Cường Đại Chiến Y

Chương 218: Chương 218: Cùng nhau tắm




Rất nhanh Giang Cung Tuấn đã quay trở lại.

Anh đẩy cửa phòng khám bệnh ra, đi thẳng vào bên trong.

Văn Tâm lập tức đứng lên, kêu một tiếng: “Anh Giang!”

“Ừm!”

Giang Cung Tuấn gật nhẹ đầu, nhìn qua Đường Sở Vi đang ngôi một bên xem tin tức, đi tới bên cạnh cô, rồi ngồi xuống: “Sở Vi, em không sao chứ?”

“Ừm!”

Đường Sở Vi nhìn qua Giang Cung Tuấn rối chỉ vào bản tin tức đang phát trên TV, hỏi: “Chuyện gì, chuyện gì vậy? Ngụy Quang chết rồi sao?”

Giang Cung Tuấn gật đầu: “Anh biết thế lực của nhà họ Ngụy rất lớn, báo cảnh sát cũng vô dụng thôi, nên anh mới báo quân đội, sau khi anh báo vê bên trên đối với chuyện này, Tiêu Dao Vương đã tự mình tiến về biệt thự Quế Hoa, tiêu diệt người bên trong biệt phủ Quế Hoa, Ngụy Quang chống trả quân lệnh nên trực tiếp bị xử tử”

“Hơn nữa, anh Mã cũng đã chết, anh ta cũng xong rồi nên sẽ không còn ai tiến hành trả thù nhà họ Đường nữa”

“Tiêu, Tiêu Dao Vương tự mình ra tay sao?”

Đường Sở Vi vô cùng ngạc nhiên.

“Đúng vậy, đây là Giang Bắc, Tiêu Dao Vương đứng đầu ở thành phố này, những người này còn thông đồng làm chuyện phi pháp. Sao Tiêu Dao Vương có thể ngồi đó mặc kệ cơ chứ”

Anh lôi kéo tay Đường Sở Vị, nói: “Sở Vi, phải biết dùng thủ đoạn của pháp luật để bảo vệ mình, ở nước Đại Lan này không có ai một tay che trời cả, luôn có sự tôn tại của chính nghĩa và Tiêu Dao Vương chính là một đại diện cho việc này.”

“Ừm!” Đường Sở Vi gật đầu. Chợt nhớ ra cái gì đó, cô lập tức hỏi: “Em trai em đâu?”

Giang Cung Tuấn nói: “Đã đưa tới bệnh viện, trước hết anh đưa em về nhà rồi sẽ tới bệnh viện nhìn thử xem sao.”

Đường Sở Vi cũng không nghĩ nhiêu.

Lần này có thể thoát chết nhiều lần như vậy đều là nhờ Giang Cung Tuấn. Nếu như không phải Giang Cung Tuấn gọi điện báo cáo thì cô chỉ sợ…

Mình không cách nào tưởng tượng ra hậu quả của nó.

Giang Cung Tuấn lôi kéo tay Đường Sở Vị, đứng dậy rời đi.

“Giang Cung Tuấn, anh Giang…” Văn Tâm mở miệng, như có điều muốn nói.

“Hửm?”

Giang Cung Tuấn nhìn qua cô ấy rồi nói: “Sao vậy?” chuyện gì cứ việc nói thẳng ra đi”

“Anh Tào Huấn ở đâu?”

Văn Tâm mở miệng hỏi.

Cô ấy biết Tào Huấn đi Nam Cương.

Theo tin tức truyền tới từ Nam Cương, trên ải Thiên Sơn Hắc Long tham chiến với các tông sư võ đạo của hơn hai mươi tám nước, còn bị mười nghìn đại quân truy sát, ngay sau đó là tin tức chết của Hắc Long truyền tới.

Bây giờ Hắc Long đã trở về, thế nhưng Tào Huấn vẫn còn chưa quay lại. Cô ấy vẫn luôn cố tìm cơ hội hỏi thăm chuyện này.

Giang Cung Tuấn nhìn gương mặt lo lắng của Văn Tâm, cũng hiểu rất rõ ý tứ của cô ấy: “Tào Huấn không sao hết, tôi đưa cho cô một chiếc điện thoại, cô cứ gọi tới hỏi thăm cậu ta đi”

Anh đưa điện thoại của Hoắc Đông cho Văn Tâm.

