Cưỡng Chế Người Yêu

Chương 4: Chương 4




Thời điểm Lý Hoài An gõ cửa, Cố Liên Phong đúng lúc xoa ấn xong rồi, kéo chăn đắp lên cho Sở Hạo Dương, hô lớn: “Chờ một chút.” Quay người sắp lại khay thuốc.

Hắn làm xong muốn đi mở cửa, liền nhìn thấy Sở Hạo Dương ở bên kia đang chật vật kéo xuống tay áo bên cánh tay không truyền dịch.

Cố Liên Phong liền đặt đồ trong tay xuống, đi qua hỗ trợ.

Tay Cố Liên Phong vừa đụng đến, Sở Hạo Dương lập tức bất động. Chờ đến khi Cố Liên Phong cúi đầu cài lại nút cho cậu, lại vụng trộm ngẩng đầu nhìn chăm chú.

Cố Liên Phong cũng không phải không phát hiện ra, nhưng hắn thật sự không biết bày ra biểu tình gì, vì vậy liền làm như không thấy.

Chờ đến khi mở cửa cho Lý Hoài An, Cố Liên Phong cho đối phương đi vào trước, mình đi trả khay thuốc. Lúc trở về liền nhìn thấy Lý Hoài An dựa cửa đứng đấy, tay cầm điếu thuốc một bộ dạng muốn hút lại không dám hút.

Dù sao đây cũng là bệnh viện, còn là bệnh viện của chú hai cậu ta.

Chính là Cố Liên Phong không hiểu, Lý Hoài An làm gì đứng cửa không vào.

Chờ đến khi hắn đến gần, Lý Hoài An thu chân đứng thẳng, nhét gói đồ ăn trong tay mình vào ngực hắn: “Tớ đi trước a.” Nói xong cũng không quay đầu lại, gọn gàng lưu loát mà đi rồi.

Cố Liên Phong bật cười, xách đồ ăn trong tay, đẩy cửa tiến vào.

Chỉ sợ hắn đoán đúng, Lý Hoài An tám phần mười biết cái gì đó.

Lúc hắn đi vào Sở Hạo Dương đang ngồi ở đầu giường tháo ống quần xuống.

Ống truyền dịch vốn cắm trên mu bàn tay rũ xuống không trung, nước theo kim truyền nhỏ xuống đất tí tách.

Cố Liên Phong vừa đặt đồ trong tay xuống tủ đầu giường, Sở Hạo Dương giật bắn mình như bị sét đánh, lập tức ngẩng đầu lên.

“Cậu muốn làm gì?” Cố Liên Phong làm cho mình không thèm để ý đến phản ứng này của cậu, cởi túi, lấy hộp cơm bên trong ra: “Có chuyện gì ăn xong rồi hãy xử lý, tớ có lời muốn nói với cậu.”

Hắn lấy hộp cơm ra, thuận tay đưa cho Sở Hạo Dương một cái.

Kết quả mở ra xem, Lý Hoài An mua là cơm bò nạm*.

(*牛腩饭 như cơm cà ri ak.)

Cố Liên Phong không quá thích ăn thịt bò, hắn cực kỳ kén ăn, nếu ăn thịt bò, nhất định phải xử lý đến không còn chút mùi tanh. Chẳng qua là lúc này cũng không được lựa chọn, dùng đũa gắp lên bốn năm miếng, vốn là chuẩn bị ném vào thùng rác, khóe mắt liếc qua liền thấy bộ dạng bị phá hư* của Sở Hạo Dương, nhớ tới thằng nhóc này thích ăn nhất là thịt dê bò, cổ tay chuyển hướng, liền gắp đến hộp cơm của cậu.

(*Nguyên văn 辣手摧花 lạt thủ tồi hoa: dùng thủ đoạn độc ác tàn phá cái đẹp, cũng là dùng thủ đoạn tàn nhẫn phá hư cái đẹp.)

Sở Hạo Dương hơi nghiêng người ra sau, rõ ràng là có chút được sủng mà sợ.

