Anh đang suy nghĩ tới lời Ảnh Tử nói, anh đang suy nghĩ về người nuôi cổ trăm năm trước.
Dùng cổ trùng khống chế toàn thế giới?
Giọng nói của Hứa Linh dọa anh suýt nhảy dựng lên. Anh ngẩng đầu nhìn Hứa Linh đang đứng ở cửa phòng bệnh, “Im im dọa chết người”
“Làm gì?” Vẻ mặt Hứa Linh đầy quái dị nhìn anh, còn đi ra khỏi phòng nhìn chung quanh một chút. Phát hiện không có ai, cô ta lại đi trở lại, hai tay ôm ngực nhìn Giang Cung Tuấn hỏi: “Đã trễ thế này anh còn lặng lẽ đi ra ngoài, gặp người nào?”
Giang Cung Tuấn ngáp một hơi.
Sau đó đi vê phía giường bệnh, nhẹ giọng nói: “Ngủ lâu, cảm thấy hơi mệt cho nên đi chung quanh một chút”
“Đúng không?”
Hứa Linh bày ra vẻ mặt không tin.
Giang Cung Tuấn nằm xuống gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu không thì sao?”
“Được rồi”
Hứa Linh cũng không hỏi nhiều.
Nhưng cô ta luôn cảm thấy Giang Cung Tuấn đang giấu giếm cô ta gặp người nào đó.
Đêm, lặng yên không tiếng động trôi qua.
Ngày hôm sau.
Giang Cung Tuấn tỉnh lại, lại không thấy Hứa Linh đâu.
Anh đói bụng.
Từ sau khi trúng cổ độc, anh đói rất nhanh, hơn nữa lượng cơm ăn cũng đang trở nên lớn hơn.
Anh biết đây là vì năng lượng khi anh ăn đều bị cổ trùng trong cơ thể hấp thu, vì vậy anh mới cảm thấy đói khát, mệt nhọc, thậm chí là toàn thân vô lực.
“Nha đầu kia chạy đi đâu rồi?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng thì thào.
Giang Cung Tuấn rất đói, tuy nhiên anh tuyệt không muốn động.
Anh cứ nằm ở trên giường như vậy, câm lấy thuốc lá bên cạnh châm lửa.
Thế nhưng sau khi hít vài hơi, anh cảm thấy mùi thuốc rất khó ngửi, thậm chí là buồn nôn, có cảm giác muốn ói.
Anh không khỏi tắt thuốc lá.
“Đến, đến”
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Hứa Linh xách theo cơm nước đi đến.
Đặt cơm lên bàn, cô ta cười hỏi: “Đói bụng không?”
Giang Cung Tuấn khẽ gật đầu: “Ừm, hơi”
Hứa Linh mở cơm nước đã mua từ căn tin tới, gắp một miếng thịt đưa tới bên mép Giang Cung Tuấn, “Há mồm”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta một cái nhưng vẫn rất nghe lời há miệng ra.
Há miệng, một miếng thịt được nhét vào.
Anh nhẹ nhàng nhai lấy.
Hứa Linh rất chân thành, rất kiên nhẫn đút Giang Cung Tuấn ăn cơm.
Giang Cung Tuấn lớn như vậy nhưng chưa từng có được đãi ngộ như thế, trong lòng anh cũng vui vẻ, không khỏi nghĩ nói: Cảm giác được người phục vụ vần rất không tồi.
“Đúng rồi, tiếp theo anh định làm gì?”
Hứa Linh vừa đút anh ăn cơm vừa nói.
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Nhân cơ hội này tu dưỡng một thời gian ngắn, an tâm chữa thương”
“Đúng rồi, thân thể của anh?” Hứa Linh không khỏi ngừng lại nhìn Giang Cung Tuấn, trên mặt là vẻ lo lắng nói: “Bác sĩ nói trong cơ thể anh có một loại virus không biết tên. Mặc dù virus này không truyền nhiễm tính, nhưng lại tạo thành tổn hại cực lớn với cơ thể người, sẽ phá hư hệ thống miễn dịch của thân thể con người, công kích hệ thần kinh của thân thể con người”
Giang Cung Tuấn cải chính: “Đây là cổ độc”
“Cổ độc?” Hứa Linh bày ra vẻ mặt nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Giang Cung Tuấn cũng không quá hiểu về cổ, anh cũng không biết nên giải thích thế nào.
Giang Cung Tuấn không trả lời, Hứa Linh cũng không hỏi, cô ta chú tâm đút anh ăn cơm.
Sau khi ăn xong cô ta cầm khăn tay lau miệng cho Giang Cung Tuấn, còn rất tri kỷ mà lấy một điếu thuốc đưa tới.
