Đường Sở Vi gan ruột đau nhói.
“Em sao vậy?” Giang Cung Tuấn thấy biểu hiện của Đường Sở Vị có chút không đúng, vẻ mặt kỳ quái nhìn cô.
“Sao ư?”.
Đường Sở Vi thót một tiếng, vội vàng nói: “Không, không có chuyện gì. Đi thôi, xuống lầu ăn cơm tối”
Cô dắt Giang Cung Tuấn cùng rời đi. Giang Cung Tuấn cũng không nghi ngờ. Hai người cùng nhau xuống lầu. Có nhiều người tụ tập ở tầng dưới.
Đường Thành Lâm, Đường Hiện, gia đình nhà Đường Khánh, Ba thế hệ nhà họ Đường tụ họp. Đồ ăn đã được bày biện. Giang Cung Tuấn đi xuống cầu thang trở thành tâm điểm của mọi người.
Đường Thành Lâm đứng lên nói lớn: “Mọi người yên lặng, trật tự nào.. Tôi có chuyện muốn nói”
Phòng khách ồn ào trở nên yên tĩnh.
Đường Thành Lâm nhìn về phía Giang Cung Tuấn nói: “Nếu như chúng ta có thể có ngày hôm nay trong nhà họ Đường, không thể thiếu Cung Tuấn, cũng không thể thiếu Sở Vi..”
Đường Thành Long đã nói rất nhiều điều. Tất cả họ đều để tâng bốc Giang Cung Tuấn, để làm hài lòng Sở Vi. Giang Cung Tuấn nghe, chỉ cười nhạt. Bữa tối giao thừa này rất sôi động. Nhưng Giang Cung Tuấn ăn uống có chút tùy tiện, liền xoay người lên lầu. Anh không thích ồn ào, không thích náo nhiệt quá mức, anh trở lại phòng Sở Vị trên lầu hai.
Anh đứng trên ban công hút thuốc, nhìn bầu trời đêm đen kịt, trên mặt hiện lên suy nghĩ. Anh đang nghĩ về tình hình tiếp theo ở thành phố Thủ Đô, và về cuộc tổng tuyển cử tiếp theo. Cuộc tổng tuyển cử là về vị vua mới tiếp theo, Âu Dương Lãng nhất định sẽ ra tay. Anh đang chăm chú nghĩ về mọi thứ, một đôi tay mềm mại ôm lấy anh từ phía sau.
“Anh nghĩ gì thế?”.
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, nói: “Không có chuyện gì”.
“Nghĩ đến vết thương trên người hả?” Đường Sở Vi nhẹ giọng hỏi phía sau: “Anh đừng quá lo lắng
“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu. “Bên ngoài hơi lạnh, anh vào đi” Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn vào nhà.
Sau khi vào nhà, Giang Cung Tuấn cảm thấy có chút buồn ngủ liền nằm ở trên giường. Đường Sở Vi ngồi bên cạnh anh.
Tối nay cả hai đều không đi chơi mà ở trong phòng nói rất nhiều. Đường Sở Vị tâm sự rất nhiều tâm tư, cô nói rằng cô muốn giúp đỡ Giang Cung Tuấn và muốn chia sẻ một số gánh nặng với Giang Cung Tuấn.
Một đêm lặng lẽ trôi qua.
Ngày thứ hai là ngày đầu tiên của năm mới. Theo phong tục địa phương, ăn xôi vào buổi sáng sau đó đi thắp hương những người đã khuất trong gia đình. Sau đó là đi chúc Tết. Giang Cung Tuấn kiếm cớ ở nhà, Đường Sở Vi không ép buộc, nhà họ Đường cũng không ép buộc.
Nhà họ Đường đều đã ra ngoài, Giang Cung Tuấn khoanh chân ngồi trên giường. Anh cầm kinh y trên tay, xem kinh y cố gắng tìm cách chữa lành vết thương cho mình. Tuy nhiên bài thuốc chữa bệnh được ghi lại ở trên cần một thời gian dài mới có thể hồi phục, còn Giang Cung Tuấn. không có nhiều thời gian như vậy.
Nếu dùng phương pháp tinh thần ghi trong kinh y để chữa lành vết thương, đợi anh bình phục chấn thương, đợi anh lấy lại sức, thế giới sẽ rối tung lên từ lâu.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân |||||
“Làm như thế nào đây?”
Giang Cung Tuấn vẻ mặt ngưng trọng. Anh đặt những tác phẩm kinh điển về y học xuống và nhắm mắt lại. Bất giác, trong đầu anh hiện lên một hình ảnh kỳ lạ. Anh chợt nảy ra một ý tưởng.
“Nguyệt Sơn Cư Đồ, khai thông tuyến kinh mạch mười tám” Giang Cung Tuấn nghĩ về việc này.
Sơ đồ kinh mạch này yêu cầu hai ngày, nam nữ luyện tập cùng nhau. Còn yêu cầu đối với Chân Khí cũng rất khắt khe, một dương một âm. Cần sự kết hợp và hòa quyện của âm và dương, Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi, anh Lập tức đứng dậy mặc áo khoác lấy điện thoại di động ra, gọi cho Đường Sở Vi.. “Chồng à, có chuyện gì vậy?”
“Sở Vi, anh muốn ra ngoài tìm Đạn Thiến luyện võ công trong Nguyệt Sơn Cự Đồ. Điều này có thể giúp anh nhanh chóng khôi phục sức lực”
Giang Cung Tuấn giải thích ý định của mình. Nghe vậy, Đường Sở Vị có chút không vui.