Tiểu tử này rốt cuộc đã làm nên chuyện thất đức gì a?

Cố Liên Phong liền buồn bực.

Sở Hạo Dương là gì của hắn? Giao tình cho đến bây giờ, đã sớm không thể hình dung bằng hai từ bạn bè.

Là bạn thân, càng là anh em.

Đừng nói đến giao tình hai người chơi từ nhỏ đến lớn, chỉ cần nói đến việc Sở Hạo Dương mấy lần tại trong lúc nguy nan giúp đỡ hắn, những lần sống chết có nhau cũng không quá đáng.

Nhưng tại sao, trong máy tính hắn vậy mà tồn tại những ảnh chụp đó, còn có video… dựa vào tính tình của hắn, cũng không phải là lưu lại cho mình xem đi?

Đừng, nhưng tuyệt đối đừng.

Cố Liên Phong cười khẽ một tiếng, hạ quyết tâm phải hỏi thăm mọi chuyện cho ra nhẽ.

Bỏ một miếng cuối cùng vào miệng, rút ra một khăn giấy ướt lau sạch từng ngón tay.

Sở Hạo Dương rất nhanh cũng buông đũa.

Nhìn bộ dạng mặt đỏ môi trắng của cậu, rõ ràng vẫn còn yếu ớt, lúc này ngồi ở đầu giường, lưng nhưng vẫn ưỡn đến thẳng tắp, mọi cử động vô cùng đoan chính xinh đẹp.

Cố Liên Phong chờ cậu buông đũa, dứt khoát không quanh co lòng vòng: “Cậu đây là có chuyện gì?”

Ai ngờ Sở Hạo Dương chống bàn đứng lên, đầu gối mềm nhũn liền muốn quỳ xuống. Cố Liên Phong cũng không dám nhận phần đại lễ này, còn chưa nói đến này là nơi công cộng, một lần chưa quen hai lần sẽ quen*, hắn nhanh tay lẹ mắt giữ lại cánh tay người ta, đẩy lên giường: “Ngồi nói.”

(*Nguyên văn 一回生二回熟 nhất hồi sinh nhị hồi thục.)

Giọng nói của Sở Hạo Dương có chút khàn, cúi đầu ngồi đó, hoàn toàn không có một bộ cao cao tại thượng giống ngày thường: “Chủ nhân..”

“Nói cho đúng!”

Cố Liên Phong sầu đến nhéo nhéo mũi, thật muốn mở đầu của cậu ra, nối lại cái dây thần kinh không biết như thế nào bị nối sai rồi.

“Về sau gọi tên tớ, có nghe không?” Trong lúc Sở Hạo Dương vụng trộm nâng mắt nhìn hắn, Cố Liên Phong hạ tay xuống, trên khuôn mặt tuấn tú ngược lại vẫn không nhìn ra chút biểu tình: “Cũng không cần gọi như vậy, nói đi, mấy ngày nay cậu làm sao vậy? Như thế nào sẽ vào viện.”

Nếu là Sở Hạo Dương trong ấn tượng của hắn, Cố Liên Phong chắc chắn sẽ không dùng giọng điệu như vậy, nhưng mà hắn phát hiện, đối mặt với người này, chỉ như vậy mới có thể dễ dàng nói chuyện.

Quả nhiên nghe được ý tứ ra lệnh trong lời nói của hắn, Sở Hạo Dương nói chuyện quả nhiên bình thường hơn rất nhiều: “Mấy ngày nay, vẫn luôn bận rộn công tác, buổi tối đến cửa hàng tiện lợi mua đồ, có chút tuột huyết áp ngất đi mà thôi.”

Nói đến mấy chữ cuối cùng, dù đã giấu kỹ, Cố Liên Phong vẫn có thể nghe ra vài phần xấu hổ.

Nhưng Cố Liên Phong lập tức phản ứng lại, dò xét: “Vậy mấy ngày này cũng không thay quần áo?” Sở Hạo Dương rõ ràng vẫn mặc bộ đồ khi rời nhà mình đi ngày ấy.

