Cuồng Chủ Phòng Bị Thê

Chương 8: Chương 8




“Cha, rốt cuộc là cha muốn con gái đây hay là cần khối ngọc quyết quỷ quái kia chứ?

Y phiến Vũ tràn ngập tức giận nói vung lên trong phòng, nàng một tay chống nạnh, ngang nhiên đứng trước mặt Y Phú Quý đang đứng bình thản.

“Vũ Nhi, cha đương nhiên là cần con rồi” Y Phú Quý chẳng chút do dự nói.

Nghe vậy, Y Phiến Vũ mừng rỡ, “Vũ Nhi chỉ biết cha hiểu rõ con nhất nhưng mà cha à, con hy vọng cha có thể đưa Cách Tinh Tuyết cho con bảo quản được không”

“Không được”

“Vì sao lại không được chứ?” Nàng khẽ nhếch khóe môi lên trong phút chốc lại suy sụp.

“Bởi Cách Tinh quyết đủ để gây nguy hiểm cho tính mạng con, vì thế cha tuyệt đối không thể giao cho con được” Y Phú Quý nói thản nhiên như không.

“Vậy lúc trước cha quyết định đem Cách tinh quyết thành đồ cưới của con gái thì sao không nghĩ tới làm vậy sẽ dọa tới tính mạng con gái chứ?” Y Phiến Vũ cố lấy dũng khí, móc ra lời nói đã chôn sâu trong lòng từ lâu.

“To gan! Con dám nói với cha thế à” Y Phú Quý giận dữ đập bàn mắng.

“Cha, nếu cha còn cần con gái này, xin cha cứ giao Cách Tinh Quyết cho con đi, nếu không con sẽ…”

“Hừ! Con sẽ làm gì hả?”

“Con sẽ, con sẽ quyết không trở về nữa”

“Vũ Nhi, con đã trở về rồi” Y phú Quý hình như có tính toán khác với nàng vậy.

“Con có thể rời nhà đi được một lần thì sẽ có cách rời nhà đi lần nữa” Nàng chẳng cam lòng yếu thế.

“Aizzz, Vũ Nhi à, con nghe cha nói nè, cha làm vậy tất cả đều là vì con hết đó!” Ông đột nhiên thay đổi thái đội cứng rắn thành việc đánh động chân tình với nàng.

“Không, cha vốn chẳng phải vì con, mà là vì chính cha đó!” Nàng không biết cha mình vì nguyên nhân gì mà thay đổi nữa, nhưng nếu ông cố ý như thế, nàng cũng chẳng dám hy vọng xa vời gì nữa. “Cha, con gái đã nói hết lời rồi, xin cha bảo trọng, con gái đi rồi”

“Hừ, con tưởng là ta còn có thể cho con đi nữa hay sao?” Y phú Quý cười lạnh lên tiếng.

“Cha!” Y Phiến Vũ nghe vậy kinh ngạc mãi.

“Con ngoan ngoãn đợi ở trong nhà cho ta, còn phần hôn phối của con với người nào, cha đã quyết định giúp con tốt lắm rồi”

“Cha, sao người có thể …”

“Người đâu, đem tiểu thư về phòng, không có sự cho phép của ta, cấm nó không được bước ra khỏi phòng nửa bước”

“Cha!”

Đáng giận quá! Tất cả mọi cửa sổ đều bị đóng đinh cả, điều này nàng thật là có cánh cũng chẳng bay nổi.

“Tiểu thư, người đừng phí sức nữa, lúc này lão gia đã quyết tâm muốn cho người sáng mắt ra rồi đó” Bình Như đặt khay lên bàn, vội đỡ Y Phiến Vũ đang dẫm cái ghế, người lung lay như sắp đổ vậy. Y phiến Vũ hừ nặng nề một tiếng, nhảy từ trên ghế xuống.

