Cường Đại Chiến Y

Chương 493: Chương 493: Bối cảnh của Tiêu Dao Vương




Hứa Linh trở lại rồi, Giang Cung Tuấn cũng có thể yên tâm.

Hứa Linh và Bạch Tâm liên hợp, trên cơ bản đã có thể ổn định cục diện.

Dặn dò vài câu xong anh trực tiếp trở về phòng.

Cùng lúc đó.

Thành phố Tử Đẳng, trong một biệt thự.

Đây là chỗ ở của Cao Mẫn Ngọc ở thành phố Tử Đằng.

Hôm nay cô ta đi gặp Đường Sở Vị, đã biết được Đường Sở Vi có một thân chân khí khủng bố, chân khí này còn cao hơn cô ta, cô ta cũng rất kinh ngạc.

Cô ta nghĩ mãi mà không rõ, sao một người bình thường có thể trở thành cường giả chỉ trong thời gian ngăn như vậy? Một cường giả chí ít cũng phải Tam Cảnh trở lên.

Cô ta dựa vào ghế sofa, ngón tay thon dài chống cằm, mặt hiện vẻ suy nghĩ.

Lúc này, một người thanh niên trẻ tuổi đi đến.

Người đàn ông này chừng hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi. Anh ta giữ lại mái tóc dài ngang vai phiêu dật, dáng vẻ có chút anh tuấn, trên người có khí chất khác với những người khác.

“Đến rồi?”

Cao Mãn Ngọc kịp phản ứng, liếc mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi vừa đi tới ngồi xuống.

Thanh niên trẻ tuổi ngồi xuống, bắt chéo hai chân, liếc mắt nhìn Cao Mẫn Ngọc, “Mẫn Ngọc, lần này sư phụ để tôi xuất thế, tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực hỗ trợ cô. Chỉ là cô cũng biết sở thích của tôi…”

Anh ta nhìn Cao Mẫn Ngọc, trên mặt hiện lên ý cười nghiền ngẫm.

Cao Mẫn Ngọc cười nói: “Biết, đương nhiên biết, Đường Sở Vi thế nào? Người xinh đẹp nhất thành phố Tử Đằng, được truyền thông xưng là mỹ nữ mấy ngàn năm khó gặp”

“Cao Mẫn Ngọc, cô muốn đẩy tôi vào trong hố lửa sao? Hiện tại trong thiên hạ có người nào không biết Đường Sở Vi là vợ Giang Cung Tuấn, cho dù bọn họ đã ly hôn nhưng vẫn đang ở cùng nhau. Mà nhà họ Giang đã lên tiếng, ai dám động đến Giang Cung Tuấn là đang đối địch với nhà họ Giang. Tôi chạm tới Đường Sở Vi, chọc giận Giang Cung Tuấn khiến nhà họ Giang thù hận, làm vậy sẽ mang tai nạn tới cho Dược Vương Cốc”

Người trước mắt này là truyền nhân Dược Vương Cốc.

Tên Đỗ Phong.

Đệ tử quan môn của cốc chủ Dược Vương Cốc.

Tuổi còn trẻ nhưng anh ta không những có thể trở thành một đại tông sư võ đạo tu luyện ra chân khí, còn năm giữ y thuật khủng bố.

Trước khi xuất cốc sư phụ đã thông báo cho anh ta, anh ta có thể chính diện luận bàn với Giang Cung Tuấn, nhưng không thể thầm sử dụng thủ đoạn gì sau lưng, nếu không sẽ liên lụy tới Dược Vương Cốc.

Cao Mãn Ngọc hé miệng cười nói: “Anh Đỗ, tôi chỉ đùa thôi, anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ giúp người đẹp cho anh”

Đỗ Phong nhìn Cao Mẫn Ngọc, tuổi không lớn lắm nhưng vóc người rất tuyệt, ngũ quan cũng tinh xảo. Anh ta đi tới ngồi trước người Cao Mãn Ngọc, đưa tay ôm lấy eo cô ta.

