Tiếu Nam khẽ động, không thể tin được ý tứ trong lời nói của cậu, hạ thân lại căng thẳng, hãm sâu vào hậu huyệt mềm mại cắn chặt của Tô Thần.

“!!!!” Tô Thần hít mạnh một cái, thần sắc động tình nhanh chóng khơi dậy dục vọng dày đặc trong lam mâu u ám của hắn, môi mỏng mê người chưa phát giác được đã nở một đường cong thật đẹp, giọng nói của hắn càng trở nên trầm thấp: “Anh sẽ làm cho em không còn khí lực để bỏ đi nữa!”

Vẻ tươi cười đã trở lại trên mặt Tô Thần, hai tay cậu còn chủ động ôm chầm lấy lưng Tiếu Nam, hơi dùng lực kéo thân hắn xuống gần mình hơn nữa, trong giọng nói đều tràn đầy sung sướng khó tả: “Em mỏi mắt mong chờ nha! A!!!….Ưm”

Không đợi cậu nói xong, Tiếu Nam bắt đầu nâng người kịch liệt hoạt động, hưng phấn nóng bỏng tưởng chừng như chưa bao giờ rời khỏi căn phòng vậy.

“Ha…A…Cầm thú!”

Tô Thần một bên thở gấp, một bên trừng mắt nhìn hắn, hai chân đã mở rộng đến mức tối đa, chỉ cần nhìn xuống là thấy được hậu huyệt chính mình đang nuốt lấy hạ thân đỏ sậm thô to của hắn.

Tiếu Nam rên lên một tiếng, luật động dưới thân càng trở nên kịch liệt hơn bao giờ hết, tưởng niệm đến sung sướng đã lâu chưa được nếm qua.

“A_________!” thanh âm Tô Thần đột nhiên vang cao, chỗ mẫn cảm của thân thể được tận lực đụng đến, ngón tay không khỏi cấu chặt vào lưng của nam nhân, mang theo vài dải màu hồng chói mắt.

“Ngô!” Trên lưng mang theo chút đau xót nho nhỏ kết hợp với hạ thân được hậu huyệt liên tiếp co rút đến dị thường sung sướng, Tiếu Nam nhíu mày thật sâu, hai mắt nhắm nghiền như chịu đựng không nổi khoái cảm dằn vặt này.

Hương vị ngọt ngào trong phòng lại càng dâng thêm dày đặc, phảng phất như đây là một căn phòng đựng toàn kẹo ngọt vậy. Tiếu Nam chăm chú ôm lấy người dưới thân đang rên rỉ không ngừng, càng khiến vui sướng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Mọi chuyện tưởng như đã quá muộn hóa ra lại không phải như vậy, hắn có thể hiểu được đó là do sự bao dung độ lượng của Tô Thần, hắn âm thầm thề với chính mình sau này sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc để người trong lòng phải chịu thêm bất kì đau đớn nào nữa.

Suốt đời này hắn chỉ cần người “vợ” trước mắt làm tri kỉ ái nhân, là đã cực điểm thỏa mãn lắm rồi.

Đương nhiên cuộc tỉ thí này không cần thi đấu cũng biết trước kết quả, Tiếu Nam như ngựa đực yêu cầu vô độ làm nhiều đến mức Tô Thần vì mệt mỏi mà ngủ say, khi nhìn thấy dấu vết ái tình dày đặc trên người cậu, Tiếu Nam không khỏi ân hận mình đã không kìm chế được.

Tiếu Nam nuông chiều hôn lấy cái trán đẫm mồ hôi của người yêu, đồng thời ôm lấy thân thể mảnh mai trong lòng, mang theo vui mừng vô cùng tiến sâu vào giấc ngủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.