Sinh hoạt mỗi ngày đều có những bất ngờ thú vị.
Những lời này nói thật mẹ nó đúng.
Nói cách khác, nếu như bạn vừa tỉnh lại vào buổi sáng tinh mơ, phát hiện mình không nằmtrên giường của mình, không ở tại gian phòng của mình, không mặc quần áo của mình, sau đó soi gương, từ trên xuống dưới, mình rồi lại cũng không phải là mình…
Điều này sao có thể?
Cũng không phải tiểu thuyết, còn trọng sinh xuyên không gì gì đó.
Nhưng thức dậy phát hiện thời gian đột nhiên nhảy nhanh năm năm cũng rất đáng sợ được không nào? Này căn bản không thể diễn tả bằng lời a!
Cố Liên Phong nhìn một vòng quanh phòng.
Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ của mình, giường vẫn là giường của mình.
Soi gương cũng không thấy biến hóa gì lớn ——
Hắn đối diện gương làm ra đủ loại biểu cảm, dùng cả hai tay, cứng rắn biến một khuôn mặttuấn tú nhã nhặn méo mó đến không còn hình dáng, sau vài giây đồng hồ, lần nữa khôi phục lạimặt không biểu tình.
Nhưng chính là không đúng.
Người cả đời có mấy cái năm năm a, hắn như thế nào không giải thích được liền dùng hết trong một lần?
Hắn ngồi bên giường bình tĩnh một hồi, điều chỉnh chút cảm xúc, sau đó đứng lên vào phòng tắm tắm rửa, kéo ra ngăn tủ thay quần áo.
Hai mươi hai tuổi đến hai mươi bảy tuổi, cho dù là phẩm vị hay là khí chất, đều đã có thay đổi rấtlớn. Này liền đặc biệt hiểu hiện trên phong cách ăn mặc, quần áo rõ ràng là áo sơ mi quần dài được thiết kế riêng, hắn cảm thấy có một loại không được tự nhiên nói không ra lời.
Cố Liên Phong giật giật cổ áo, cuối cùng vẫn nhịn không được, dứt khoát cởi bỏ mấy núttrên cùng, cũng cởi ra tay áo sơ mi, xắn vài vòng lên đến trên khuỷu tay.
Cảm giác xa lạ tràn ngập trong không gian quen thuộc này lại khiến cho hắn có chút không ngồi yên được nữa.
Liền mở ra cửa phòng ngủ đi ra ngoài.
Di động cũng không đặt ở phòng ngủ, hắn muốn coi qua để tìm hiểu một chút về tình huống củahắn hai mươi bảy tuổi, hay là dứt khoát gọi điện thoại cho Sở Hạo Dương kia hỏi một chút?
Hay là nói mình mất trí nhớ.
Cố Liên Phong vừa mới nghĩ như vậy, một cái chớp mắt tiếp theo, vẻ mặt liền cứng lại rồi.
Sau đó thiếu chút nữa không vỡ thành từng khối rơi xuống đất.
Hắn muốn gặp Sở Hạo Dương không sai.
Nhưng mẹ nó ai nói là cái dạng này.
Sở Hạo Dương là bạn nối khố của hắn, chơi từ nhỏ đến lớn, cũng là anh em của hắn.Nhưng từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thấy qua bộ dạng khỏa thân trần truồng của cậu.
Hôm nay xem như được mở mắt!
Cố Liên Phong cả một lúc lâu cũng không bình tĩnh được.
Bộ dạng không mảnh vải che thân trói bằng dây thừng đeo chặn mồm (*khẩut tắc 口塞)quỳ gối trước cửa của Sở Hạo Dương thực sự còn kích thích hơn việc hắn khi thức dậy phát hiện mình già đi năm tuổi.
Đậu má!
Cố Liên Phong không ngừng điều chỉnh cảm xúc, mặt không biểu tình đi qua.
Từ trên cao nhìn xuống Sở Hạo Dương.
“Người anh em?”
Đối phương không có phản ứng.
Hắn nhíu mày, kéo quần dài ngồi xổm xuống, gọi thêm một tiếng, “Sở Hạo Dương?”
Đối phương cúi đầu vẫn không nhúc nhích.
Cố Liên Phong liền đưa tay đẩy vai cậu, kết quả cả người lắc lư một cái, trực tiếp ngã xuống. Hắn vội vàng đỡ lại, mới phát hiện nơi tay chạm đến nóng hổi.
Cố Liên Phong đưa tay sờ trán cậu, quả nhiên bỏng đến không xong.
Mẹ kiếp.
Thầm mắng một câu, cũng không biết tình huống hiện tại của người ta có phải do hắn tạo nghiệt hay không, nhưng dù có đào ra một cái hố trong đầu hắn, Cố Liên Phong hắn cũng không nghĩ ra được tình huống nào mới có thể khiến cho bạn tốt hơn hai mươi năm của mình lại quỳ gối ở trước cửa phòng mình.