Cao Mẫn Ngọc đúng lúc tránh né, kéo tay Đỗ Phong cười duyên nói: “Anh Đỗ, anh làm gì vậy, tôi còn chưa trưởng thành đâu, còn chưa đầy mười tám tuổi, vẫn nên chờ thêm hai năm nữa đi”

“Mãn Ngọc, tôi rời núi giúp cô chẳng lẽ cô không định bày tỏ thái độ gì?” Đỗ Phong cười tủm tỉm nhìn Cao Mẫn Ngọc.

“Chụt”

Cao Mẫn Ngọc hôn một cái lên mặt anh ta, sau đó đứng lên nói: “Được rồi, tôi lên tầng nghỉ ngơi, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút.”

Nói xong cô ta xoay người rời đi.

Mà sắc mặt Đỗ Phong lại trở nên âm u.

“Con ả chết tiệt, để tôi xem cô làm cách nào thoát khỏi bàn tay tôi”

Sau khi Cao Mẫn Ngọc xoay người, sắc mặt cũng trầm xuống, trong lòng thầm mắng: “Đồ háo sắc, đúng là đàn ông không kẻ nào tốt cả”

Cô ta lên tầng bước vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn tắm.

“Đường Sở Vi à Đường Sở Vị, rốt cuộc là ai đang chỉ điểm sau lưng cô? Khiến cô được liệt vào hàng cao thủ trong thời gian ngắn như vậy…”

Cô ta nhẹ giọng thì thào, nghĩ tới vấn đề Đường Sở Vi.

Không biết rõ người sau lưng Đường Sở Vi khiến cô ta lo lắng.

Vào thời khắc này, đột nhiên điện thoại bên cạnh đổ chuông.

Cô ta cầm điện thoại di động lên nhấn nút nghe, sau đó mở loa ngoài để qua bên cạnh.

“Cô Cao, buổi tối hôm nay Giang Cung Tuấn đã gặp một người ở Cứu Thế”

Cao Mãn Ngọc lạnh nhạt hỏi: “Ai?”

“Đã điều tra rõ ràng, người này là Độc Bộ Vân, bị bắt mấy năm trước, bị Thiên Tử nhốt ở địa lao thủ đô. Ông ta là người sáng lập Hắc Điện, cũng là vua sát thủ.”

“Ah?”

Cao Mẫn Ngọc sờ cằm, nhẹ giọng thì thào: Vào lúc này thằng nhóc Giang Cung Tuấn lại gặp Độc Bộ Vân là muốn làm gì?”

“Người chúng ta xếp vào nội bộ Cứu Thế đã bị dọn sạch”

“Đã biết, chú ý từng hành động của Giang Cung Tuấn”

“Còn có Hứa Linh đã trở lại rồi”

“Ừm, tôi biết”

Cao Mãn Ngọc trực tiếp cúp điện thoại.

Sau đó suy tư.

Cô ta đang suy nghĩ xem vì sao lúc này Giang Cung Tuấn lại tiếp xúc với Độc Bộ Vân.

Độc Bộ Vân chỉ là người sáng tạo một tổ chức sát thủ, tuy ông ta cũng mạnh mẽ, nhưng trước mặt đại tông sư võ đạo ông ta không chịu nổi một kích.

Đêm lặng yên không tiếng động trôi qua.

Sáng ngày tiếp theo.

Giang Cung Tuấn thức dậy từ sáng sớm.

Trong biệt thự của Đan Thiến, sảnh lớn.

Một đám người ngồi chung một chỗ.

Hứa Linh nói: “Anh Giang, đêm qua em đã gọi điện thoại với Bạch Tâm, bọn em đã đuổi hết các nhân viên có vấn đề đi. Hiện tại em lập tức tới công ty, tạm thời lợi dụng tiền của công ty đi tìm những nhà xưởng nhỏ bị Bách Niên uy hiếp nói chuyện trước.”

“Ừm” Giang Cung Tuấn gật đầu nói: “Cẩn thận một chút, chớ khóa di động, anh sẽ phái người định vị điện thoại di động của em. Nếu có vấn đề lập tức gọi điện thoại cho anh”

“Được, em biết rồi, em đi đây”

Hứa Linh chào Giang Cung Tuấn một tiếng sau đó đi ra cửa.