Sở Hạo Dương lập tức ngậm chặt miệng, không chịu nói.

Lông mày Cố Liên Phong chậm rãi nhíu chặt, cuối cùng dứt khoát nhăn lại một chỗ.

Sở Hạo Dương rõ ràng không nói thật với hắn!

Sở Hạo Dương là ai a, từ nhỏ một giọt nước mắt rơi cũng là một hạt đậu vàng, ăn ngon mặc đẹp ba mươi năm, như thế nào hiện tại giày vò mình như vậy?

Còn “bận rộn công tác”! Buồn cười! Bận rộn công tác bận thành cái dạng này?

Cho dù ngày mai làm ăn có phá sản, Sở đại thiếu cũng không đến nỗi này.

Muốn nói mới vừa rồi là có chút phát sầu, lúc này đây lại có chút phẫn nộ.

Tốt xấu Sở Hạo Dương cậu có tiền có thế, đặt trong đám người nhị đại kia, cũng xem như người thành đạt rồi, giày vò mình như vậy tính là cái gì? Hả?

Hắn hiện tại cũng không muốn để ý tới giữa hai người rốt cuộc là có ân oán gì, cho dù về sau hai người biến thành người dưng, hắn cũng không muốn nhìn thấy cái dạng này của Sở Hạo Dương.

Khó coi!

Cố Liên Phong cầm lên áo khoác vắt ở chân giường, sườn mặt hướng về Sở Hạo Dương: “Về sau cậu đừng dùng cái bộ dạng này, hào hoa phong nhã tiêu tiền như nước* cho tốt, đừng tự tìm cái không thoải mái cho mình.”

(*Nguyên văn Tiên y nộ mã 鲜衣怒马: ăn mặc đẹp cưỡi ngựa xinh đẹp; ý chỉ phục sức đắt tiền, hào nhoáng. Vế sau huy kim như thổ 挥金如土.)

“Cậu! Đây là có ý gì?”

“Ý trên mặt chữ. Về sau hai ta coi như không biết.”

Tức giận còn nghẹn trong lòng, rốt cuộc vẫn phải phun ra hai chữ kia: “Khó coi.” ngay sau đó liền đi.

Không nghĩ tới đột nhiên “cạch” một tiếng!

Giá truyền dịch đang yên lành không biết đắc tội người nào, nằm chỏng chơ dưới đất, Sở Hạo Dương chống tay đứng lên, biểu hiện trên mặt vừa dữ tợn lại phẫn nộ.

Bộ ngực cậu phập phồng: “Cố Liên Phong, cậu muốn đổi ý hay sao?”

Nghe ý tứ này liền biết, có lẽ giữa hai người là có ước định gì đó.

Hắn hiện tại cũng lười quản những cái kia, mặc kệ sau năm năm bản thân bởi vì sao làm như vậy, hắn hiện tại đều không tiếp thu được cũng căn bản không muốn chơi, bởi vậy liền sảng khoái gật đầu: “Đúng, tôi đổi ý, tôi không chơi.”

“Choang!” một tiếng.

Bình hoa trên tủ đầu giường bị hất xuống đất, từng cánh hoa trộn lẫn nước cùng vụn thủy tinh, một mảnh đỏ một mảnh trắng.

Ngực Sở Hạo Dương phập phồng vài cái, rõ ràng là nổi giận, nhất thời không còn bộ dạng cúi đầu lúc trước, âm u nhìn hắn: “Cậu đừng quên, chỉ cần một câu của tôi, cậu xem G thị có còn ai dám giúp cậu.”

Cố Liên Phong cũng không thoải mái, cũng không phải đối với Sở Hạo Dương, mà là đối với chính mình.

Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, sau năm năm bản thân tuy nói công thành danh toại, nhưng lại biến thành loại người nhát gan như vậy! Lại bởi vì loại uy hiếp này mà buông tha cho nguyên tắc của mình, làm ra những chuyện lộn xộn này?

Hắn càng nghĩ càng bực, cũng không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Cậu muốn thế nào tùy ý, tóm lại tôi không chơi.”

