Đêm khuya tối tăm, mặt nước lạnh như băng bị gió đêm đánh úp lại,
xuyên qua cửa sổ chưa đóng chặc, lọt vào cần cổ của Hạ Như Thanh, lạnh
lẽo như rót vào xương cốt, đầu ngón tay lạnh buốt tựa hồ bỏ vào trong
nước, lạnh tựa hàn ngọc, màn đêm đen cuốn tới, ùn ùn kéo đến bịt kín
không trung, tràn ngập một cổ nhàn nhạt ưu thương, Hạ Như Thanh lẳng
lặng nâng mắt lên, nàng đã sớm đem Bách Lý Lương đuổi đi, hiện tại chỉ
còn lại có hai người là nàng cùng Lưu Ly, nàng nhàn nhạt nhìn Lưu Ly,
mình ôm lấy hai chân ngồi ở trên giường mềm mại, khẽ mở môi: “Lưu Ly, có một số việc ngươi cũng nên nói cho Bổn cung a. . . . . .”
Lưu Ly đột nhiên kinh ngạc một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái
nhợt nhìn Hạ Như Thanh, quả nhiên nàng sẽ hỏi chính mình, Lưu Ly nâng
mắt lên nhìn mắt bạc của Hạ Như Thanh, giống như dòng nước xoáy gây họa
thâm sâu, vô cùng thâm thúy, làm cho người ta say mê, rồi lại làm cho
không có người nào có thể tự kềm chế, không thể thoải mái mà trốn thoát, luân hãm vào cảm tình, như mua dây buộc mình, không thể hô hấp nhất
thời cảm giác tuôn ra.
“Ngươi thật sự muốn biết sao. . . . . .” Lưu Ly chuyển động môi mỏng, lẳng lặng đi tới Hạ Như Thanh, đi đến trước mặt của nàng, không động
đậy động mà chăm chú nhìn nàng. lông mi gầy yếu khẽ giãn nhẹ, giống như Hồ Điệp gần tử vong, nhìn như trong suốt, yếu ớt lại kiên cường.
“Đối với, Bổn cung muốn biết, Bổn cung nhận định người, sẽ đối với
hắn trút xuống ” Hạ Như Thanh nhìn Lưu Ly có chút cô đơn, một câu nói
nhẹ nhàng quanh quẩn bên tai của hắn.
“Cho nên ta muốn biết rõ ngươi ” lúc này Hạ Như Thanh không dùng
“Bổn cung” , mà là dùng “Ta” , lời nói rất đơn giản…, lại rất kiên định, nàng tin tưởng hắn sẽ nói cho nàng biết, trực giác của nàng sẽ không
sai
Lưu Ly bị lời nói của Hạ Như Thanh làm giật mình, chỉ là quan tâm hắn mà thôi sao? Một cổ tâm tình bắt đầu khởi động nhưng không ức chế ăn
sâu trong tâm hắn, không ngừng cố gắng, hắn vuốt lại đuôi lông mày, nếu
như là lời của người kia, hắn hẳn là có thể tin cậy. . . . . .
Lưu Ly mở ra cặp mắt màu lam lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng ra: “Kỳ
thật thì bị những người kia ra tay trước, bởi vì nguyên nhân đặc thù,
trong khi ta đang ngủ say, về phần ngủ bao lâu ta cũng không rõ lắm, có
lẽ là? 1 năm, 5 năm, 10 năm, cũng có thể là trên trăm năm. . .
“Sư phụ của ta, chính là người đem ta phong bế tại quan tài bằng
băng, cũng là người đem cái xiềng xích kia khóa chết ở trên tay của ta,
hắn vì để cho ta sống tiếp tục, hoặc là để cho ta bị nhìn thấy như dị
nhân đến thế gian, mới ra hạ sách nầy ” Lưu Ly dùng mắt xanh quét qua Hạ Như Thanh, muốn nhìn một chút nét mặt của nàng.
“Ngủ mỹ nhân sao? ” Hạ Như Thanh nghe hắn thuật lại, tò mò đánh giá,
thế giới này còn có bao nhiêu điều nàng không biết ? Thực quá kỳ diệu,
một cổ ham muốn tìm tòi ăn sâu tại trong nội tâm Hạ Như Thanh, mầm móng
âm thầm phục kích.
“Có phải là có vương tử hôn ngươi liền tỉnh? ” Hạ Như Thanh bất ngờ
nói một câu, lại làm cho mặt đen của Lưu Ly mở ra, cái chủ nhân này
trong đầu đang suy nghĩ gì a
“Thanh Thanh chủ nhân, ngươi là từ thế gian mà đến a. . . . . .” Lưu
Ly cắt đứt lời nói trong đầu của Hạ Như Thanh, công kích Hạ Như Thanh.
Bí mật.
“Làm sao ngươi biết ” Hạ Như Thanh mắt bạc nhìn hắn, chuyện này mà
ngay cả Kỳ Lạc Hi cũng không biết, cái yêu tinh này làm sao có thể biết
được ?
