Cường Đại Chiến Y

Chương 569: Chương 569




Nghe tin phải đấu với quân đội, cả nhà họ Đào đều hoảng loan. “Còn có thể làm gì nữa? Đào Văn Hưng trầm mặt xuống.

Bây giờ Giang Cung Tuấn đang đợi binh lính xuất hiện bên ngoài khu biệt thự, nếu không có cách xử lý triệt để thì hắn sẽ tiêu tùng, nhà họ Đào cũng sẽ tới hồi kết. “Ba, đừng hấp tấp! Giang Cung Tuấn khác với những tưởng quân khác, hắn là tổng tư lệnh của quân Hắc Long, là Hắc Long, cũng là Long Vương. Hằn đang giảm nát xương cốt của quân địch để lên chức, chưa có tình cảnh nào hẳn chưa từng thấy, sao có thể sợ đám quân quèn này chứ?”

“Đúng vậy.”

Nhà họ Đào liên tục thuyết phục. Đào Văn Hưng cũng bình tĩnh lại.

Ông ta lập tức lấy điện thoại ra gọi cho tổng thư ký: Tổng thư ký, tại sao Giang Cung Tuấn và quân đội của anh ta lại xuất hiện ở nhà họ Đào chúng tôi? Tổng thư ký mau đi gặp đức vua, để Ngài hạ lệnh cho Giang Cung Tuấn rút quân

Một giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp truyền đến từ trong điện thoại “Anh Đào, anh vẫn chưa rõ tình thể hiện nay sao? Tại sao nhà vua lại phong cho Giang Cung Tuấn chức vụ đó? Còn không phải vì Giang Cung Tuấn có được kiểm báu, có thể làm được nhiều việc mà người khác không làm được. Anh tự lo cho mình đi, tôi không giúp được nổi anh nữa. Còn nữa, đừng liên lạc với tôi nữa, đừng kéo tôi xuống bùn, như thể không chừng tôi có còn thể bảo vệ được một nhánh của nhà họ Đào. Nếu không, cả nhà họ Đào coi như diệt vong “Tút tút tút…

Đào Văn Hưng vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy. “A lô, a lỗ… Mẹ kiếp!” Đào Văn Hưng tức giận chửi rủa,

Sau đó, ông ta lại gọi vào một số điện thoại khác. “Tổng quản lý hành chính. “Tut, tút..

Đào Văn Hưng vừa gọi tên, đầu dây bên kia đã cúp máy. Ông ta không chịu thua, lại gọi cho một nhân vật lớn có quan hệ tốt với mình, muốn người này dùng quan hệ ép Giang Cung Tuấn lui quân. “Xin lỗi, cuộc gọi của quý khách hiện không liên lạc được.”

“Me…”

Đào Văn Hưng tức giận chửi rủa.

Ông ta và những người này có giao tình rất tốt, nhưng vào lúc này bọn họ đều trốn tránh hoặc thậm chí là không gọi được.

Rất nhiều người trong nhà họ Đào đều nhìn Đào Văn Hưng. “Ba, thế nào rồi?”

“Ông nội, ông gọi tiếp đi. Ông có quan hệ rất tốt với những người tay to mặt lớn này. Nhiều năm qua, mỗi năm nhà họ Đào chúng ta đều cho những người này rất nhiều tiên và quà cáp. “Câm miệng!” Đào Văn Hưng hét lên.

Cả nhà họ Đào đều im lặng.

Khai Hiểu Đình bị đánh ngã xuống đất, khuôn mặt sưng tấy, trấn bị đập trúng chảy máu không ngừng, cả khuôn mặt cô đỏ bừng, cô vươn tay ôm đầu, lật đật bò dậy.

Ngay khi vừa đứng dậy, cô lại bị Đào Văn Hưng kéo đi. “Con nhóc chết tiệt này, là mày dẫn Giang Cung Tuấn đến đây, tao đánh chết mày!”

“Không được, ba!”

“Ông nội, ông bình tĩnh! Lúc này tuyệt đối không được nóng này Những chuyện này đều là con làm, con cứ nhận đi, bằng không nhà họ Đào coi như đi tong.

Người nhà họ Đảo lần lượt lên tiếng.

Nếu như giết chết Khai Hiểu Đình thì nhà họ Đào coi như xong. “Ông Đào, không ổn rồi, quân Xích Diệm đã tiến vào khu biệt thự rồi, hiện đang tiến về phía nhà chúng ta

Ngoài cửa lại có một giọng nói vọng đến

Giang Cung Tuấn và một ngàn binh lính được trang bị vũ trang xuất hiện và bao vây trước cửa nhà họ Đào.

Một vài tên lính trực tiếp bước đến đập cửa.

Đùng!

Cánh cửa bị mở ra ngay lập tức.

Giang Cung Tuấn bước vào.

Nhìn thấy binh lính trang bị đầy đủ ập tới, nhà họ Đào liền ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất không dám nhúc nhích.

Còn Đào Văn Hưng ở trên tầng hai nhìn thấy đã biết nhà họ Đào xong thật rồi.

Nhưng ông ta không cam tâm.

Ông ta lập tức gọi điện thoại “Đội trưởng Dã Lục, nhà họ Đào chúng tôi đang bị quân Xích Diễm bao vây, anh lập tức mang theo ba vạn người tới nhà họ Đào, chỉ cần có thể buộc Giang Cung Tuấn rút lui, sau khi chúng tôi an toàn sẽ giao cho anh một phần ba tài sản của nhà họ Đào

Có một giọng nói vang lên trong điện thoại: “Ông Đào, bây giờ nhà họ Đào của ông còn gì đáng để cho tôi phải ra tay nữa chứ? Một khi ông chết thì tài sản nhà họ Đào sẽ bị niêm phong ngay lập tức.