“Tiểu thư, thật ra lão gia làm vậy cũng là vì muốn tốt cho tiểu thư thôi… À, tiểu thư người đừng có nhìn trừng bình nhi như thế ạ! Sao người không ngẫm kỹ lại xem, Vốn Tề lâu chủ muốn sdi tiểu thư bỗng dưng hủy hôn, điều này chẳng phải là nhục nhã lớn với Y phủ chúng ta đó sao! Còn phần Hướng công tử, trong thời gian người mất tích, ngài ấy chẳng quan tâm với người, lúc này cuối cùng ông trời cũng có mắt, xuất hiện một vị công tử trẻ tuổi đầy hứa hẹn, ngài ấy…”

“Nói, rõ, ra, xem!” Khuôn mặt nhỏ của Y Phiến Vũ ló ra lạnh lẽo, trợn trừng mắt nhìn Bình nhi.

“Tiểu, tiểu thư, chẳng lẽ người không thấy tức chút nào với Tề lâu chủ và Hướng công tử sao ạ?” Phản ứng của tiểu thư cũng bất giác bình thường quá mức rồi.

“Ta sao mà phải tức họ chứ?” Tề Phượng Minh từ hôn vốn chính là dự kiến của nàng, còn phần Hướng Tuyết Xuyên, nàng suýt nữa bị hắn ăn sống nuốt tươi, hắn đúng là chẳng đáng để nàng quan tâm hay sao?

“Nhưng mà, tiểu thư…”

“Bình nhi, rốt cuộc ngươi định nói gì hả?” Bình Như này chắc là đã bị cha mua chuộc rồi. Bình Nhi so vai rụt cổ lại, nói ngập ngừng, “Tiểu thư, nô tỳ định nói là, vị công tử kia cũng vì giúp lão gia tìm tiểu thư, quả thật sắp lật tung toàn bộ kinh thành lên rồi đó ạ”

“Vị công tử ấy là ai?” Nàng ta nói chuyện sao chẳng vào đúng trọng tâm thế nhỉ!

Bình Nhi nuốt ngụm nước bọt đầu tiên, rồi mới khiếp sợ mở miệng nói, “Thì chính là đại công tử Lý gia thành đông đó”

Hôn phối của con với người nào, cha đã quyết định giúp con chọn tốt lắm rồi đó…

Đột nhiên, lời Y Phú Quý nói hai ngày trước vang lên trong đầu Y Phiến Vũ.

“Lý Vệ Trì! Chẳng lẽ cha muốn ta gả cho Lý Vệ Trì ư?”

Trong lúc Y phiến Vũ hung tợn nhìn chằm chằm, Bình Nhi khó khăn lắm mới gật đầu.

“Ta mới không cần gả cho hắn đâu!” Y phiến Vũ tức giận tới mức sắp giơ chân đạp vậy.

“Tiểu thư, muộn rồi, Lý phủ đã bắt đầu chuẩn bị việc vui rồi, hơn nữa…”

“hơn nữa cái gì? Còn không nói mau hả?” Y Phiến Vũ sốt ruột tới mức suýt nữa bóp chết nàng ta.

“Hơn nữa người Lý công tử đã đứng ở bên ngoài rồi đó ạ”

Người đã đến đây rồi? Được, tốt lắm! Y Phiến Vũ lén nắm chặt tay tới trắng bệch, định tính đón tiếp hắn ta chu đáo chút. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lý Vệ Trì đúng lúc đẩy cửa tiến vào.

“Lý công tử khỏe chứ ạ” Lúc Lý Trì Vệ bước vào cửa phòng, Y Phiến Vũ lập tức ra trước đón, cười khoom mình.

Bình Nhi đứng đó choáng váng. Tại sao lại vậy chứ? Chỉ một khắc trước thì nổi giận đùng đùng, thế mà giờ tiểu thư…

“Y cô nương, tại hạ không nhận nổi đâu” Lý Vệ Trì nhìn thấy mà hoảng vội vàng đỡ Y phiến Vũ dậy.

“Được công tử không chê, Vũ Nhi thấy cảm kích trong lòng lắm” Y Phiễn vũ xấu hổ nói.

“Đây là nói thế nào thế, có thể lấy được Y cô nương là phúc khí lớn nhất của tại hạ kiếp này rồi” Lý Vệ Trì rốt cuộc khó nén sự vui sướng và đắc ý trong lòng.

