Edit: Quân Ly
Dạ Mộc cả kinh, sau đó liền nghe Trương Viễn tiếp tục nói,
“Tướng quân ở cửa thành khởi binh cùng Triệu Vương đối đầu. Nhưng có Nhị hoàng tử tương trợ, tướng quân lại đánh bất ngờ, rất nhanh liền đánh tan binh mã của Triệu Vương, nhưng Triệu Vương dưới sự bảo vệ của thân tín đã trốn thoát, rất có thể ở hoàng cung.”
“Cho nên tướng quân để thuộc hạ đưa tiểu thư lập tức hồi phủ, nơi này không an toàn.”
Dạ Mộc vừa nghe Dạ Lệ phát động thế công, trong lòng liền có chút lo lắng.
“A Cực đâu? Hắn có việc?”
“A Cực công tử không có việc gì, mời tiểu thư cùng thuộc hạ đi trước.”
Dạ Mộc gật gật đầu, nhưng cảm giác quái dị trong lòng lại càng nặng. Nhị hoàng tử sao đột nhiên lại giúp Dạ Lệ? Bọn họ không phải địch nhân, cũng không phải là bằng hữu......
Càng ngày càng nhiều điểm đáng ngờ làm trong lòng nàng ẩn ẩn có chút hiểu ra, rồi lại không thể tin được.
Sau khi xuất cung, Dạ Mộc liền thấy Dạ Lệ nhưng không phải ở tướng quân phủ, mà là ở một quảng trường tế thiên trong thành.
Lúc này trên đường một mảnh hỗn độn, không có một dân chúng bình thường nào. Trên mặt đất đầy vết máu, chứng minh buổi sáng nơi này trận chiến khốc liệt thế nào.
Trên quảng trường, mấy vạn người mặc áo giáp đen ủng hộ đài tế thiên, mỗi người trên mặt đều mang theo sát khí, nhưng khi nhìn về phía người trên sân thượng trong mắt lại tràn đầy trung tâm!
Dạ Mộc càng thêm kỳ quái, nàng ngẩng đầu nhìn về phía đài tế thiên, Dạ Lệ ở trên sân thượng, thân hình cao lớn, uy phong đường đường!
“Mộc Nhi, ngươi đã rồi!”
Dạ Lệ nói xong, đám người lập tức tránh ra, để Dạ Mộc đi qua.
Dạ Mộc áp xuống kinh hãi đi tới, bàn tay to của Dạ Lệ xoa đầu nàng. Nhiều ngày không thấy, hắn so với trước kia khí phách hăng hái không ít, cả người tinh thần sáng láng, thật giống như mãnh thú ra khỏi lồng, có loại cảm giác thật khí phách.
“Phụ thân.”
Dạ Mộc muốn nói lại thôi hỏi,
“Vì sao lại tụ tập ở đây?”
Không phải nói Triệu Vương thất bại trốn thoát sao? Lúc này, Dạ Lệ hẳn là phải tìm người của hắn mới phải chứ, sao lại bày ra bộ dáng như muốn tấn công hoàng cung?
Dạ Lệ hơi hơi mỉm cười,
“Triệu Vương kia, ta đã phái người đi tróc nã, hiện giờ Triệu Vương quân đội đã mất, đúng là thời điểm tốt để thừa thắng xông lên. Trước mắt chỉ còn lại cấm quân khó chơi, muốn giết hoàng đế, hôm nay còn có một trận ác liệt phải đánh!”
Cho nên Dạ Lệ là muốn cùng ngày đánh bại Triệu Vương liền tấn công hoàng cung, việc này sao có thể?
Dạ Mộc cả kinh, hiện giờ hoàng cung thế cục không rõ, lúc này thừa thắng xông lên, cũng quá qua loa!
Còn có Nhị hoàng tử kia, không phải nói Dạ Lệ cùng Nhị hoàng tử kết hiệp nghị? Vì sao hiện tại lại không thấy hắn?
Dạ Mộc càng nghĩ càng hỗn loạn, nhưng không đợi nàng đưa ra nghi vấn, Dạ Lệ liền chỉ vào người bên cạnh, cười với nàng nói,
“Ngươi tới vừa lúc! Trước khi phát binh, vừa lúc để ngươi nhận người. Những người đó, đều là thuộc hạ cũ của vi phụ! Lúc trước ta cùng hoàng đế đánh thiên hạ, bên người có rất nhiều huynh đệ, nhưng hiện tại, cũng chỉ dư lại bọn họ!”
Dạ Mộc nhìn hơn hai mươi người kia, những người này các hơi thở vững vàng, nhìn qua võ nghệ bất phàm, càng quan trọng là bọn họ đối với Dạ Lệ cực kỳ trung tâm.
...... Dự cảm bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt, bởi vì nắm chắc thắng lợi, cho nên Dạ Lệ đem hết thế lực tiềm tàng đều triệu tập tới đây?
Thời điểm mấu chốt, những đối tượng hợp tác quả nhiên đều bị Dạ Lệ vứt bỏ, cuối cùng mới đưa những người này thả ra. Có thể thấy được, Dạ Lệ đối với bọn họ có bao nhiêu tín nhiệm, lại có bao nhiêu coi trọng.