Cũng không phải hoàn toàn nghĩ không ra…
Cố Liên Phong liền thử nghĩ đến hai ba loại khả năng, sau đó liền ngừng lại.
Này thật đáng sợ.
Hắn dùng sức, cố gắng ôm ngang người lên, đặt xuống giường trong phòng ngủ.
Nhìn ửng đỏ trên mặt Sở Hạo Dương, mày nhíu chặt, một bộ dạng khó chịu đến không xong. Liền gỡ ra thứ đồ vật trên miệng cậu, xong lại cởi cái dây thừng kia, cũng không biết là buộc như thế nào, từ đầu vai đến ngực lại đến mông eo đến hai gối, buộc đến chặt, chân cũng không thẳng ra được.
Cố Liên Phong phí hết công sức, vẫn không thể cởi bỏ nút buộc kia, hắn ra ngoài mang theo kéo quay lại cắt đứt dây trói.
Dây thừng kéo căng một chút, sau đó liền lỏng ra, lúc hắn gỡ dây thừng ra khỏi người, Sở Hạo Dương không tự chủ phát ra mấy tiếng rên rỉ. Chọc đến Cố Liên Phong đều ngượng ngùng.
Gỡ dây ra, trên người cậu vẫn lưu lại không ít dấu vết, đều bị siết phồng lên, phiếm hồng, tụmáu, chân cũng cả buổi duỗi không thẳng. Dáng người Sở Hạo Dương vô cùng đẹp, vai rộngchân dài, cơ bụng tám khối, vốn liếng* đầy đủ. cố liên phòng có ý định xoa xoa cho cậu thôngmáu hóa ứ, chỉ là khong biết xuống tay chỗ nào.
(*Nguyên văn là 本钱 bản tiễn: mị nghĩ là để ám chỉ cái ấy ấy.)
Nghĩ thầm thằng nhóc này thể chất tốt, ngủ một giấc liền không còn gì, kéo chăn qua muốn đắp cho cậu. Liền phát hiện Sở Hạo Dương vẫn là một bộ dạng rất không thoải mái, chau mày, môi trắng bệch.
Kết quả là phát hiện cái gì đó… Sở Hạo Dương chỉ sợ là bị chơi đùa đến tàn nhẫn, hai chân dài mềm yếu mở ra, Cố Liên Phong vừa nhìn nhất thời mặt đỏ đến không xong, chuẩn bị tâm lý cả hồi lâu. Nhìn dáng vẻ thật sự khó chịu của Sở Hạo Dương, rốt cuộc lấy hết dũng khí dè dặt cẩn thận rút ra.
Sở Hạo Dương lúc lên đại học chính là chủ lực của đội bóng, thường xuyên đá bóng, bờ mông rắn chắc vểnh cao, theo động tác của Cố Liên Phong, cổ họng rồi lại trong vô thức phát ra tiếng rầm rì không biết là khó chịu hay là gì.
Cố Liên Phong ném vật kia xuống đất, kéo chăn đắp lên, thấy Sở Hạo Dương vẫn rầm rì,liền cúi xuống ghé tai vào nghe.
Kết quả là sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Vãi nồi thằng nhóc này như thế nào gọi tên của hắn vào lúc này?
Cố Liên Phong không dám nghĩ nhiều, trù trừ một hồi, kéo cửa liền đi ra ngoài. Tìm được di động của mình trong phòng khách, tra một lần, lại đến phòng sách bật máy tính nhìn một vòng.
Sau đó gọi điện thoại cho nhiều người, tới tới lui lui mấy lời khách sáo, dần dần sờ ra tám chín phần mười.
Vẻ mặt hắn cực kỳ phức tạp.
Này tính là chuyện gì?
Hắn biết được hoàn cảnh trong nhà của Sở Hạo Dương rất tốt, nhưng lại chưa bao giờ biết được có tiền có thế là dùng như thế này.
Đầu tiên là tìm người hố mình, xong xuôi lại tới làm viện quân? Chuyện này… cũng quá không có ý nghĩa rồi.
Người vừa nãy gọi điện còn hỏi hắn, hôm qua Sở Hạo Dương không phải đã nói xin lỗi cậu rồi sao, các cậu xảy ra chuyện gì? Đều là anh em lâu như vậy, có chuyện gì vẫn là nói ra mới tốt. Dù sao cậu ấy cũng không có khả năng thực sự gài cậu?
Cố Liên Phong vỗ trán, này cũng có thể không nhất định.
Nhìn cảnh tượng hiện tại, tối hôm qua cũng không biết ai hố ai.