“Bởi vì chỉ có ngươi mới có thể mở khóa của ta ra, mà bản thân mình
giống như là người dùng che tay giang sơn vậy ” Lưu Ly cười nhẹ nhìn Hạ
Như Thanh, “Nhưng mà cũng là bởi vì ngươi, ta mới có thể thức tỉnh “
“Bất quá ta rất không may, vừa tỉnh dậy đã bị đám người kia bắt cóc,
nói cái gì muốn dùng ta tìm kiếm cái người kia từ thế gian đến, cũng là
tìm kiếm ngươi. . . . . .” Lưu Ly buông thỏng con ngươi, ánh sáng nhàn
nhạt lưu chuyển, xem tâm tình của hắn rất vui.
“Mà ngươi có thể là người che tay giang sơn, còn có cái câu đố gì
sao? ” Lưu Ly bất đắc dĩ cười cười, kỳ thật bí mật này liền chỉ có hắn. . . . . . có thể giải. . . . . .
Hắn thoải mái biểu lộ sáng rực trên khuôn mặt nhỏ nhắn, sợi tóc đen
nhánh cùng đêm tối giao hội lại làm cho da thịt băng thanh ngọc khiết ở
trong đêm tối, ẩn ẩn phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
“Ngươi vì cái gì cần Bổn cung? ” Hạ Như Thanh liếc nhìn Lưu Ly, rất
hiển nhiên sư phụ của hắn làm cho hắn ngủ say là có mục đích , nhưng mà
hắn sống sót, lại cùng nàng có cái quan hệ gì đây ?
Sư phụ của hắn nhất định là hồ ly tinh bậc nhất chính là nhân vật âm hiểm, không thể khinh thường.
Hạ Như Thanh nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn Lưu Ly, muốn từ trong đó moi ra cái gì. . . . . .
“Xác thực, bởi vì ta cần ngươi giúp ta. . . . . .” Lời nói còn chưa
nói xong, cũng chỉ thấy thân thể yếu đuối của Lưu Ly trên mặt đất, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt như loại ánh trăng mờ yếu ớt.
Thổi bắn lên da thịt như bị lây một chút sương lạnh, môi mỏng phấn nộn gắt gao nhếch, tái nhợt vô sắc, tựa hồ đụng vào sẽ nát.
Hạ Như Thanh đột nhiên bị cái tình huống đột phát này làm cho hoảng
sợ, nàng mờ mịt nhìn Lưu Ly ngã xuống đất, vội vàng đưa tay ôm hắn, nàng kinh ngạc nhìn Lưu Ly, “Lưu Ly, làm sao vậy “
“Lạnh quá, chủ nhân, ta lạnh quá. . . . . .” Thân thể Lưu Ly có chút
run, co rúc ở trong lồng ngực Hạ Như Thanh, thân thể mềm yếu không xương không ngờ dính sát thân hình Hạ Như Thanh như thế.
“Ngươi trúng độc? ” Hạ Như Thanh nhìn môi mỏng trắng bệch của hắn, thốt ra câu, hắn cần nàng, là vì giúp hắn giải độc
Sao?
“Thanh Thanh chủ nhân, ngươi bây giờ hẳn là rõ ràng một chút a. . . . . .” Lưu Ly rung động lông mi, hữu khí vô lực nói, hơi thở như phù du,
rất là yếu ớt.
“Đau chết. . . . . . Thanh Thanh chủ nhân, ta thật là khổ sở. . . . . .” Lưu Ly nhăn lông mi, biểu lộ thống khổ không chịu nổi nhìn Hạ Như
Thanh cả kinh, tựa hồ có trăm ngàn vạn kiếm thẳng xuyên qua trái tim của hắn, hung hăng xâm nhập vào bên trong, máu thịt tựa hồ như bị kiếm đâm
thủng rời ra, đau nhức kịch liệt chết lặng những thứ cảm quan khác, Lưu
Ly chỉ cảm thấy ở thân hắn lạnh như băng giống như ở bên trong kho lạnh, khí lạnh ăn mòn thân thể của hắn, tàn phá lý trí của hắn. . . . . .
“Lưu Ly. . . . . .” Hạ Như Thanh bất lực ở một bên nhìn bộ dạng thống khổ của Lưu Ly, gò má nho nhỏ hiện đầy nước mắt, nước mắt đau khổ xẹt
qua da thịt, lưu lại vệt nước mắt nhàn nhạt.
Đổ mồ hôi chảy ròng ròng trên trán của hắn, sắc mặt tiều tụy, loại này làm cho người ta đau lòng.
“Cứu ta. . . . . . Thanh Thanh. . . . . .” Lưu Ly có chút mơ hồ nói
không rõ, lý trí mông lung làm cho hắn không phân biệt được gì cả, hắn
chăm chú vây quanh eo của Hạ Như Thanh, đầu dán chặt lấy cổ của nàng,
nghe mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể nàng.
Hương vị hoa mai, là ở trong rét lạnh có hương hoa mai. . . . . .
“Lưu Ly, ngươi phải cho ta cách thức cứu ngươi như thế nào. . . . .
.” Hạ Như Thanh nhìn bộ dạng hắn thống khổ, cũng hết sức không đành
lòng.
Lưu Ly càng phát ra tham luyến hương vị này, hắn từ từ tới gần, muốn càng nhiều, càng nhiều. . . . . .