Dừng bước chân: “Xem như uổng công làm anh em mấy năm này.”

Nói xong hắn mở cửa liền đi ra ngoài.

Kết quả còn chưa đi được mấy bước, sau lưng tiếng cửa đánh vào trên tường “rầm” một cái, sau đó liền một trận gió, một người đâm thẳng vào sau lưng.

Cố Liên Phong bị sức lực kia đẩy về phía trước, liền trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Sở Hạo Dương kia hóa động kinh, chân trần liền đuổi theo, còn thành công đẩy ngã hắn rồi.

Mắt thấy người vây quanh xem náo nhiệt, Cố Liên Phong cảm thấy vô cùng tức giận, quay người kéo cậu ra, níu cổ áo cậu đứng lên, cũng là Sở Hạo Dương bệnh yếu, không có lực đánh trả, đã bị hắn trực tiếp kéo về phòng bệnh. Cố Liên Phong ném cậu vào trong, bàn tay siết chặt, tức giận đến cả người phát run, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng liếc cậu ta một cái, xoay người rời đi.

Kết quả mới đi được vài bước, đột nhiên đứng lại.

Trong lòng hắn, Sở Hạo Dương vẫn là người anh em giúp đỡ bạn bè không tiếc cả mạng sống kia.

Hắn từ trước đến nay không dễ gần, nhưng đối với Sở Hạo Dương, rồi lại dễ dàng mềm lòng.

Chờ bác sĩ cầm thuốc tiến vào, hắn dựa tường đứng thẳng, nhìn vết máu trải dài dưới đất mà sợ run.

Chảy nhiều máu như vậy, vết thương phải sâu đến chừng nào, đuổi theo như vậy, bản thân không có cảm giác gì sao?

Bị hắn kéo về như vậy, bàn chân phải thành cái dạng gì rồi?

Bác sĩ tiến vào chưa lâu lại đi ra, đi thẳng về phía Cố Liên Phong: “Người bệnh không cho tôi đụng cậu ấy, xử lý cái này như thế nào a? Cậu khuyên nhủ cậu ta đi rồi hãy kêu tôi, bệnh viện bận rộn như vậy, không biết có bao nhiêu người đang chờ ngoài kia.”

Cố Liên Phong đành phải nói xin lỗi với người ta.

Đi tới cửa thở dài, vẫn là đẩy cửa đi vào.

Vừa rồi hắn quẳng lại mấy câu liền lưu loát rời đi, có bao nhiêu soái a? Lúc này lại lộn trở về, thật sự rất mất mặt.

Tuy rằng trong lòng Cố Liên Phong nghĩ như vậy, trên mặt rồi lại không biểu hiện ra ngoài.

Hắn nhìn Sở Hạo Dương sắc mặt trắng bệch ngồi trên ghế sôfa, mảnh thủy tinh chính mình làm ra rải đầy đất, vệt máu dưới chân từ cửa ra vào thẳng đến bên sôfa.

Nhìn thấy Cố Liên Phong đi đến, Sở Hạo Dương vẫn không nói lời nào, lưng rồi lại ưỡn đến càng thẳng.

Cố Liên Phong còn không biết cậu?

Sĩ diện a, cảm thấy không còn mặt mũi a.

Cố Liên Phong chẳng muốn phí công làm công tác tư tưởng cho cậu, đi qua ném áo khoác, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Hạo Dương, cúi người cầm lấy cổ chân cậu đặt lên đùi mình.

Má ơi bàn chân đều đã máu chảy đầm đìa, vẫn còn cắm mảnh thủy tinh, không biết đã vào sâu đến đâu.

Lúc này còn không cho bác sĩ đụng vào?

Đây không phải là tự ngược mà là… khóe miệng Cố Liên Phong giật giật, nói không chừng thật chính là tự ngược a.

Hắn dùng sức, giữ lại người đang có ý định rụt về: “Chịu được? Đuổi bác sĩ ra ai xử lý cho cậu, cậu cứ để như vậy hay sao?”

