Hứa Linh từ chức Đánh trận, Đoan Hùng trước giờ vốn không sợ ai, không hề e ngại bất cứ đất nước nào.
Giang Cung Tuấn cũng không hề sợ hãi.
Chỉ có điều, anh biết rõ rằng chiến tranh sẽ đêm tại ảnh hưởng vô cùng tiêu cực cho nhân dân.
Anh ủng hộ hòa bình.
Có thể không chiến tranh, liền cố gắng không chiến tranh.
Dù cho bây giờ hai mười tám nước liên quân đã chiếm được thành Nam Hoang, nhưng anh vẫn không khởi binh ám động, không lập tức xuất binh thống lĩnh toàn bộ thành trì đã thất thủ, anh nhất định pahỉ làm rõ chuyện này.
Hiểu rõ căn nguyên của sự việc, làm đến khi trong lòng tự có giới hạn, không muốn bị người khác lợi dụng.
Mà muốn làm rõ chuyện này, đầu tiên phải làm rõ được việc xe bơi bị động tay vào, phải hiểu rõ chiếc xe này là chiếc xe như thế nào, người trên xe đều là những người ra sao, có thân phận bối cảnh gì, học có mặt ở Đoan Hùng, chỉ là do trùng hợp, hay thực sự có người phái họ đến đây.
Vào những lúc như vậy, quân Hắc Long cũng không thể tiếp tục điều gia các nước khác.
Chuyện này giao cho sát thủ trong tay, quả thực vô cùng thích hợp.
Bọn học đều là sát thủ, thực lực vô cùng mạnh mẽ, quanh năm phiêu bạt tại các nước khác nhau, hơn nữa đều là vượt biên trái phép tiến vào địa bàn của nước đó, bọn họ có cách riêng của mình để đột nhập vào hai mươi tám nước, điều tra rõ ràng thân phận, bối cảnh của đám người đó.
Rất nhiều sát thủ trước sau liên tục rời đi.
Mặt trời dần xuống núi Màn đêm đen kịt lại như bừng sáng nhờ hàng nghàn ngôi sao trên bầu trời.
Lan thành, khu quân sự Ở một trường huấn luyện nào đó.
Không ít binh sĩ vẫn đang cật lực mà tập luyện.
Có vài người ngôi ở bên cạnh.
Chính là Giang Cung Tuấn, Ngô Huy và Quý Viễn.
Ba người ngồi trên mặt đất, uống rượuc, lại nhìn ra đám binh sĩ đang tập luyện vô cùng hăng hái kia.
Ngô Huy cảm thán nói: “ Tướng Long, mấy năm trước, anh cũng là không màng ngày đêm mà luyện tập như kia”
“Vậy sao?”
Giang Cung Tuấn sờ sờ mũi, anh sắp quên mất những ngày tháng đó rồi.
Sau đó lại nói một vấn đề khác, lên tiếng: “Ngô Huy, Quý Viễn, tôi vẫn luôn cảm thấy, hai mươi tám nước quân hâu này là đang nhắm vào tôi”
Nghe vậy, hai người đều kinh ngạc.
Ngô Huy nhìn Giang Cung Tuấn, nghỉ ngờ hỏi: “Tướng Long, nhắm vào anh?”
“Ừ”
Giang Cung Thần gật đầu, nói tiếp: “Tuy rằng chỉ là một loại cảm giác, nhưng đoạn thời gian này lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, kinh thành triều Đường cũng nổi lên mạnh mẽ, để vương Đoan Hùng muốn mở ra một trận thanh tẩy mới, mầ trận thanh tẩy trước kia, đã là việc của 30 năm về trước, cũng chính là khi đó đã khiến quân Hắc Long bỏ mạng trên chiến trường.”
Biểu tình trên mặt của Ngô Huy và Quý Viễn ngưng lại, có về vô cùng nghiêm trọng.
Những chuyện này tuy rằng bọn họ chưa đích thân trải qua bao giờ, nhưng đã từng nghe nói tới.
Mà Giang Cung Tuấn tiếp tục phân tích.