Tuy nhiên, cô không dừng lại mà nói: “Đi đi”.
Giang Thời nói rằng trên toàn thế giới, chỉ có Đạn Thiến là có thể luyện tập bí kíp võ công ẩn chứa trong Nguyệt Sơn Cư Đồ với Giang Cung Tuấn. Bởi vì Đan Thiển được sinh ra với thể chất hàn băng
Mười tám kinh mạch cần phải tương hợp âm dương. “Được” Giang Cung Tuấn cúp điện thoại đi ra ngoài. Lái xe của nhà họ Đường đến nhà Đạn Thiến.
Nhà của Đan Thiến. Một đám người quây quần bên nhau, nói chuyện cười đùa. “Sư phụ, đệ tử nâng ly chúc mừng” Đan Thiển cầm ly rượu đứng lên.
Mộ Dung Xuân nhận lấy rượu trong tay cô. Đúng lúc này, chuông cửa vang lên,
Đan Thiến tự hỏi: “Tết rồi còn ai đến nhà không biết?”
Cô cầm điều khiển từ xa trên bàn lên mở lên, TV trên tường bất ngay lập tức. Trên TV, hình ảnh giám sát ở cửa xuất hiện, nhìn thấy đó là Giang Cung Tuấn, tất cả đều hưng phấn. Trước yêu cầu của Đan Thiến, Y Đình Thi chạy ra mở cửa.
Giang Cung Tuấn đi vào nhìn mọi người đang dùng bữa, cười nói: “Thật sự đến đúng lúc rồi”.
“Em lấy thêm bát đũa” Y Đình Thi nhanh chóng chạy vào bếp. Hứa Linh liếc nhìn Giang Cung Tuấn, cười giễu cợt: “Anh không ở nhà họ Đường mang đến cùng chung vui với chúng em ư?”. Giang Cung Tuấn ngồi xuống, cười nói: “Anh tới đây có việc. Anh hiện tại bị thương, nhưng dùng phương pháp khác chữa trị vết thương, trong thời gian ngắn cũng không thể khôi phục sức lực. Anh muốn lấy cơ hội này để luyện tập võ công với Đan Thiến, võ công ghi lại trong Nguyệt Sơn Cư Đồ”.
“Được chứ” Đan Thiến hào hứng nói. “Giang đại ca, em đã luyện hóa chân khí, hiện tại đã là võ giả cấp một”
“Được.” Giang Cung Tuấn gật đầu, thán phục nói: “Đúng vậy, em đã luyện hóa chân khí nhanh như vậy, có thể chịu được nỗ lực của người khác mấy chục năm”
Lúc này, Y Đình Thi đã đi ra ngoài với bát đũa đưa cho Giang Cung Tuấn. Giang Cung Tuấn nhận lấy, tùy tiện ăn một chút, sau khi ăn xong, anh trở về phòng với Đan Thiển.
Trong phòng. Hai người ngồi xếp bằng trên giường, nhìn nhau.
“Đan Thiến, em có nhớ mười tám đường kinh mạch không?” Giang Cung Tuấn hỏi.
“Có” Đan Thiến gật đầu. Cô cũng nhìn vào sơ đồ kinh mạch và nghiên cứu chúng một lúc. “Vậy thì thử trước.” Giang Cung Tuấn không biết phải làm sao.
Bởi vì, bây giờ anh không thể kích thích quá nhiều năng lượng chân khí. Anh không biết như vậy có được không. Giang Cung Tuần ngồi ở tự thể bức tranh đầu tiên, hai tay đặt lên đầu gối
Nhưng Đan Thiến, với một bước nhảy vọt, đã xuất hiện trên đầu của Giang Cung Tuấn, và đặt hai tay của cô lên tay Giang Cung Tuấn.
Lúc này, cô thúc giục chân khí theo lộ trình di chuyển trên kinh mạch. Anh chỉ cảm thấy ớn lạnh từ lòng bàn tay. Lúc này, anh hít một hơi thật sâu. Một chút kích thích chân khí, dấu vết chân khí này chuyển động theo kinh mạch. Tuy rằng chỉ là một chút chân khí, nhưng kinh mạch của anh quá mỏng manh, chân khí chạy tới, trên người có cảm giác đau như kim châm. Đau đớn, biểu cảm của anh biến dạng, với vẻ mặt đau khổ. Tuy nhiên, anh buộc phải chịu đựng nó. Chân khí của anh rất mạnh mẽ được kết hợp với khí lạnh của cơ thể Đạn Thiến. Lúc này, hai nguồn năng lượng hòa vào nhau, không chia rẽ nhau. Năng lượng chân khí hòa quyện với âm dương luân chuyển liên tục từ cơ thể Giang Cung Tuấn sang cơ thể Đan Thiển. Cơn đau trong cơ và tĩnh mạch của Giang Cung Tuấn đã dịu đi rất nhiều.
“Đan Thiển đừng thúc giục quá nhiều chân khí, chỉ một chút thôi.” Giang Cung Tuấn sợ rằng Đạn Thiến thúc giục quá nhiều chân khí, thân thể của anh không chịu nổi, vì vậy anh không thể không nhắc nhở.
“Được.” Đan Thiến gật đầu. Ngay sau đó, cả hai thay đổi động tác của họ. Hai người ôm nhau, nắm tay nhau. Đan Thiến cũng có chút xấu hổ, mặt đỏ bừng.
Còn Giang Cung Tuấn ôm một mỹ nữ cũng thấy trái tim mình ngọt ngào.