“Lý công tử, trong phòng vũ Nhi thấy rất buồn phiền, ngài có thể mang Vũ Nhi ra ngoài chút được không?”

“Cái này…” Nghe vậy, mặt Lý Vệ Trì thấy khó xử.

“Thôi coi như Vũ Nhi chưa nói gì cả” Lời tuy nói thế, nhưng trên mặt hiện rõ vẻ cô đơn.

“Được, ta sẽ mang nàng ra ngoài ngay” Lý Trì Vệ dường như khó để giai nhân thất vọng với mình.

“Vệ Trì ca ca, cám ơn huynh” Y phiến Vũ vui sướng mãi, lại lần nữa cười lộ ra lúm đồng tiền tuyệt đẹp, lại còn gọi rất thân mật nữa.

“Nhưng mà lão gia đã nói trước không thể…”

“Bình Nhi!” Y Phiến Vũ quát một tiếng, lập tức làm Bình Nhi ngậm miệng lại. “Vệ Trì ca ca, chúng ta đi!” Ha, không ngờ Lý Vệ Trì này lại bị lừa dễ như vậy.

“Vũ Nhi muội muội muốn đi đâu thế?”

À, nàng thấy nổi gai ốc hết rồi này, “Ta định đi….”

“Chúng ta đi ngồi thuyền du hồ đi” Lý Vệ Trì giành nói trước.

“Cái này…” Đáng giận thật, kế hoạch của nàng vốn là đi tới chợ đông người, tìm cơ hội tốt để thoát khỏi hắn ta. “Được, chúng ta đi du hồ vậy”

Không sao, chỉ cần tùy thời hành sự là được. Dưới sự cam đoan của Lý Vệ Trì, rốt cuộc Y Phiến Vũ có thể bước ra khỏi nhà, nhưng để tránh Y phiến Vũ lại thừa cơ bỏ chạy, lúc này, bảo hai mươi tên hầu đi theo để giám thị.

“Vũ Nhi, ta rất vui vì nàng nguyện ý gả cho ta làm vợ đó” Lên thuyền hoa Lý gia, Lý Vệ Trì rốt cuộc cũng không giấu cjvui mừng nhảy nhót choáng váng trong lòng, định cầm lấy tay nàng…

Hướng Tuyết Xuyên à, ngươi có biết ta sắp bị ép gả cho Lý Vệ Trì không? Aizzz, sao đi môt vòng lại chẳng thoát khỏi vận mệnh vi thảm thế này, hắn sẽ trơ mắt nhìn nàng bị gả vào nhà họ Lý hay hắn đang cười nhạo sự buồn bực của nàng chứ?

Y Phiến Vũ lâm vào trầm tư, tay nhỏ bé đột nhiên bị một vật thể dinh dính nhớp nháp cầm, chẳng những khiến nàng đột nhiên chấn động mà theo phản xạ còn rút tay về nữa.

“Vũ Nhi” Thấy tay mình trống rỗng, trên mặt Lý Vệ Trì có chút thần sắc bi thương.

Y Phiến Vũ lập tức cả kinh thấy hành động theo bản năng của mình, vội vã nói đỡ, “Vệ Trì ca ca, ở đây nhiều người quá hà”

“À, là ta quá đường đột rồi, mong vũ Nhi muội muội đừng giận nhé” Đúng, quanh họ quả thật có khá nhiều người hầu lượn lờ, “Vũ nhi, ở đây gió lớn quá, chúng ta vào trong khoang được không?” Chỉ cần không bị người hầu vướng bận, hắn muốn gì mà chẳng được chứ.

NHưng đúng lúc này, một gã thuộc hạ bước vội tới Lý Vệ Trì, cũng ghé sát tai hắn thì thào, chỉ thấy mày Lý Vệ Trì cau lại, giương mắt nhìn con thuyền đang đi phía sau tiếp cận dần với thuyền hoa của họ.