“Quân Hắc Long là một nhánh quân vô cùng đặc thù, đội quân này có liên quan tới môi trường địa lí của Nam Hoang, Nam Hoang là biên giới của nước chư hầu, ngoại trừ hai mươi tám nước nhỏ ra, còn có đổi thủ vô cùng nguy hiểm chính là nước Mỹ Bang, sự ra đời của quân Hắc Long, chính là để chống lại nước Mĩ Bang, quân Hắc Long là quân đội chuyên phụ trách những chiến trận có dính lứu đến nước Mỹ Bang, đây cũng là quân đội chỉ nghe lệnh của thống soái Hắc Long, hơn nữa tổng soái Hắc Long còn nắm giữ hình kiếm: “30 năm trước, thượng nhiệm Hắc Long mất mạng, kinh thành triều Đường đã nổ ra một trận thanh trừng.”
“Bây giờ, cũng đã đến lúc cuộc thanh trừng tiếp theo diễn ra rồi”
Ngô Huy không nhị được mà nói: “Cho nên, là một sộ đại nhân vật lớn của kinh thành muốn anh chết, chẳng qua hiện tại đang ở trong nước, không thể ra tay với anh, cho nên mới vạch ra vào trận đấu tranh, mục đích là để dụ anh tớii Nam Hoang, chính là muốn anh bỏ mạng trên chiến trường?”
“Ừ” Giang Cung Tuấn gật đầu, nói: “Khả năng cao là như vậy.”
Quý Viễn lại hỏi: “Tướng Long, vậy anh nghĩ răng ai là người đứng sau mọi chuyện này?”
Giang Cung Tuấn lắc lắc đầu: “Không rõ nữa, những điều vừa rồi đều chỉ là phòng đoán của tôi mà thôi, không có chứng cứ cụ thể, vẫn là đợi điều tra rõ ràng rồi hãy tính tiếp.”
Ngô Huy hơi do dự đôi chút, một lúc sau mới lên tiếng: “Tướng Long, bây giờ trong nước đều vô cùng để tâm tới nhất cử nhất động của Nam Hoang, tất cả các trang web đều đang kêu goi, yêu cầu quân Hắc Long mau chóng xuất kích, thu thập khu vực đã thất thủ, chúng ta cứ khư khư thủ ở Lan thành không xuất kích, e rắng sẽ phải hứng chịu lời oán trách của cả nước”
Giang Cung Tuấn cười cười phẩy tay, nói: “Khu vực đã thất thủ, tất nhiên là sẽ phải thu thập, nhưng, không phải là trong mấy ngày này, đợi qua một thời gian nữa, đợi đến nghĩ làm rõ được ai là người thao túng đằng sau hai mươi tám nước chư hầu rồi tính tiếp. không bàn việc này nữa, nào, uống rượu đi”
Giang Cung Tuấn cầm bình rượu lên.
Ngô Huy và Quý Viên cũng giơ lên cụng với nhau.
Ba người cụng bình với nhau.
Sau đó liền uống liền mấy ngụm.
Đêm, không một động tĩnh gì cứ thế qua đi.
Ngày hôm sau.
Tử Đăng.
Tối hôm trước, rất nhiều người ở Tử Đằng mất ngủ.
Trong số đó là Đương Sở Vi, người nhà họ Đường, còn có cả Hứa Linh.
Đường Sở Vi mất ngủ cả đêm.
Cô nằm trên giường, lật qua lật lại cũng không có cách nào ngủ được.
Trong đầu cô toàn là hình bóng của Gian Cung Tuấn, lần đầu tiên gặp mặt, đã kéo tay cô, nói rằng có anh ở đây, em liền giống như có được toàn bộ đàn ông trên thế giới này.
Cô lệ rơi đầy mặt.
Cô không biết bản thân đã khóc bao nhiêu.
Cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng.
Trong phòng khách, €ó không ít người đang ngồi đó.
Hà Diệp Mai, Đường Bình, Ngô Mịch, còn có cả Đường Tấn.
Vết thương của Đường Tuấn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng cậu ta vẫn nhất quyết đòi xuất viện, về nhà dưỡng thương.
“Chỉ…
Một tên phế vật thì làm sao lại có thể năm lần bảy lượt điều động binh sĩ cơ chứ.
“Chị, bây giờ phải làm sao?” Đương Tùng có chút gấp gáp mà nói: “Anh rể tốt với chị như vậy, hà cớ gì chị cứ một mực ép anh ấy đi như vậy?”