Sở Hạo Dương mặt lạnh.

Chờ đến khi Cố Liên Phong không nhanh không chậm hỏi lại lần nữa, cậu mới không kiềm chế được, khóe miệng run rẩy hỏi lại: “Cậu thật sự không biết? Tôi bây giờ căn bản không chịu được ai khác ngoại trừ cậu đụng vào, cậu muốn tôi phải nói thế nào?”

Cố Liên Phong quả thật lấy làm kinh hãi, nhìn Sở Hạo Dương miệng run run, ngực phập phồng phập phồng, biểu tình trên mặt biến ảo đan xen, một hồi phẫn nộ một hồi cảm thấy thẹn lại một hồi ủy khuất, nhiều nhất là tức giận, liền không dám hỏi kỹ.

“Hiện tại nhất định phải xử lý, cậu nhịn một chút.”

Cố Liên Phong gọi bác sĩ đến, mắt thấy Sở Hạo Dương vẫn là thái độ không bạo lực không hợp tác, hắn nhíu nhíu mày, đi qua ngồi trên ghế sô fa, kéo hai chân đang co trong ngực ra, ấn chặt xuống, ra hiệu bác sĩ bắt đầu làm.

Tay hắn nắm chặt cổ chân Sở Hạo Dương, gần như có thể cảm nhận được mạch máu dưới da nảy lên, bàn chân vốn bóng loáng cắm đầy mảnh thủy tinh lớn nhỏ, hiển nhiên là lúc phát điên căn bản không để ý dưới chân là gì. Bác sĩ dùng nhíp gỡ từng cái một, theo lý thuyết đáng ra phải đau đến không xong, Sở Hạo Dương lại cố tình cắn răng nhịn xuống, nhưng chỉ cần tay bác sĩ không cẩn thận đụng phải cậu, Sở Hạo Dương lại giống như bị rắn cắn, liều mạng rụt chân về.

Cố Liên Phong cảm thấy này hơn phân nửa là tâm bệnh, thương trên chân đã thành cái dạng này, ngón tay chạm vào có thể có cảm giác gì, hắn cũng không nói gì, bỏ ra một tay kéo áo khoác qua, trực tiếp phủ lên mặt Sở Hạo Dương, cuối cùng cũng thành thật một chút.

Vừa nghe mấy lời uy hiếp của Sở Hạo Dương, hắn còn tưởng rằng xong rồi, tưởng rằng tiểu tử này nắm được nhược điểm gì uy hiếp hắn chơi… mấy trò quỷ này. Không nói được chính là Sở Hạo Dương có loại đam mê không thể cho người biết. Kết quả hiện tại nhìn qua dường như không phải chuyện như vậy a.

Ai có thể tự mình giày vò mình thành như vậy chứ?

Bác sĩ mở cửa đi ra, Sở Hạo Dương vẫn còn trong ổ kia không nhúc nhích, Cố Liên Phong liền lấy áo ra.

Cánh tay bị níu.

Cố Liên Phong nhìn qua, Sở Hạo Dương nhíu mày, dễ nhìn thấy là đang chịu đựng cái gì đó.

Ánh mắt xuống chút nữa, liền giật mình ——

Dưới lớp quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, rõ ràng đội lên một túp lều.

Này sẽ không phải là… từ nãy đến giờ?

Trong lòng Cố Liên Phong lộp bộp một cái, nhớ tới câu “căn bản không chịu được người khác ngoại trừ cậu” kia của Sở Hạo Dương, đừng nói là chơi đến quá trớn rồi đi?

Hai người đều không có động tác gì, cứ như vậy giằng co một hồi.

Cố Liên Phong ma xui quỷ khiến đưa tay qua, sau đó chậm rãi nắm chặt, cẩn thận quan sát vẻ mặt Sở Hạo Dương ——

Lông mày nhíu chặt giãn ra, sau đó lại càng thêm căng thẳng.

Nhưng cả người cậu rồi lại chậm rãi buông lỏng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.