“Vũ Nhi muội muội, nàng vào trước đi” Lý Vệ Trì bảo Y phiến Vũ. Y Phiến Vũ dĩ nhiên cũng nhìn thấy chiếc thuyền hoa khả nghi kia, nhưng lúc này nàng chẳng muốn nghĩ nhiều làm gì, vì thế rất nghe lời đi vào trong khoang thuyền.

Bất chợt ngay lúc nàng đẩy cánh cửa thuyền ra trong nháy mắt, toàn thân nàng đột nhiên cứng đờ, bất động nhìn người trước mắt suy nghĩ. Kỳ lạ, nàng đang nằm mơ đó sao? Y phiến Vũ chẳng dám tin xoa xoa hai mắt.

“Thật là ta, nàng cũng nhìn không nhầm đâu” Hướng Tuyết Xuyên đứng trước mặt nàng, nghiêng người cười tao nhã với vẻ mặt đầy kinh ngạc của Y Phiến Vũ.

“Ngươi, ngươi…”

Thật là hắn rồi!

“Vũ Nhi, nàng có thể đóng cửa trước lại được không?” Hướng Tuyết Xuyên nói khẽ với nàng, trong giọng nói tràn ngập vị hấp dẫn đắc ý.

Kinh ngạc khá nhiều rồi, nàng làm theo lệnh hắn, lập tức đóng chặt cửa thuyền lại.

“Ngươi vào bằng cách nào thế?” Giờ phút này tâm tình nàng rất phức tạp, cả nàng cũng chẳng hình dung nổi, nhưng có một điều nàng không thể phủ nhận đó là, lúc liếc mắt nhìn thấy hắn trong nháy mắt kia, lòng nàng thấy thư giãn rất nhiều. Bất giác nàng đi về phía hắn.

“Vũ Nhi, ta lúc nào cũng đợi nàng”

Y Phiến Vũ mới bước lên hai ba bước thì đột nhiên lại lùi lại hai ba bước, “Ngươi đợi ta làm gì?” Nàng gục đầu xuống bộ dạng có chút khó xử, bất an, và đầy ngượng ngùng.

“Nàng cứ nói xem nào?”

“Ta, ta cũng không phải ngươi, sao biết ngươi đang có ý định gì chứ?”

“Vũ Nhi, ta lúc nào cũng đợi nàng” Nói y thế, đợi y thế, Hướng Tuyết Xuyên lại nói lại lần nữa, mà lần này lại khiến Y Phiến Vũ thấy cảm động mãi trong lòng.

Toi rồi, lần này nàng thật sự xong rồi!

“Nhưng mà ta ra không được” Không kìm lòng nổi, nàng thả lòng một phần đề phòng.

“Ta biết” Hắn khẽ nhếch khóe môi lên.

“Ngươi biết sao?”

“Nếu không phải nàng bị giam lỏng ở nhà thì đã sớm trở lại bên cạnh ta rồi” Hắn cong môi lên cười lộ ra đầy tự tin. Thật ra hắn chưa bao giờ quên bản thân mình vì sao lại tiếp cận Y phiến Vũ, nhưng sự tình giữa đường lại có chuyển biến lớn, thời điểm kia hắn phát hiện ra lấy được lòng nàng còn có cảm giác thành tựu hơn cả lấy được Cách tinh Quyết, lúc này đây hắn bị hãm đi xuống, hắn cũng thề cùng kéo nàng xuống theo.

Nhưng tuy hắn nắm được lòng nàng lại không bài trừ được chướng ngại trong nội tâm nàng, không sao, hắn sẽ đợi xem nàng còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa?

Y Phiến vũ thật sự rất không thích cái kiểu hắn tự cho là đúng này. Hắn nói cho cùng cứ như không có hắn thì nàng sẽ như một con bướm chui trong kén, mãi cũng không tránh khỏi vận mệnh bị bắt vậy.

“Ngươi cứ vậy mà khẳng định là ta một khi chạy ra khỏi nhà thì sẽ chạy đi tìm ngươi sao?” Hắn tự cho là hiểu nàng rõ lắm ư? Hừ, ai thèm! NHưng tận sâu trong lòng nàng, đã có một giọng khác hẳn, chỉ là nàng lựa chọn bỏ qua thôi.

