Sau khi châm một trận, Đường Sở Vi chỉ cảm thấy trong cơ thể như có một dòng nước ấm truyền khắp toàn thân, thoải mái không thể nói nên lời.
Giang Cung Tuấn không ngừng châm kim.
Liên tục bảy tám châm.
Sau bảy tám châm, chân khí của anh bị hút hết.
Mà độc trong người Đường Sở Vi cũng được bức ra phần nào.
Nhưng số lượng tám mươi mốt kim nghịch thiên anh có thể sử dụng cũng có hạn, còn chưa đủ để bài trừ hết toàn bộ độc tố trong cơ thể Đường Sở Vi ra ngoài.
“Sở Vi, em chờ một chút, anh xuống dưới lấy thêm ngân châm lên.”
“Ừm”
Đường Sở Vi nằm trên ghế sofa.
Hiện tại cô đã cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, không còn khó chịu như trước nữa.
Giang Cung Tuấn nhanh chóng rời đi, đi lấy một chút ngân châm trở về, sau đó đóng cửa phòng làm việc lại bắt đầu tiến hành châm cứu bức độc cho Đường Sở Vi.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, độc tố trong người Đường Sở Vi đã bị bài trừ hết sạch.
Cô cũng khôi phục sức lực, cầm quần áo lên tự mình mặc vào.
Giang Cung Tuấn quở trách: “Sao em lỗ mãng vậy? Anh đã kêu em đừng hành động thiếu suy nghĩ, nếu như anh tới chậm thêm vài phút, em đã độc phát thân vong.”
“Em, em cũng không nghĩ nhiều như vậy, em cho rằng mình có thể khống chế độc tố trong người, có thể bài trừ độc ra ngoài. Chỉ có điều trong quá trình bài trừ độc tố chân khí tản ra, độc tố mất khống chế, khuếch tán đến toàn thân. Em có chút hoảng hốt, sau đó triệt để mất đi khả năng khống chế độc tố.”
Đường Sở Vi cúi đầu, hệt như đứa nhỏ phạm sai lầm.
Giang Cung Tuấn cũng không trách tội cô quá nhiều.
May mà không sao.
“Lần sau em không thể lỗ mãng như vậy, không phải mỗi lần đều may mắn như thế: “Ah”
Đường Sở Vi nhẹ giọng ah một tiếng.
“Đúng rồi, rốt cục em có biết Hứa Linh ở đâu không?” Giang Cung Tuấn hỏi lần nữa.
Tình huống hiện tại rất bất lợi với anh.
Mà anh cũng không phải người giỏi kinh doanh, không cách nào đứng ra khống chế Cứu Thế, cần Hứa Linh ra mặt.
Đường Sở Vi cúi đầu, trong mắt lộ ra vẻ thất lạc.
Cô không nghĩ tới Giang Cung Tuấn còn đang băn khoăn chuyện Hứa Linh.
Cô cũng biết tình huống hiện tại của Cứu Thế, xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn rất cần một người có năng lực mạnh mẽ đứng ra chủ trì đại cuộc.
Cô ngẩng đầu nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt hiện lên vẻ kiên định nói: “Chồng, em cũng có thể làm được, năng lực của em không kém Hứa Linh, chỉ cần anh chịu cho em một cơ hội em nhất định có thể quản lý tốt Cứu Thế giúp anh”
“Sở Vi, đây không phải trò đùa.”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, nói: “Hiện tại anh không có thời gian để em đi thực tiễn, không có thời gian cho em trưởng thành, hiện tại không thể phạm sai lầm. Một khi có quyết định sai lầm nào, như vậy chúng ta sẽ thất bại trong gang tấc, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Anh hy vọng em có thể nhận rõ thế cục hiện tại, đừng tiếp tục cáu kỉnh như con nít vậy”
“Em không có.” Làm sao để các bạn qua trang nguồn đọc nhà?”
“Việc này em không cần xen vào.”
Giang Cung Tuấn khẽ lắc đầu nói.
Đường Sở Vi là một người phụ nữ, anh không muốn một người phụ nữ bị liên lụy đến chuyện chém chém giết giết này.
“Thế nhưng…”
“Không có thế nhưng, giao cho anh” Giang Cung Tuấn lấy giọng ra lệnh mở miệng.
“Được rồi” Đường Sở Vi bất đắc dĩ.
Giang Cung Tuấn vẫn chưa tin cô.