Sau khi để điện thoại lại, anh và Đường Sở Vi lập tức rời đi.

Văn Tâm thì lập tức câm điện thoại lên gọi tới cho Hoắc Đông, điện thoại vừa kết nối, cô ấy chờ đợi không kịp mà hỏi ngay: “Alo, anh Giang nói, anh biết cách liên lạc với Tào Huấn, bây giờ Tào Huấn ở nơi nào vậy?”

Hoắc Đông không biết là ai gọi tới cho tới khi nghe Văn Tâm nói tới anh Giang, là anh ta biết ngay đó chính là Giang Cung Tuấn.

“Ở bệnh viện quân khu”

“Cái gì? Ở bệnh, bệnh viện sao?” Sắc mặt Văn Tâm lập tức thay đổi, vội vàng hỏi: “Anh ấy thế nào rồi?”

“Tự cô tới mà xem đi” Hoắc Đông không muốn nói nhiều làm gì.

Mà sau khi Văn Tâm cúp điện thoại thì cô ấy lập tức đi tới bệnh viện quân khu.

Cả nhà họ Đường, tề tựu đầy đủ lại.

Đường Thành Lâm đang ở nhà họ Đường, họ cũng biết chuyện Đường Tấn và Đường Sở Vi bị trói bắt đi, không cần nghĩ thì họ cũng biết chuyện này có quan hệ với nhà họ Ngụy, là nhà họ Ngụy chỉ điểm và cũng là do nhà họ Ngụy muốn trả thù.

Bây giờ, trên TV đang phát lại tin tức.

Nhìn thấy tin tức này, ai trong nhà họ Đường cũng ngây người ra.

Đường Quang chết rồi sao?

Mã Hóa Long cũng chết luôn sao?

Cả nhà họ Đường đều trợn trong mắt, khó mà tin nổi sự thật này.

Nhà họ Ngụy vừa lập ra một chút trả thù nhà họ Đường, sao chỉ mới một buổi chiều thì họ đã chết mất rồi?

Một lúc sau thì Giang Cung Tuấn và Đường Sở Vi cũng trở lại.

Nhìn thấy Đường Sở Vi bình yên vô sự, Hà Diệp Mai vọt tới, vui mừng tới mức khóc rống lên: “Sở Vi, con không sao là quá tốt rồi, thật sự là quá tốt rồi, mẹ vừa xem tin tức nói đại họa xảy ra ở biệt phủ Quế Hoa. Anh Mã tập hợp đội phạm tội, mẹ còn tưởng rằng..

“Mẹ à, con không sao rồi, là Giang Cung Tuấn báo cáo lên quân đội mới tiến hành hành động, may mắn là lần này có Cung Tuấn ở đấy”

“Đúng rồi, Tấn đâu? Em trai con đâu?”

“Ông xã, chồng em đâu? Chồng em sao rồi?”

Ngô Mịch không thấy Đường Tấn, lập tức nghĩ tới điều gì đó, thương tâm khóc lớn lên: “Tấn, sao anh lại đi rồi, con của chúng ta còn chưa ra đời mà?”

“Mẹ, em trai không sao cả, chỉ là bị thương nên bây giờ còn trong bệnh viện, chúng ta đến bệnh viện xem xét một chút đi”

Nghe vậy, mọi người mới thở ra một hơi.

Sau đó cả nhà lập tức đi tới bệnh viện thành phố. Đường Tấn được đưa tới bệnh viện rất kịp thời nên bây giờ cũng đã làm xong giải phẫu.”

Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Đường Tấn đang nằm trên giường ngẩn người.

Buổi tối hôm nay, mọi chuyện xảy ra quá rung động lòng người.

Cậu ta cho rằng mình sắp chết, cũng làm xong công tác chuẩn bị, thế nhưng cậu ta không nghĩ tới, vậy mà Giang Cung Tuấn kịp thời xuất hiện, cứu sống cậu ta một mạng.

Cậu ta càng không nghĩ tới, vậy mà Giang Cung Tuấn lại là Hắc Long.