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu, nói: “Không hút. Đúng rồi, cô đi làm thủ tục xuất viện giúp tôi đi”
“Xuất viện?” Hứa Linh nhíu mày lại, nói: “Anh xem dáng vẻ hiện tại của anh ngay cả đi bộ cũng khó khăn, anh không tiếp tục ở lại trong bệnh viện mà muốn đi nơi nào?”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Bản thân tôi là bác sĩ, cơ thể của tôi tôi hiểu rõ, bệnh viện không cứu được tôi, tôi chỉ có thể tự cứu”
“Đúng nhỉ, anh vốn là thần y, tôi lập tức đi giải quyết thủ tục xuất viện cho anh”
Hứa Linh gật đầu sau đó xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Giang Cung Tuấn thì nằm nghỉ ngơi.
Mới nằm một hồi anh đã ngủ mất.
Đang mơ hồ ngủ, Hứa Linh trở về. Cô ta đã làm thủ tục xuất viện xong, còn không biết lấy đâu ra được một chiếc xe đẩy.
Cô ta thấy Giang Cung Tuấn dần dần thức tỉnh, chỉ vào xe đẩy nói: “Lên đây đi”
Giang Cung Tuấn dở khóc dở cười, “Cô à, không cần khoa trương như vậy chứ, tôi có thể đi”
“Bớt cậy mạnh.” Hứa Linh xụ mặt nói: “Lên cho tôi. Bác sĩ đã nói rồi, bệnh của anh rất đặc biệt, có thể không động thì cố gắng không nên cử động nhiều. Virus trong cơ thể anh sẽ hấp thụ năng lượng của anh, anh động càng nhiều, tế bào virus càng hoạt bát”
Giang Cung Tuấn gật đầu.
Tình huống bác sĩ nói cũng không khác mấy so với phán đoán của anh.
Anh đứng dậy.
Hứa Linh đúng lúc đi tới đỡ anh xuống giường, đặt anh ngồi trên xe lăn.
Sau đó cô ta đẩy Giang Cung Tuấn rời khỏi bệnh viện.
Bên ngoài bệnh viện.
Hứa Linh hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Giang Cung Tuấn nhìn đô thị lớn phồn hoa.
Lúc này anh hơi mê man.
Đô thị lớn như vậy lại không có chỗ cho anh dung thân.
Anh thở dài một hơi nói: “Tìm một khách sạn tạm thời ở lại đi, ở vài ngày sau đó chúng ta trở về thành phố Tử Đằng”
“Ừm”
Hứa Linh biết Giang Cung Tuấn còn có việc ở thủ đô, chỉ có điều cô ta cũng không biết đó là chuyện gì, mà cô ta cũng rất biết điều không hỏi kỹ.
Mặc dù cô ta không biết rõ đó là chuyện gì, thế nhưng cô ta có thể đoán được đại khái, đây là chuyện cực kỳ quan trọng.
Hứa Linh đẩy Giang Cung Tuấn đi về phía một chiếc xe, đỡ Giang Cung Tuấn trên xe, sau đó gấp xe đẩy lại đặt ở cốp sau, cuối cùng mới lái xe rời đi.
Cô ta tìm một khách sạn năm sao đặt một phòng.
Sau khi ở lại khách sạn, Giang Cung Tuấn không rời khỏi.
Anh đang đợi Ảnh Tử đáp lời.
Lần chờ đợi này ròng rã một ngày.
Buổi tối, Ảnh Tử xuất hiện.
Trên ban công trong phòng khách sạn, Giang Cung Tuấn nhìn Ảnh Tử hỏi: “Thế nào?”
Ảnh Tử nói: “Vương đã đồng ý, vương nói chỉ cần là chuyện của anh, để tôi toàn lực hỗ trợ anh”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn yên tâm.
Ảnh Tử tiếp tục nói: “Cơ hội tôi cũng đã tạo ra cho anh. Ba ngày sau vương sẽ rời khỏi thủ đô đi tới Lãng Quốc. Lần này đi theo có bí thư trưởng, trưởng ban hành chính, còn có tổng thống lĩnh quân Xích Diễm. Hai nước có một hợp tác quan trọng, cho nên các nhân vật lớn ở thủ đô gần như đều sẽ đi cùng, đây là cơ hội của anh”
“Ừm”
Giang Cung Tuấn suy tư gật đầu.
Tuy rằng Thiên Tử sẽ rời đi, thế nhưng địa lao vân được cai quản nghiêm ngặt. Hơn nữa một khi chuyện cướp ngục truyền ra, rất nhanh anh sẽ bị quân Xích Diễm vây quanh.
“Sự tồn tại của tám mươi mốt kim nghịch thiên vi phạm vật lý học hiện tại, tới cùng trong tám mươi mốt châm này giấu giếm bí mật gì?”
Giang Cung Tuấn vuốt vuốt tám mươi mốt kim nghịch thiên, nhẹ giọng thì thào Đây là thứ anh lấy được trong một sơn động.
Trong sách thuốc anh lấy được chỉ nói đơn giản về phương thức tám mươi mốt cây kim này tổ hợp, lại không nhắc tới tác dụng cụ thể của tám mươi mốt cây kim.
Những năm gân đây anh vẫn đang nghiên cứu, nhưng lại không nghiên cứu ra manh mối gì.