Cường Đại Chiến Y

Chương 729: Chương 729: Bách khoa toàn thư sống




Khi Giang Cung Tuấn đến phái Thiên Sơn thì đã hơn mười một giờ tối.

Vào lúc này, ngoại trừ một số đệ tử đang canh giữ bên ngoài thì những người khác hầu như đều đã ngủ.

Giang Cung Tuấn được dẫn đến sảnh tiếp khách của phái Thiên Sơn. “Cậu Giang, mời anh đợi một lát, tôi đi thông báo cho chưởng môn” “Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu ngồi xuống.

Vừa ngồi xuống, lập tức có một nữ đệ tử bưng trà đi tới đặt lên chiếc bàn trước mặt Giang Cung Tuấn.

Mà người đệ tử dẫn Giang Cung Tuấn đi vào đã rời khỏi đó, đi thông báo cho Trần Thanh Sơn. Giang Cung Tuấn ngồi đợi ở sảnh tiếp khách của phái Thiên Sơn. Ước chừng đợi khoảng mười phút. “Ha ha, cậu Giang..”. Bên ngoài truyền đến một tiếng gọi lớn.

Sau đó, một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng bước vào, anh ta chính là chưởng môn đương nhiệm của phái Thiên Sơn, Trần Phi Hùng.

Giang Cung Tuấn cũng đứng lên, kêu lên: “Chưởng môn Trần” “Ngồi đi”

Trần Phi Hùng giơ tay ra hiệu mời ngồi sau đó cùng ngồi xuống, nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Cậu Giang, đêm khuya đến thăm như thế này, chắc không phải chỉ đơn giản là đến thăm tôi đâu nhỉ? Có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Ừ, đúng là có”.

Sau khi Giang Cung Tuấn ngồi xuống, vẻ mặt trở nên ngưng trọng, nói: “Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện, đến chào hỏi đêm khuya như thế này là vì có một số việc muốn làm phiền chưởng môn Trần. Hy vọng chưởng môn Trần giúp tôi điều tra một chút”

“Cậu cứ nói đi” Trần Phi Hùng làm một động tác ra hiệu mời nói.

Giang Cung Tuấn nói ngắn gọn về một số chuyện như tình hình ở thủ đô, nói về tập đoàn Tân Minh, và nói về việc anh đã đến Đại Ưng, tìm Khai Hiểu Đình.

Anh cũng nói về việc anh đã nhận được chiến thư.

“Tôi muốn nhờ chưởng môn Trần sử dụng địa vị và mạng lưới tình báo của phái Thiên Sơn trong giới cổ võ để giúp tôi điều tra những chuyện này. Điều tra về Thiên Danh Hội, tìm hiểu về Dã Thiết, sau đó điều tra tung tích của Khai Hiểu Đình và Triệu Tuân.”

Nghe vậy, Trần Phi Hùng nhíu mày. “Cậu Giang, cậu nói có người gửi chiến thư cho cậu sao?”

“Đúng vậy, một tuần sau, một trận chiến tại Thiên Sơn Quan ở Nam Cương, hiện tại tôi vẫn chưa biết là ai gửi chiến thư cho tôi. Lần này tôi đến gặp anh chủ yếu là để nhờ anh giúp tôi điều tra những chuyện này một chút, sau đó tôi sẽ đến Thiên Sơn Quan ở Nam Cương để ứng chiến”

“Được, không có vấn đề gì. Cứ tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ vận dụng toàn bộ lực lượng của môn phái để giúp anh điều tra những chuyện này”.

Có lời nói này của Trần Phi Hùng, Giang Cung Tuấn cảm thấy an tâm. Hiện tại đã có nhiều lực lượng như vậy để điều tra rồi. Anh tin rằng rất nhanh là có thể tra ra được manh mối của những chuyện này.

Rất nhanh thôi là có thể điều tra ra Khai Hiểu Đình đang ở đâu, sau đó có thể điều tra ra được Triệu Tuân ở đâu.