“Tướng quân, đây là tiểu thư? Tuổi còn nhỏ nhưng vững vàng bình tĩnh, quả nhiên bất phàm!”
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên Wattpad @junli0522, những nơi khác đều là đăng trộm không xin phép!]
Lão tướng mặt sẹo bên người Dạ Lệ đột nhiên chen vào nói, đối mặt Dạ Lệ, hắn tùy tâm sở dục như vậy mà Dạ Lệ cũng không trách tội, ngược lại cười to!
“Không sai, nó là nữ nhi ta thích nhất, tất nhiên là bất phàm!”
Mọi người đều nở nụ cười, bọn họ trung thành với Dạ Lệ, đối với Dạ Mộc, tự nhiên liền biến thành quan tâm, loại cảm tình biến hóa này làm Dạ Mộc lần cảm thân thiết, trong hoảng hốt, tựa hồ thấy được những lão chiến hữu trước khi xuyên qua của cha mình.
Nhưng Dạ Lệ ở trong bảo tàng, đối mặt với tâm phúc nói giết liền giết. Những người này, vì sao còn tín nhiệm Dạ Lệ như vậy? Là không biết bản tính Dạ Lệ, hay là...... Dạ Lệ làm gì bọn họ?
Dạ Mộc rốt cuộc nhịn không được, ngửa đầu hỏi Dạ Lệ,
“Phụ thân, bọn họ là thuộc hạ cũ của người? Vì sao ta trước kia chưa từng thấy?”
Dạ Lệ vuốt đầu nàng, trong mắt hiện lên một tia thâm ý.
“Ngươi trước kia chưa thấy, là bởi vì bọn họ bị triều đình chèn ép, trải qua thời gian không bằng heo chó. Vi phụ không có biện pháp, chỉ có thể đưa bọn họ giấu đi.”
Khi Dạ Lệ nói lời này, làm hiện trường an tĩnh xuống, rất nhiều người động tình đối với hắn tràn ngập cảm kích.
“Lúc trước bọn họ và vi phụ cùng nhau liều mạng mới đưa lãnh thổi bị Sở quốc chiếm lĩnh cướp lại, lại còn mở rộng bản đồ. Ai ngờ sau khi chiến sự yên ổn, cẩu hoàng đế hứa hẹn vinh hoa phú quý lại lật lọng! Lúc trước trừ bỏ vi phụ, còn có hai vị tướng quân, bọn họ quá ngay thẳng, thấy các tướng sĩ nên được chút ích lợi, phẫn nộ nói lời không nên nói đã bị hoàng đế lấy lý do 'ý đồ gây rối' giết. Chỉ còn lại ta, ta thật cẩn thận, cúi đầu xưng thần mới tránh được một kiếp......”
Khi hắn nói lời này, ánh mắt thâm trầm, ngữ khí bi tráng, phảng phất chuyện cũ không thể quay đầu...... Hắn nói, đem Dạ Mộc nghĩ hồ đồ, phảng phất chưa bao giờ từng nhận thức hắn, Dạ Lệ không phải một người cẩn thận tàn nhẫn? Hoặc là nói, trước kia hắn đều là giả, hắn cẩn thận tàn nhẫn đều là vì muốn bảo vệ người? Đây, mới là chân tướng sao?
Dạ Lệ ngẩng đầu, đôi mắt đảo qua toàn trường, biểu tình ngưng trọng.
“Mộc Nhi, ở chỗ này rất nhiều người, đều là những người lúc trước ở trên sa trường tắm máu chiến đấu hăng hái! Bọn họ rất nhiều người bởi vậy không có gia đình, cũng mất đi thân thể hoàn hảo. Đợi già đi, bọn họ lại không có chút hồi báo nào, ngược lại là vô tận nô dịch cùng chèn ép!
Cẩu hoàng đế sợ võ lực ảnh hưởng quá lớn mà nguy hiểm cho địa vị, cho nên trọng dụng quan văn, áp lực quan võ, rất nhiều tướng sĩ không chiếm được trọng dụng và tán thành, đầy ngập nhiệt huyết cuối cùng phải buồn bực mà chết, mà càng nhiều binh lính cơm đều ăn không đủ no, càng nói gì tôn nghiêm!”
“Những văn nhân đó tiêu xài giang sơn bọn ta đánh được, ăn chơi đàng điếm. Bọn họ lại áo không che thể ăn không đủ no, đây là công bằng sao? Không công bằng! Nếu không công bằng, tự nhiên phải có người tới chủ trì công đạo!”
Dạ Lệ dùng nội lực dẫn âm, thanh âm càng lúc càng lớn, ngữ tốc cũng càng lúc càng nhanh, mấy chữ cuối cùng càng làm tinh thần rung lên!
“Từ hôm nay trở đi, võ nhân chúng ta không bao giờ là người hạ đẳng! Cẩu hoàng đế chèn ép võ tướng, trọng dụng văn nhân, mà sau khi ta đánh hạ Việt Quốc, sẽ trọng dụng võ nhân, chèn ép văn nhân! Ta cũng không tin, văn nhân có thể an bình, mà võ nhân không được! Đây chúng ta nên được, bọn họ không cho, chúng ta đây liền tự đoạt lấy!!”
Lời nói tràn ngập chính nghĩa làm tất cả mọi người đều phấn chấn không thôi.