Cưỡng Chế Ái Chi Đường Quả Dụ Hoặc

Chương 45: Chương 45: Rời xa




Tô Thần đã thật lau chưa từng được ngủ ngon như vậy, tuy rằng vừa mở mắt cơn đau đầu do say rượu đã ập đến, nhưng đại não đặc biệt thanh tỉnh, tựa như một người nằm trong giấc mộng dài, khi tỉnh lại vẫn mang theo hỉ nộ ái ố của giấc mộng.

Ngẩn người lật tấm chăn trên người ra, huyệt thái dương Tô Thần giật giật lên đau đớn, tuy rằng không bằng một phần đau xót trong lòng cậu lúc này. Xa cách nhau, cũng có dự cảm bất an nhưng khi trực tiếp đối diện cậu vẫn vô pháp thừa nhận tất cả.

Tự cười chính mình, đối với Tần Bách mà nói, con đường làm quan mới quan trọng nhất, tình cảm? Chỉ là hoa thêu trên gấm, có càng đẹp không có cũng chẳng sao, ai có thể giúp y nhanh chóng thăng tiến, y sẽ ở bên người đó.

Ngay từ đầu cậu đã sai, tình cảm nam nữ trường tồn vĩnh cửa đã vô cùng khó, huống chi là người đàn ông với nhau? Biết rõ đến chuyện này, nhưng cậu vẫn không muốn lo xa, đáy lòng vẫn nổi lên nhiều hy vọng, hy vọng Tần Bách cùng cậu sẽ là ngoại lệ!

Nhưng cuối cùng hy vọng ấy hôm nay cũng đã tan vỡ, đưa cậu ngã về hiện thực đau thương, trở tay không kịp, đau đớn vạn phần không gì sánh nổi.

Mờ mịt ngẩng đầu, cả căn phòng phá lệ yên tĩnh càng khiến Tô Thần như cô đơn lạc lõng trong ấy, từ nay về sau chỉ có mình cậu mà thôi, âm thanh vui cười đâu đó bây giờ chỉ còn là quá khứ xa xôi, sẽ không bao giờ có thể quay lại nữa.

Điện thoại di động đột nhiên vang lên, cậu chậm chạp giơ tay đón nhận, là A Ngũ đã giúp cậu tìm được phòng ở, nói với hắn cậu đang tắm rửa, chậm rãi thu dọn đồ đạc của chính mình, mọi thứ liên quan đến Tần Bách đều bỏ lại, chỉ mang theo một quyển album lưu giữ tuổi thanh xuân tươi đẹp mà thôi.

Đút chìa khóa vào cửa, cậu đứng yên lặng một lúc lâu, cuối cùng không chút do dự khép cửa bước đi.

A ngũ đứng bên bên nhà mới chờ cậu, thấy cậu mang nhiều đồ đạc đến liền tiến đón: “A Thần, cậu lần này thật nhanh chóng! Vừa lúc nãy còn trong điện thoại nói chờ tôi chút, không phải tớ đang nằm mơ chứ.”

Tô Thần theo hắn lên lầu, không cao, ở tầng 2, vừa nhìn đã biết đây là một căn phòng cũ, chủ nhà cũng không lắp đặt quá nhiều thiết bị, có nhiều chỗ tường đã bị tróc ra, mặc dù nhỏ nhưng lấy ánh sáng rất tốt, xung quanh cũng rất yên tĩnh, cậu cũng không thể chê trách gì, có chỗ trú ngụ là quá tốt rồi.

“Cảm ơn cậu A Ngũ.”

“Không có việc gì, có cái gì không thích cứ gọi điện thoại cho tớ, tớ còn tiếp một người khách nữa, lần sau gặp lại.” A Ngũ khoát tay dặn dồ vài câu liền voi vàng rời đi.

Tô Thần hít thở sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần bắt đầu thu dọn hành lí.

Bởi vì chủ nhà là bạn của A Ngũ, cho nên hôm nay đã có thể vào ở. Ngày hôm sau Tô Thần đến ngân hàng rút một phần tiền tiết kiệm ký luôn nửa năm hợp đồng với chủ nhà, rốt cuộc cũng kiên định kí xuống, tiếp theo là bổ sung đồ gia dụng trong phòng, chờ tất cả thu xếp xong cũng là ba ngày sau.

Ba ngày bận rộn chuẩn bị cậu không còn chút thời gian suy nghĩ đến Tần Bách, Tiếu Nam hay Duyệt Dạ nữa, tâm tình cũng thoải mái đi không ít, lúc này trong yên lặng bỗng suy nghĩ đến Tần Bách, cậu cũng không đau khổ như mấy ngày trước đây.

Thời gian là liều thuốc hiệu quả nhất, mặc cho bất kì ai dù bị dằn vặt khổ sở đến mức nào, sẽ biến mất dần dần theo thời gian. Tô Thần chợt nghĩ có phải mình không còn yêu Tần Bách sâu sắc cho nên tâm tình dễ dàng chuyển biến tốt đẹp? Hay là, bọn họ ở cùng nhau chỉ là sưởi ấm cho nhau, cũng không phải là tình yêu sâu đậm gì?