Giang Cung Tuấn thấy vẻ thất lạc trên mặt cô không khỏi giải thích: “Sở Vi, không phải anh không tin tưởng em, cũng không phải anh chất vấn thực lực hiện tại của em, có điều em là phụ nữ, anh không muốn em bị liên luy vào. Nếu như: em thật lòng muốn giúp anh thì hãy tìm Hứa Linh trở về cho anh.”
Nghe Giang Cung Tuấn giải thích như vậy, oán giận trong lòng Đường Sở Vi cũng tiêu tán đi không ít.
Cô gật đầu, dịu dàng nói: ‘Em sẽ cố gắng hết Sức.
“Ừm, anh còn phải nghĩ biện pháp kiếm ra tiền để đối kháng với Bách Niên, sẽ không ở lại lâu.
Nếu như đám người Hàn Kim Thần lại tìm tới tận cửa, chớ để ý tới bọn họ, cho dù phải đóng hiệu thuốc cũng đừng phát sinh xung đột với bọn họ.
Chuyện này anh sẽ mau chóng xử lý”
Đường Sở Vi nhắc nhở: “Chồng, anh phải cẩn thận một chút, em nghe ông nội nói về chuyện trăm năm trước. Cổ môn rất đáng sợ, trăm năm trước dù là tứ đại gia tộc cũng không dám cứng đối cứng với Cổ môn.”
“Yên tâm đi, anh không sao đâu.” Giang Cung Tuấn võ võ vai Đường Sở Vi.
“Em đi về trước.”
Đường Sở Vi chào hỏi Giang Cung Tuấn một tiếng sau đó rời đi.
Mà Giang Cung Tuấn cũng không ở lại tiệm thuốc Thế Kỷ quá lâu, anh lại rời khỏi, đi tới tập đoàn Cứu Thế, ở Cứu Thế chờ Độc Bộ Vân đến.
Chỉ cần Độc Bộ Vân đến là anh có thể làm giao dịch với Độc Bộ Vân.
Dùng tâm pháp tu luyện để đổi lấy tài phú Độc Bộ Vân tích lũy được nửa đời trước.
Như vậy Cứu Thế có thể vượt qua cửa ải khó khăn lần này.
Cùng lúc đó.
Tập đoàn Bách Niên.
Tuy Cao Mẫn Ngọc tọa trấn nơi này nhưng đối với chuyện ở phố y học, cô ta lại rõ như lòng bàn tay.
Cô ta ngồi trên ghế làm việc bắt chéo hai chân, đôi chân dài trắng nõn hiện ra ngoài, tay cô ta nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn.
“Sau khi Đường Sở Vi uống thuốc độc vần bình yên vô sự, lẽ nào cô ta cũng tu luyện ra chân khí, là một đại tông sư võ đạo, có thể lợi dụng chân khí khống chế độc tố?”
Cao Mãn Ngọc tự lẩm bẩm.
Kết quả cô ta có thể thấy cũng chỉ có một loại như vậy.
Cô ta chợt đứng lên, rời khỏi phòng làm việc.
Cô ta muốn tự mình tới “chăm sóc” Đường Sở Vi, thử dò xét Đường Sở Vi, nhìn xem tới cùng cô có tu luyện ra chân khí hay không.
Nếu quả thật có, vậy chuyện cũng trở nên phức tạp.
Cô ta biết rõ nội tình của Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn cũng chỉ mới tu luyện ra chân khí không bao lâu, nếu Đường Sở Vi cũng có chân khí, vậy chắc chắn không phải Giang Cung Tuấn truyền thụ cho. Nói không chừng phía sau Đường Sở Vi còn có một người khác hoàn toàn.
Những chuyện này tạm thời cô ta không đoán được.
Cần phải đi thử Đường Sở Vi một lần mới có thể đưa ra phán đoán.
Sau khi Đường Sở Vi rời khỏi phố y học đã trở về nhà họ Đường.
Dọc theo đường đi, cô vẫn đang nghĩ ngợi, nghĩ xem cuối cùng mình có nên đón Hứa Linh về không.
“Đường Sở Vi…”
Vào thời khắc này, có một giọng nói truyền đến từ phía sau.
Đường Sở Vi kịp phản ứng, xoay người nhìn.
Vừa quay người lại, một đôi bàn tay trắng nõn đã đánh về phía bản thân mình. Cô biến sắc, dưới tình thế cấp bách cô nhanh chóng vươn tay ngăn cản.