“Ta đương nhiên khẳng định vậy” Hướng Tuyết Xuyên nhìn nàng chằm chằm. Hắn chăm chú thâm tình nhìn, ngược lại lại khiến trong lòng nàng bốc lên cơn giận dữ.

“Ngươi cũng chẳng phải là gì của ta, vì sao ta cứ phải đi tìm ngươi chứ?” Cùng hắn tranh luận vấn đề này thì thật buồn cười, nhưng chính nàng cũng không nuốt nổi cục tức này.

“Vũ Nhi, cái này chẳng có gì mà mất mặt cả, hơn nữa nàng lớn tiếng vậy không sợ Lý Vệ Trì nghe thấy sao?” Hắn có ý đồ trấn an cơn giận trào ra của nàng.

“Nghe tới thì nghe, dù sao ngươi vốn chẳng sợ hắn gì mà!” Nàng bật thốt ra.

“Ồ, điểm ấy lại bị nàng nói trúng rồi”

“Hừ, ngươi đừng có coi ai cũng là kẻ ngốc đi”

“Ta không có mà!”

“Hướng Tuyết Xuyên!”

“Vũ Nhi, vì sao mỗi lần nàng thấy ta, thì cứ phải làm ầm lên chứ?” Hướng Tuyết Xuyên bỗng thở dài một hơi.

“Ta….” Y Phiến Vũ sửng sốt, chẳng biết nói gì nữa.

“Nào, nắm lấy tay ta, ở đây không phải là nơi để nàng đợi đâu” Hướng Tuyết xuyên vươn tay về phía nàng. Nhìn thấy bàn tay to duyên dáng của hắn, trong khoảng thời gian ngắn Y Phiến Vũ cũng không biết nên làm gì cho đúng nữa.

Một khi nàng cầm tay hắn, chẳng phải chứng tỏ là nàng có cảm tình với hắn sao. NHưng mà… Chậc, nàng vẫn còn cái gì đó do dự, kết quả này không phải từ lúc nàng nhận được chiếc nhẫn ngọc của hắn thì cũng bị chú định rồi sao, nàng vẫn nên nhanh tay đưa ra cho hắn nắm lấy thôi!

Nhưng trải qua một trận do dự, Y Phiến Vũ thật khó khăn lắm mới quyết định đặt tay mình giao cho hắn thì Hướng Tuyết Xuyên lại đột nhiên mở miệng, giọng điệu vẫn đầy ý tứ châm chọc, “Loại chuyện này vẫn còn lo lắng mãi vậy sao? Hay là nàng định chọn vị Lý công tử kia?” Hắn nhân lúc nàng do dự mà sinh ra giận dữ.

Nghe vậy, Y Phiến Vũ vốn đang định giao lòng cho hắn, khuôn mặt bất giác nhiễm đỏ rực, không rõ là xấu hổ hay giận dữ nữa.

“Không thể nói được sao?” Nha đầu kia đúng là khó nắm thật, chẳng lẽ giao trái tim cho hắn thật sự khó đến vậy sao?

Lần này, Y Phiến Vũ tức giận thật sự, “Hướng Tuyết Xuyên, ngươi nghe rõ cho ta, ta đã chán ghét loại người có tính phản phúc vô thường như ngươi, nếu không thì ngươi đi đi, hoặc là người lập tức cút ra xa cho ta, tốt nhất cả đời đừng để cho ta thấy ngươi nữa!” Nàng nổi trận lôi đình tức giận rống to, lập tức xoay người không thèm nhìn hắn nữa.

Không khí chung quanh bất giác lâm vào cứng ngắc, phảng phất như chỉ nghe thấy sự phẫn nộ của Y Phiến Vũ mà tăng nặng thêm.