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Chồng à, anh muốn tới quân khu chưa?”

“Ừm, đi thôi”

Giang Cung Tuấn đứng lên. Anh nhìn Đan Thiến và Đình Thi, dặn dò: “Tôi phải rời khỏi thành phố Tử Đằng một thời gian ngắn, không bao lâu sẽ trở lại. Hiện tại đang là thời kì phi thường, mọi người đừng tùy tiện ra ngoài, nếu có thể ở nhà thì cố gắng ở nhà đi”

“Đã biết”

Hai người đồng thời gật đầu.

Sau khi dặn xong Giang Cung Tuấn lại dẫn theo Đường Sở Vi ra ngoài, trực tiếp đi tới quân khu.

Trên đường tới quân khu Giang Cung Tuấn đã gọi điện thoại cho Độc Bộ Vân, kêu anh chạy tới quân khu tập hợp.

Thành phố Tử Đằng, quân khu.

Trong phòng làm việc của Tiêu Dao Vương.

Giang Cung Tuấn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói: “Tiêu Dao Vương, tôi cần mượn ông mấy chiếc máy bay trực thăng”

“Không thành vấn đề”

Tiêu Dao Vương không cần nghĩ ngợi đã đồng ý, chợt ông ta như nhớ ra cái gì đó, nói: “Đúng rồi, tôi mới vừa nhận được tin tức nội bộ gia tộc truyền đến, nói nhà Tiêu Dao sắp liên hôn với nhà họ Giang”

“Ừm?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt.

“Gia tộc của ông?”

Anh nghi ngờ nhìn Tiêu Dao Vương.

Anh biết có thể lên tới vị trí chủ soái, phía sau phải có người chống lưng.

Mà anh có thể trở thành Hắc Long không chỉ vì anh có chiến công hiển hách, quan trọng hơn là thân phận người nhà họ Giang của anh.

Sợ rằng thân phận của anh đã sớm lộ rõ, mà có lẽ ngay từ danh sách phong đại tướng quân Hắc Long, có lẽ vương Đại Lan đã lên kế hoạch lợi dụng tay anh giết chết Thiên Tử.

Chỉ có điều anh vẫn không biết người sau lưng Tiêu Dao Vương là ai.

Tiêu Dao Vương gật đầu nói: “Tôi cũng không gạt cậu, gia tộc Tiêu Dao của tôi cũng là một gia tộc luyện võ, chỉ có điều nhà Tiêu Dao vẫn tương đối ít nổi danh, rất ít đi lại bên ngoài, vì vậy thế nhân không biết nội tình nhà Tiêu Dao. Cho dù là những người luyện võ khác cũng rất ít người từng nghe tới nhà Tiêu Dao. Thế nhưng gia tộc Tiêu Dao thật sự mạnh mẽ”

Giang Cung Tuấn không nghĩ tới Tiêu Dao Vương còn có lai lịch như thế.

Anh không nhịn được hỏi: “Mạnh tới cỡ nào?”

Tiêu Dao Vương suy nghĩ một chút nói: “Hẳn có thể sánh với tứ đại gia tộc cổ xưa”

“Mịa” Giang Cung Tuấn không nhịn được măng lên.

“Chẳng qua…”

Trên mặt Tiêu Dao Vương hiện lên vẻ cay đắng, nói: “Tuy rằng tôi là một thành viên của gia tộc Tiêu Dao, thế nhưng tôi chỉ là chi thứ, không có tư cách tiếp xúc đến hạch tâm chân chính, cũng không có tư cách tu luyện tuyệt học nhà Tiêu Dao. Tôi nói cho cậu biết chuyện này vì cậu là người nhà họ Giang, hơn nữa cậu có biết người liên hôn với nhà Tiêu Dao là ai không?”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Ai?”

“Giang Vô Song.”

“Cái gì?”

Giang Cung Tuấn giật mình đứng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.