Nếu suy nghĩ ấy có thể khiến cậu sống tốt, Tô Thần nguyện ý tin tưởng như vậy.

Mở laptop, cậu suy nghĩ một chút bắt đầu gõ bàn phím, hai bức email, một cho Tần Bách nói y cậu sẽ không nhận căn hộ, mặc y tùy ý xử lý. Một bức là cho Tiếu Nam, đơn xin từ chức.

Lúc trước vì Tần Bách mà kiêng kị Tiếu Nam, hôm nay đã không còn,…ràng buộc đó nữa, cậu cũng không cần theo hắn làm thư kí.

Lúc gửi thư đi, trong mắt cậu bỗng hiện lên đôi mắt màu lam băng lãnh, tâm đột nhiên đập lên mạnh mẽ, khuôn mặt không tự chủ được mà nóng lên.

Bình tĩnh nghĩ lại, Tiếu Nam quả thực rất có mị lực, cậu cũng thoáng hiểu rõ tình cảm đáy lòng mình với người đàn ông, nhưng khi tỉnh táo lại cậu thấy mình không thực tế chút nào, đó là người cưỡng hiếp cậu, dùng mọi thủ đoạn áp bức, hai người ở cùng nhau ngay từ đầu đã là sai lầm, mà chuyện tốt đẹp vô tình phát sinh trong quan hệ ấy cũng sẽ nhanh chóng biến mất thôi! Hai người xa lạ không quen biết mới là mối quan hệ đúng đắn giữa họ.

Xế chiều hôm đó Tô Thần nhận được thư trả lời của Tần Bách: “Được.”

Cậu mở to mắt nhìn dòng chữ ngắn ngủn hiển hiện trên màn hình, nở nụ cười tự giễu, ngực đột nhiên thông suốt, một người người đàn ông như vậy có cái gì tốt để mình chờ mong, có cái gì đáng giữ lại?

Tâm trạng thay đổi làm cậu nhất thời buông xuống gánh nặng để khoác lên bộ quần áo đẹp đẽ mới, có đôi khi hoài niệm và không thể buông xuống chỉ là một góc độ, chỉ khi có cơ hội nhìn lại mới cho ta một kết quả đúng đắn nhất.Thực ra cái gọi là tình yêu đích thực, cũng chỉ là một góc của suy nghĩ, buông, vỗn dĩ không phải là quá khó.

Trực tiếp cắt đứt tín hiệu, Tô Thần biết mình cùng Tần Bách sau này sẽ không còn gút mắc nào với nhau nữa.

Ngoài ý muốn đến chạng vạng Tiếu Nam gọi điện thoại đến, Tô Thần do dự không biết có nên đón hay không, chỉ nhìn tên trên màn hình đến xuất thần. Cậu không biết người đàn ông sẽ nói cái gì với mình, giữa bọn họ có cái gì cần nói nữa sao?

Thế nhưng, điện thoại cứ reo một lần rồi lại một lần mãi mãi không dừng, giống như đang nói nếu cậu không đón nhận sẽ không buông tay, cố chấp như vậy khiến cậu có chút lo lắng.

Cuối cùng tại hồi thứ hai mươi mốt Tô Thần mới cắn môi bốc máy lên nghe.

“Em đang ở đâu?” Giọng nói trầm thấp truyền đến, ẩn ẩn lửa giận trong đó.

Tô Thần dừng lại một chút mới nói: “Anh đã xem qua email?”

Tiếu Nam tựa hồ nhịn không được lửa giận, quát lên: “Em rốt cuộc đang ở nơi chết tiệt nào?”

Tô Thần nhíu mày, người đàn ông phẫn nộ đại khái là không tiếp thu nổi chuyện mình gửi đơn xin từ chức đến sao?

Cậu im lặng khiến Tiếu Nam cảm thấy hắn có chút thất thố, lúc mở miệng lại hắn đã khôi phục lại vẻ trầm ổn như hằng ngày: “Email từ chức không phù hợp với thủ tục của công ty, nếu em muốn từ chức cũng phải đến công ty trước.”

Tô Thần thở phảo nhẹ nhõm, suy nghĩ một chút nói: “Ngày mai tôi sẽ đến phòng nhân sự của công ty làm việc.”

“Lập tức đến công ty, một mình tôi đang tăng ca.”

“..Được rồi.”

Cắt đứt cuộc gọi, đáy lòng Tô Thần nảy lên sự khổ sở, người đàn ông hình như với việc từ chức của cậu rất vội vã, ngay cả một đêm cũng không thể chờ nổi. Cũng đúng đối với hắn mà nói, cậu cuối cùng cũng chỉ là công cụ tiết dục mà thôi, cho một công cụ làm chức vụ quan trọng như vậy, người đàn ông hẳn rất hối hận đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.