Hạ Như Thanh bước chậm rãi tiến vào, một bộ cẩm bào hoa lệ màu vàng
sáng bao vây lấy thân hình xinh đẹp của nàng, cổ áo có chút mở rộng, lộ
ra da thịt trắng như tuyết, tóc dài đen nhánh bị kim quan buộc lên, có
vài sợi tóc phiêu trên đầu vai, một đôi mắt phượng lẳng lặng dừng mắt
nhìn Kỳ Lạc Hi, ánh sáng làm nổi bật , ánh sáng trong đôi mắt đẹp tràn
ngập các loại màu sắc, hai má ấm áp, ánh sáng trong vắt, hai mắt như
sao, như trăng chiếu xuống sông lạnh. Trong thập phần mỹ lệ, mang theo
ba phần anh khí, ba phần tư thái hào sảng, đồng thời khaon thai, đều có
một bộ đoan nghiêm hướng tới, làm cho người nghiêm nghị bắt đầu kính nể, không dám nhìn gần.
“Hoàng thượng, các nàng bất quá là muônd từ cung thôi, không cần làm
khó các nàng đâu? Các nàng bất quá cũng đều là số mệnh có chút khổ sở
thôi, hoàng thượng chẳng lẽ còn sẽ cùng các nàng so đo chuyện trước kia
sao?”
Hạ Như Thanh cười yếu ớt nhẹ nhàng, ánh mắt lại đưa lên trên người bầy phi tử ở đằng kia.
Ngọc phi ngước mắt nhìn nhìn Hạ Như Thanh, nhưng không khỏi thất
thần, nhìn qua một đôi bích nhân (người ngọc) trước mắt, thật đúng là
trai tài gái sắc, ông trời tác hợp cho. . . . . .
“Hoàng hậu, phi tử này từ cung không phải việc nhỏ, chẳng lẽ ngươi muốn làm cho người trong thiên hạ ý kiến với trẫm?”
Rõ ràng giúp bọn phi tử này nói chuyện, xem ra nhất định là có thể có lợi rồi, bất quá việc này mặc dù đối với trẫm cũng cũng có chỗ tốt hơn, chính là trước mặt trẫm chết cũng sẽ không đuổi như vậy!
Hạ Như Thanh cũng thầm biết Kỳ Lạc Hi này bề ngoài cũng tốt “Nếu như
hoàng thượng cảm thấy có chút mất mặt, liền dùng danh nghĩa Bổn cung
cũng được, vì những bọn nữ tử mệnh khổ này, Bổn cung cũng không quan tâm cái gì. . . . . .”
Hạ Như Thanh thật là ai oán nhìn Kỳ Lạc Hi, trong mắt bạc nhẹ nhàng như nước hiện lên một tia gian trá.
Nguyên lai là muốn dùng chiêu thức ấy, cái này tốt lắm, chuyện gì tốt cũng đều muốn tự mình ôm rồi, tính toán nhỏ nhặt thật đúng là tuyệt
diệu, được sẽ theo ý nguyện của nàng a, tuồng vui này hãy theo nàng diễn cho tốt. . . . . .
” Hoàng hậu của trẫm quả nhiên có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ,
được Đế hậu này, chồng còn có đòi hỏi gì. . . . . .” Kỳ Lạc Hi giống như cười mà không phải cười nhìn Hạ Như Thanh, ánh mắt bén nhọn đâm thủng
thật sâu vào linh hồn Hạ Như Thanh.
“Các ngươi còn không mau mau tạ ơn, hoàng thượng đã đồng ý cho các ngươi. . . . . .”
Hạ Như Thanh cấp tốc đoạt lời của Kỳ Lạc Hi, đem lời nói tiếp nhận
qua, làm cho Kỳ Lạc Hi đã không có cơ hội phản bác, nàng phóng mắt nhìn
các phi tử quỳ xuống đất, ân huệ hôm nay, chỉ mong ngày khác có thể giúp ta một tay.
“Cám ơn hoàng thượng hoàng hậu ân điển! !”
Chúng phi tử đem hết toàn lực nói lời cảm tạ , ánh mắt đều lặng yên chăm chú Hạ Như Thanh, nội tâm hẳn là xuất hiện một mảnh.