Đào Văn Hưng nhanh nhảu đáp: “Tôi có hơn chục tài khoản ở nước ngoài, mỗi tài khoản cũng có ít nhất hàng chục tỷ. Giúp tôi giải vây tôi sẽ chia cho anh một phần ba số đó. “Tôi cũng rung động rồi, nhưng tôi sợ mình không cầm nổi chỗ tiên đó”

“Mẹ kiếp, người của anh không phải đều là những kẻ liều mạng sao? không phải có thể làm tất cả mọi thứ vì tiền, cho dù hy sinh tinh mạng sao? Anh không cần trực tiếp ra mặt mà để cho người của anh tới thôi cũng được. Lão đây không tin Giang Cung Tuấn dặm ra tay ở chốn thủ đô này, nếu như đánh nhau thì Giang Cung Tuấn có gánh vác nối hậu quả không?”

Đào Văn Hưng đang đánh cược.

Chuyện đến nước này, ông ta chỉ có thể cược một ván. Những võ sĩ khác không nói lời nào.

Đội trưởng Mã Lục trầm mặc một hồi mới nói: “Được rồi, tôi đồng ý, nhưng ông phải đưa tôi trước một khoản tiền. “Được, tôi sẽ chuyển tiền ngay”

Đào Văn Hưng cũng không dám chần chừ, nhanh chóng chuyển tiền, chỉ trong vòng một phút đồng hồ tiền đã chuyển đến tay Mã Lục. “Tach, tach, tach.”

Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng bước chân.

Đào Văn Hưng lập tức kéo Khai Hiểu Đình, lấy súng chĩa chĩa vào đầu ô

Một khách sạn ở thủ đô

Một người mặc áo đen nhìn tiền đã đến, lập tức đứng dậy lấy điện thoại ra: “Đưa ba mươi ngàn lính đánh thuê đến nhà họ Đào, bằng mọi giá phải giải cứu được Đào Văn Hưng Yên tâm, tôi sẽ chia cho anh phần anh đáng được hưởng”

Sau khi gọi điện, anh ta nhanh chóng rời khỏi và đến sân

Nhà họ Đào.

Giang Cung Tuấn đã bước lên lầu.

Anh đẩy cửa và bước vào một căn phòng.

Anh cùng Ngô Huy và một toán binh lính được trang bị đầy đủ bước vào.

Vừa vào đã thấy người nhà họ Đào lập tức ôm đầu quỳ rạp bay. trên mặt đất.

Nhưng Đào Văn Hưng lại kéo Khai Hiểu Đình vào góc đầu nhìn Giang Cung Tuấn và binh lính cầm vũ đi vào, lạnh lùng nói: “Giang Cung Tuấn, anh phải rút quân ngay lập tức, nếu không tôi sẽ giết chết nó ngay lập

Đối mặt với một người bình thường, gương mặt Giang Cung Tuấn toát lên vẻ bình tĩnh.

Anh tin rằng tốc độ của mình nhanh hơn súng của Đào Văn Hung.

Văn Hưng, chuyện đã đến nước này ông vẫn còn chống đối sao? Ngoan ngoãn đi theo tôi, thành thật khai ra những chuyện ông làm và những người cùng hợp tác với ông, có thể tôi sẽ tha cho ông một mạng”

“Ha

Đào Văn Hưng bật cười: “Giữ lại mạng cho tôi thì có ích lợi gì? Không phải cũng sẽ ngồi tù cả đời sao? Giang Cung Tuấn, anh thật sự dám động vào tôi sao? Anh có biết động đến tôi sẽ có hậu quả gì không? Anh có biết đứng sau tôi là người như thế nào không?”

Giang Cung Tuấn liếc nhìn ông ta rồi nói: “Ông nói thử xem là những người như thế nào, xem tôi có dám động đến ông không?”

“Có tổng thư ký, tổng quản lý hành chính, còn có chỉ huy quân sự đã nghỉ hưu và một cựu nguyên có công trạng xuất sắc. Nếu anh dám động đến tôi, cả thủ đô này sẽ hoàn toàn rối loạn. Ngay cả đức vua cũng không dám tuỳ tiện hành động, anh có dám không? Anh có đủ khả năng gánh vác hậu quả không?”

Nghe vậy, khóe miệng Giang Cung Tuấn khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. “Ông nói thử xem tôi có dám không?”

Người anh lóe lên một luồng sáng, xoẹt một phát trong chớp mắt đã đến trước mặt Đào Văn Hưng như một bóng ma. Thậm chí Đào Văn Hưng còn chưa kịp nhìn rõ đã cảm thấy cổ tay mình đau điếng khẩu súng trong tay rơi xuống đất phát ra âm thanh lạch cạch.

Anh nắm lấy tay Đào Văn Hưng rồi quật mạnh. Đào Văn Hưng bị hất tung lên rồi ngã âm xuống đất.

Toàn binh linh lập tức chĩa vào súng và còng tay ông ta lại.

Đào Văn Hưng lại chửi bởi dữ tợn: “Giang Cung Tuấn, mày dám động tạo thử xem, mày dám động vào tao thì tao sẽ tiêu diệt cả nhà mày, mày dám động tao thì vợ máy và cả nhà mày không xong đầu. “Giải về hết!”

Mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống, anh lạnh lùng nói: “Niềm phong nhà họ Đào, toàn bộ tài sản của nhà họ Đào xung vào công quỹ. “Vâng.

Đào Văn Hưng bị dẫn đi.

Giang Cung Tuấn lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Sở Vị: “Sở Vị, thông báo cho người trong điện Thiên Vương, bảo vệ người nhà họ Đường, bảo vệ Hứa Linh và những người ở thành phố Tử Đằng, thủ đô sắp có biến rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.