Không nghĩ tới chuyện, Ngọc Nhi càng hô kịch liệt hơn, ngôn từ càng thêm khiến người ta quẫn bách.
“Có ai không, phi lễ rồi, người mau tới a! Tiểu vương gia nổi thú
tính phi lễ ấu nữ (trẻ con vị thành niên) rồi!” Ngọc Nhi lớn tiếng muốn
xé rách cuống họng, tựa hồ sợ người khác nghe không được, hô một lúc,
thanh âm kia kêu gọi vang vọng lên.
“Nha đầu, ngươi đừng hô!” Kỳ Lạc Ngân vừa nghe lời nói này, mặt lập
tức đen thui, hắn đường đường Vương gia Kỳ Liên Quốc, làm sao có thể
thiếu yêu đến loại này, nổi thú tính? Phi lễ ấu nữ? Đây đều là những thứ từ gì a. Hắn như cái loại người này sao? ( tác giả: cái gì mà không
giống, căn bản chính là cái loại người này. . . . . . Yêu mến thân môn
Kỳ Lạc Ngân, bề ngoài PIA ta 】)
Ngọc Nhi thấy chiêu này hữu hiệu, liền mặc kệ càng làm liều, hắn đã không muốn nàng hô, nàng liền càng muốn hô!
“Có ai không, mau tới cứu cứu ta, tiểu vương gia, không cần phải a,
không nên tới!” Ngọc Nhi vẻ mặt bộ dáng bi thương, thấp giọng rên rỉ,
hai gò má bất ngờ đỏ ửng, thực sự giống như có một sự việc như vậy.
“Chết tiệt, bổn vương đối với ngươi không có như thế, đừng hô loạn. . . . . .” Kỳ Lạc Ngân không khỏi sốt ruột nâng chân, tình thế cấp bách
nhất thời hắn đem miệng Ngọc Nhi che lại, chỉ muốn dán thật chặc môi anh đào của nàng, ngoài ý muốn lại mềm mại làm cho Kỳ Lạc Ngân trong nội
tâm không khỏi run lên.
“Ngô ngô ngô. . . . . . Buông tay. . . . . . Ngô. . . . . .” Ngọc Nhi thân thể giãy dụa lấy, căm tức Kỳ Lạc Ngân, nàng nhẫn tâm khẽ cắn, lập
tức liền cảm thấy một mùi tanh phun lên đầu lưỡi.
Kỳ Lạc Ngân bởi vì trên tay bị đau liền để tay xuống, liền làm Ngọc Nhi ngã xuống, “Xú nha đầu lại cắn tay ta!”
Ngọc Nhi khởi động thân thể nhỏ bị té rớt, khinh thường đối với hắn
nói: “Ta cắn ngươi thì làm sao, nếu ngươi lần sau còn dám chọc ta, cẩn
thận bảo bối nối dõi tông đường của ngươi!”
Ngọc Nhi vỗ vỗ bụi bậm trên người, vẻ mặt tức giận nhìn Kỳ Lạc Ngân, Vương gia làm sao vậy, nàng chính là không phục!
“Ngươi dám!”
“Ta có cái gì không dám, cùng lắm thì chính là chết, nhưng mà tiểu
vương gia mệnh căn của ngươi tựa hồ so với mệnh ta càng quý giá rồi, đến lúc đó bất quá là cá chết lưới rách (mất cả chì lẫn chài thôi) thôi!”
Ngọc Nhi nhìn thẳng Kỳ Lạc Ngân, cảm giác con mắt hạnh lưu chuyển chính
giữa ẩn ẩn phát ra một tia không khuất phục tình hình thực tế, một màn
này chiếu vào đáy mắt thật sâu.
“Hừ. . . . . .” Kỳ Lạc Ngân nghiêng thân thể nhanh chóng rời đi, tuy
nói tâm trí Kỳ Lạc Ngân so với hài tử cùng tuổi mà nói đã thành thục
rất nhiều, nhưng vẫn là tránh không được một ít tính trẻ con cùng hành
vi ngôn từ, nhưng bình thường ở người chung quanh vờn quanh hắn đều là
một ít người nịnh nọt, cho nên hôm nay gặp gỡ Ngọc Nhi không sợ trời
không sợ đất mới có thể thể hiện mặt tính tình thật .