Mà anh cũng có thể yên tâm đi bế quan vài ngày, chuẩn bị sẵn sàng cho trận chiến tiếp theo. “Đúng rồi”. Giang Cung Tuấn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, lập tức hỏi: “Sau khi trở về thủ đô Đoan Hùng,

nghe nói môn chủ của phái Thiên Môn đã đến phái Thiên Sơn, sau đó đánh một trận với tiền bồi Trần Thanh Sơn, lại còn đánh bại tiền bối Trần Thanh Sơn. Hơn nữa phái Thiên Sơn còn phải nghe theo mệnh lệnh của phái Thiên Môn?”.

Khi Giang Cung Tuấn hỏi về chuyện này, Trần Phi Hùng tỏ vẻ bất đắc dĩ..

“Đúng vậy. Môn chủ của phái Thiên Môn quá mạnh, đầu với ông ta, tôi hoàn toàn không thể ra quá một chiều, ngay cả lão tổ của môn phái tôi cũng bị đánh bại. Hơn nữa thanh bảo hiểm Hàn Băng của môn phái tôi cũng bị chặt đứt rồi.”

“Chưởng môn Trần cảm thấy rốt cuộc thì vị môn chủ của phái Thiên Môn là ai?” Giang Cung Tuấn dò hỏi.

Anh hỏi câu này chủ yếu vì muốn biết thân phận của môn chủ phái Thiên Môn.

Bởi vì khi ở trên núi Olympia nước Đại Ưng, môn chủ của phái Thiên Môn đã cứu anh hết lần này đến lần khác.

Từ những chuyện này có thể thấy môn chủ của phái Thiên Môn phải là người mà anh quen biết.

Khi nghe điều này, Trần Phi Hùng trầm tư suy nghĩ.

Mấy giây sau, anh ta nhìn Giang Cung Tuấn và nói: “Khi môn chủ của phái Thiên Môn đánh với lão tổ của môn phái tôi, tôi nghe thấy lão tổ gọi môn chủ của phái Thiên Môn là Giang Thời.”

“Ông nội?”. Giang Cung Tuấn sững sờ.

Trần Phi Hùng gật đầu nói: “Nếu như lão tổ Trần Thanh Sơn của phái tôi không có nhận nhầm, vậy thì môn chủ của phái Thiên Môn kia chính là Giang Thời, ông nội của cậu. Trên đời này chỉ có ông nội của cậu mới có thực lực có thể đánh bại lão tổ của môn phái tôi”

Giang Cung Tuấn cũng rơi vào trầm tư. Giang Thời, ông nội? Anh cảm thấy chuyện này không có khả năng. Anh đã tiếp xúc với môn chủ của phái Thiên Môn mấy lần.

Mặc dù môn chủ phái Thiên Môn đeo mặt nạ, nhưng trên người cô ấy có mùi nước hoa, cánh tay của cô ấy rất mềm mại, mặc dù cô ấy đã cố ý đè thấp giọng nói để giọng nói trở nên trầm thấp, khàn khàn.

Nhưng đại khái vẫn có thể nhận ra được đây là một người phụ nữ. “Điều này là không thể sao?”

Giang Cung Tuấn nghi ngờ nói: “Khi ở trên núi Olympia nước Đại Ưng, môn chủ của phái Thiên Môn và ông nội của tôi gần như xuất hiện cùng một lúc, khi môn chủ của phái Thiên Môn vừa rời đi thì ông nội của tôi đã xuất hiện. Chẳng lẽ ông nội của tôi có thuật phân thân à?”.

Trần Phi Hùng lắc đầu nói: “Chuyện đó tôi cũng không biết, tôi chỉ biết thực lực của môn chủ phái Thiên Môn cực kỳ mạnh, chỉ cần một chiêu đã có thể đánh bại tối. Thực lực này hẳn là đã đạt tới đỉnh phong cảnh giới thứ tám, về phần đã leo đến bậc thang thứ mấy thì tôi cũng không biết rõ. Nhưng lão tổ của phái tôi gọi người đó là Giang Thời, tôi nghĩ chuyện này không thể sai được.”

“Không thể sai à?”. Giang Cung Tuấn càng lúc càng nghi ngờ. Anh cho rằng chuyện này không có khả năng.