NHưng lúc cơn tức của nàng lại thoáng bình phục ngay, rồi đột nhiên kinh hãi khi bản thân mình không cảm thụ được chút hơi thở nào của Hướng Tuyết Xuyên. Chắc hắn sẽ không đến mức bị nàng giận quá mà bỏ đi đó chứ? Y Phiến vũ vốn đang nhìn chằm chằm chỉ trong nháy mắt tràn ngập kinh hoảng.

Không, chắc không đâu, nếu hắn đến đây thì nhất định sẽ nghĩ cách mang nàng rời đi thôi, đúng vậy! Nàng nhất định phải bình tĩnh, cần phải bình tĩnh…

Nhưng mà….. vì sao nàng lại không cảm giác được hơi thở nào của hắn vậy chứ? Lòng Y Phiến Vũ run lên, bỗng nhiên xoay người lại. Hắn thật sự đã rời đi rồi!

Trong phút chốc, Y Phiến Vũ cứ đứng ngơ ngác một chỗ, hoàn toàn không biết làm sao…

Đột nhiên vai nàng bị người phía sau vỗ nhẹ một cái, nàng chấn động, rồi từng giọt từng giọt nước mắt to cứ thế rơi xuống. Đáng giận thật! Nàng chỉ biết là hắn cố ý dọa nàng thôi mà…

“Vũ Nhi muội muội, sao muội lại khóc thế?” Trên mặt đầy sự ngạc nhiên và ngập nước mắt khiến Lý Vệ Trì vô cùng khẩn trương.

“Sao, sao lại là huynh chứ…” Cảm xúc Y Phiến Vũ bất giác chưa kịp hồi phục, chỉ có thể để mặc cho Lý Vệ Trì lau nước mắt cho nàng.

Với câu nói không đầu không đuôi của nàng, Lý Vệ Trì ngoảng mặt làm ngơ, bởi hắn bây giờ còn có chuyện quan trọng cần làm hơn.

“Vũ Nhi, ta…”

Một cảm giác bị bỏ rơi, cô đơn đột nhiên ngập tràn mọi tri giác của nàng, vì thế nàng không để ý tới mình bị Lý Vệ Trì đang đỡ về phía giường, cũng không có ý thức được là giờ khắc này Lý Vệ Trì thoạt nhìn trông dâm tà biết bao.

“Vũ Nhi, ta tuyệt đối sẽ đối đãi nàng thật tốt” Nhớ tới mình sắp được cả người và của, nụ cười dâm tà trên mặt Lý Vệ Trì không tự chủ được bất giác toát ra đầy ngạo mạn đắc ý.

Y Phiến Vũ vẫn bị ngập trong trạng thái hoảng hốt, hai mắt vẫn trống rỗng như cũ, bỗng một tiếng thét chói tai kinh người vang lên, lập tức không những làm nàng thức tỉnh cũng khiến nàng nhảy dựng từ mép giường xuống.

“Ta còn đang nghĩ xem rốt cuộc để cho hắn làm tới mức độ nào mới có thể khiến nàng tỉnh táo được đây này?”

“Hướng, Hướng Tuyết Xuyên, ngươi không đi!” Nàng trừng mắt nhìn thẳng Hướng Tuyết Xuyên xuất hiện đột ngột, trong chốc lát nàng ngoài kinh ngạc ra thì trong lòng dâng lên một luồng vui sướng khó tả.

Hướng Tuyết Xuyên cười cười, trên mặt ngập tràn sự trêu tức và một tia lạnh lẽo khiến Y phiến Vũ không lý giải nổi.

Nàng đang định mở miệng nhưng đột nhiên Hướng Tuyết Xuyên lại nhấc chân đá lên người Lý Vệ Trì một cái khiến hắn hét lên, rồi trong nháy mắt, Lý Vệ Trì bị đá trúng á huyệt chỉ đành cầm lấy cổ tay bị gãy trên mặt đất mà quay cuồng mãi.

Y Phiến Vũ sửng sốt, lúc Lý Vệ Trì sắp chạy thì nàng vội vàng lùi ra sau mấy bước.

“Hắn, hắn…Vì sao ngươi lại làm vậy với hắn chứ?” Thấy Lý Vệ Trì thống khổ lăn lộn trên mặt đất, trong lòng Y phiến Vũ thấy hơi không nỡ.