“Chị, chị cũng không biết” Đường Sở Vĩ lắc đầu, cô vô cùng hối hận, nếu như có thể chọn lại một lần nữa, cô nhất định sẽ đối xử tốt với Giang Cung Tuấn, tuyệt đối sẽ không đẻ anh ấy có một chút buồn phiền, tổn thương nào cả.
“Sở Vi, nếu không hay là con đến Nam Hoang tìm nó đi” Hà Diệp Mai lên tiếng nói: “Giang Cung Tuấn yêu thương con như vậy, chỉ cần con đến đó tìm nó, nhất định nó sẽ cảm động, đến lúc đó may ra còn có thể quay lại với nhau, cùng lắm thì kết hôn lại lần nữa”
Đường Sở Vi lắc đầu.
Đi tìm?
Bây giờ tìm còn có ích gì sao?
Cô đã khiến Giang Cung Tuấn tổn thương nhiều đến như vậy.
Hơn nữa Giang Cung Tuấn về Nam Hoang là đi đánh trận, không phải đi chơi.
Cô đến đó tìm anh, chỉ tổ rước thêm rắc rối cho Giang Cung Tuấn.
Như vậy không những không được Giang Cung Tuấn tha thứ, ngược lại còn khiến cho anh càng thêm không thích cô.
“Thôi bỏ đi, liền như vậy đi, con với anh ấy cũng là có duyên mà không có phận” Đường Sở Vi hơi lắc đầu.
“Haiz.”
Mọi người đều thở dài ngao ngán.
Vào lúc đó, tại tập đoàn Vượt Qua Thời Đại.
Trong văn phòng của Bạch Tâm.
Bạch Tâm nhìn bức thư từ chức trong tay, lại nhìn về phía Hứa Linh đang đứng trước mặt mình, hơi cau mày.
“Hứa Linh, cô làm gì vậy? tập đoàn của chúng ta đang trong thời gian quan trọng, sao lại muốn từ chức vào lúc này, cô bảo tôi phải giao nghiệp vụ này cho ai, anh Giang thì đi rồi, nếu anh ấy quay về, nhìn thấy tập đoàn của mình không có chút thành tựu nào, thì sẽ thấy vọng đến nhường nào cơ chứt”
“Giám đốc Bạch, tôi đã nghĩ kĩ rồi”
Hứa Linh hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Là do bản thân tôi không phủ hợp với vị trí này, ở thời đại này không thiếu gì người tài giỏi, không biết còn bao nhiêu nhân tài đang không được trọng dụng, chỉ cân giám đốc Bạch có tâm chiêu mộ, chãc chăn sẽ chiêu mộ được không ít nhân tài.”
“Thế nhưng, cô cứ thế mà đi như vậy, có cảm thấy có lôi với Giang Cung Tuấn hay không?”
“Tôi…”
Lời nói của Hứa Linh nghẹn lại trong cổ họng Nghĩ một lúc, cô vân là quyết định nỏi ra.
“Đơn từ chức này, tôi không duyệt” Bạch Tâm đưa lại lá đơn cho Hứa Linh, rồi lên tiếng: “Quay về làm việc đi”
“Không duyệt, tôi cũng không làm nữa”
Hứa Linh quay người rời đi.
Bạch Tâm tức giận đến run người Hứa Linh rời khỏi văn phòng của Bạch Tâm, đứng bên cạnh cửa ra vào, hít sâu một hơi, nhỏ giọng mà lẩm bẩm: “Tôi cũng muốn ở lại công ty, giúp anh ấy quản lý cho tốt tập đoàn, nhưng tôi càng muốn đi tìm hạnh phúc của chính mình hơn. Nếu như bỏ lỡ mất cơ hội này, sợ răng sau này tôi sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa.”
Đêm hôm trước, Hứa Linh thức trăng đêm Cô nghĩ cả một đêm dài, rồi quyết định sẽ đến Nam Hoang.
Cho dù không gặp được Giang Cung Tuấn, đến đó làm một tình nguyện viên cũng được Cô cũng muốn đóng góp sức lực ít ỏi của mình cho đất nước, đến làm một hâu thuần, ở sau tiếp sức cho Giang Cung Tuấn.
Nếu như có thể gặp được Giang Cung Tuấn, vậy thì quá tốt.