Nếu nói Đường Sở Vi là môn chủ của phái Thiên Môn thì anh còn tin tưởng, còn nếu nói là ông nội của anh thì anh lại không tin được.

“Nhưng tôi cảm thấy, môn chủ của phái Thiên Môn không phải là loại người xấu xa, phái Thiên Môn cũng không làm chuyện độc ác nào” Trần Phi Hùng tiếp tục nói.

Anh ta đã đặc biệt điều tra về phái Thiên Môn. Biết được trong khoảng thời gian qua phái Thiên Môn đã làm một số việc. Mặc dù đã càn quét hơn phân nửa giới cổ võ, nhưng không hề giết người. Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sâu. Anh cũng không bận tâm đến thân phận của môn chủ phái Thiên Môn. Hiện tại việc cần làm nhất lúc này chính là đối phó với trận chiến sắp tới ở Thiên Sơn Quan.

Bây giờ anh thậm chí còn không biết kẻ địch là ai, cũng không biết tu vi của đối thủ đã đạt đến cảnh giới này.

Kẻ thù chưa biết mới là đáng sợ nhất.

Sau khi trao đổi đơn giản với Trần Phi Hùng, Giang Cung Tuấn đứng dậy nói: “Chưởng môn Trần, đêm nay tôi còn phải gấp rút đến Nam Cương, sau đó tìm một nơi yên tĩnh ở Nam Cương bể quan mấy ngày, để có thể ứng phó với trận chiến ở Thiên Sơn Quan sau đó. Chuyện về Thiên Danh Hội, Khai Hiểu Đình và Triệu Tuân đành nhờ anh để ý giúp”.

Trần Phi Hùng cũng đứng lên nói: “Tôi sẽ cố gắng hết sức điều tra, nếu không hay là như thế này đi, tôi sẽ để con gái tôi đi cùng cậu đến Nam Cường”

Giang Cung Tuấn sững sờ.

Trần Phi Hùng vội vàng giải thích: “Không có ý gì khác đâu. Đứa con gái Trần Vũ Yến này không có bản lĩnh gì khác, nhưng từ nhỏ con bé đã đọc nhiều sách, biết được võ học trong thiên hạ. Cho dù cậu chiến đấu với ai, con bé cũng có thể thông qua chiêu thức mà đối phương thi triển để đánh giá ra sức mạnh”.

Mạnh như vậy sao?” Giang Cung Tuấn sửng sốt. Anh đã từng gặp Trần Vũ Yến. . ngôn tình hài

Trong mắt anh, Trần Vũ Yến có dung mạo trông cũng xinh đẹp một chút, khí chất xuất chúng một chút, về phần tu vi của cô ta thì cũng chỉ ở mức trung bình.

Ngoài điều này ra, không có gì đặc biệt hết. “Đương nhiên”.

Trần Phi Hùng cười nói: “Phái Thiên Sơn của tôi cất giữ võ công khắp thiên hạ, ngoại trừ một số tuyệt học của giới cổ võ đã bị thất truyền ở bên ngoài, còn lại con bé đều đã xem hết”

Giang Cung Tuấn suy nghĩ một chút, cảm thấy không còn gì tốt hơn khi mang theo một bộ bách khoa toàn thư về giới cổ võ sống như thế này bên mình.

“Chuyện này cũng có thể. Nhưng tôi phải chạy bôn ba suốt đêm, không biết thiếu chủ Trần có chịu nổi không?”

Trần Phi Hùng kịp thời dừng lại nói: “Người trong giang hồ làm gì có chuyện thân thể yếu ớt như vậy. Nếu cậu Giang cho phép, vậy thì tôi sẽ đi gọi Vũ Yến ngay, để con bé chuẩn bị một chút, sau đó cùng cậu đi đến Nam Cương”

“U”

Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu. “Cậu Giang, cậu đợi một lát, tôi sẽ đi gọi ngay” Sau khi Trần Phi Hùng nói hết câu này, lập tức xoay người rời đi. Mà Giang Cung Tuấn lại ngồi xuống, yên lặng chờ đợi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.