“Nàng đau lòng vì hắn à?” Hướng Tuyết Xuyên nở nụ cười nhưng Y Phiến Vũ lại không mong hắn cười.

“Không, không có mà, ta chỉ cảm thấy ngươi hơi có chút, có chút….” Khí lạnh phụt ra từ trong mắt hắn khiến Y Phiến Vũ thấy khó hiểu vô cùng. Sao mỗi lần động tới Lý Vệ Trì thì hắn sẽ trở nên đáng sợ như vậy chứ?

“Có chút cái gì? Nói tiếp nào!” Hắn nhếch nhếch mép, thúc giục nàng nói tiếp.

Cảm giác khí lạnh từng đợt trên người hắn cứ ập tới người nàng, tuy có sợ, nhưng tính tình quật cường đã khiến nàng không bỏ được, đành nói kiên trì, “Lý, Lý Vệ Trì chưa đắc tội ngươi cái gì, ngươi làm vậy chẳng phải hơi quá đáng chút sao”

“Quá đáng? Chậc chậc, chẳng lẽ nàng định đợi hắn cởi sạch y phục của nàng….”

“Cởi sạch y phục của ta!” Nghe vậy, nàng cúi mạnh đầu xuống, sắc mặt tái nhợt, tiếp đó nàng xoay người liên tục, hai tay khẽ run lên đem giải y phục không rõ đã bị cởi ra lúc nào buộc lại cho chắc. Chẳng trách mà nàng thấy trước ngực lành lạnh, hóa ra là….

Đáng giận thật! Nếu không phải nàng bị Hướng Tuyết Xuyên làm đầu óc u mê, thì sẽ không bị Lý Vệ Trì khinh bạc bản thân mà cũng không biết.

“Hiện giờ nàng có còn thấy ta quá đáng nữa không?” Hướng Tuyết Xuyên cười lạnh lẽo.

“Chuyện này… Ngươi cũng đừng trách ta chứ! Nếu không phải ngươi đột nhiên biến mất, thì ta sẽ không….” Giọng nàng giờ đã ngập tràn chột dạ.

“Chậc, nhớ rõ trước đó không lâu có người nói với ta tính tình phản phúc vô thường, thật ra nàng cũng không phải làm nhiều lần thế sao?” Hướng Tuyết Xuyên vừa nói vừa một chân đạp thẳng vào chân tay Lý Vệ Trì. Chỉ thấy Lý Vệ Trì đau quá ngất đi.

Cũng không rõ là phản phúng của Hướng Tuyết Xuyên, hay là thảm trạng của Lý Vệ Trì mà Y Phiến Vũ thấy mình không thở nổi.

“Vũ Nhi ta hỏi lại nàng lần cuối, nàng có nguyện ý đi theo ta không?” Thật Ra vừa rồi hắn vẫn chưa rời đi, hay nói cách khác, sự hoảng hốt của nàng, kinh hoảng của nàng, thậm chí còn rơi lệ vì hắn, hắn đều nhìn thấy tất cả. Nhưng hắn không rõ nàng rõ ràng yêu hắn, vì sao lại không muốn tự thừa nhận chứ. Nàng thật sự muốn đi cùng hắn, nhưng hắn thật thích nàng sao?

Nàng thật không muốn nhắc tới Cách tinh Quyết, nhưng nàng lại không xác định được rõ chuyện này, hiện giờ nàng thật sự không biết nên làm thế nào mới đúng đây?

“Đại công tử, Y cô nương, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo” Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng người hầu.

Y phiến Vũ biết mình đã không còn thời gian để nàng do dự nữa. Được, cùng hắn đi thì đi thôi, dù sao kết cục tệ nhất chính là cô độc một đời thôi mà!

Y Phiến Vũ hít sâu một hơi dài, rồi lập tức lên tinh thần hăng hái, dùng sức cầm lấy bàn tay to của hắn, cũng nói kiên quyết, “Dẫn ta đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.