Anh là Hắc Long, vậy tập đoàn Giang Long là của ai?

Cậu ta cảm thấy đầu óc của mình có hơi không đủ dùng.

Thế nhưng khi Giang Cung Tuấn ôm cậu ta, nhưng vẫn có thể tùy tiện giải quyết hơn trăm người, cuối cùng còn có sự xuất hiện của Tiêu Dao Vương, Giang Cung Tuấn còn xưng anh em với người ta.

Cái này không phải Hắc Long thì còn là ai nữa?

Cậu ta thật sự nghĩ mãi cũng không ra, tại sao lai lịch của Giang Cung Tuấn lớn như vậy, mà còn muốn ở rễ ở nhà họ Đường, vì sao còn phải chịu thiệt ở nhà họ Đường cơ chứ?

Nhớ lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này ở nhà họ Đường. Tất cả đều có sự trợ giúp thần bí của cậu chủ Giang sau lưng.

Bây giờ cẩn thận nghĩ lại, cái cậu chủ Giang Cung Tuấn bí này chẳng phải là Giang Cung Tuấn hay sao, là Giang Cung Tuấn con rể nhà họ Đường, là anh rể của cậu ta.

Đường Tấn nghĩ tới xuất thần. Sau đó cửa được người ta đẩy vào, cả đám người đi đến. Đây đều là người nhà họ Đường chạy tới.

“Ông xã, anh sao rồi?” Ngô Mịch đi vào phòng bệnh, lập tức phóng tới Đường Tấn trên giường bệnh, nhìn băng gạc cả người cậu ta rồi thương tâm khóc lớn lên.

Đường Tấn có hơi đau đầu, thấy phía sau còn có Giang Cung Tuấn đi theo vào, cả người cậu ta không khống chế được mà run rẩy.

Trước kia, cậu ta coi Giang Cung Tuấn là phế vật, hết chửi lại đánh đập.

Anh có trả thù mình hay không đây? Đường Tấn lo lắng suy nghĩ.

Đường Sở Vi đi tới, ân cần hỏi thăm: “Em trai, không sao chứ?”

“Không, không sao cả…” Đường Tấn mở miệng, cậu ta có hơi lo lắng.

Giang Cung Tuấn mở miệng nói: “Em trai bị thương rất nặng, cần tĩnh dưỡng thật tốt, đừng làm phiền cậu ta, chúng ta trở về trước nhé? Dù sao ở bệnh viện cũng có y tá chuyên môn mà.”

“Đúng, đúng vậy” Đường Tấn mở miệng: “Ba mẹ, ông nội, bà xã, chị hai, các người về nhà đi, con cũng không chết được, dưỡng một khoảng thời gian tốt lên là có thể về nhà rồi”

Người nhà họ Đường nhìn Đường Tấn, thấy rõ cậu ta vẫn còn tỉnh táo thì mới yên tâm một chút.

Người trong nhà lại quay trở về.

Nhà họ Đường.

Phòng của Đường Sở Vi.

Đường Sở Vi ngồi ở trên giường, vẻ mặt áy náy, nhỏ giọng nói: “Ông xã, em xin lỗi, lại khiến cho anh gặp nhiều rắc rối như vậy rồi”

Giang Cung Tuấn hơi dừng tay lại, nói: “Anh không sợ phiền phức, nhưng em biết tại sao anh lại tức giận hay không?”

Đường Sở Vi lắc đầu “Anh tức giận là vì em không chịu nói rõ cho.

anh biết, anh là ông xã em, trong nhà có chuyện gì xảy ra, sao em không nói trước với anh một tiếng, còn phải đi cầu xin người khác sao? Còn cần phải uất ức cầu mong an toàn như vậy sao?”

Đường Sở Vi cúi đầu, một câu cũng không nói nên lời.

Cô cũng từng nghĩ tới sẽ nói cho Giang Cung Tuấn biết.

Thế nhưng cô cũng biết Giang Cung Tuấn không có tiền, lại không có quyền nên nói với anh cũng vô dụng.

“Em, em, sau này em sẽ không như vậy nữa”

Cô cúi đầu nhỏ giọng nói ra: “Sau này có chuyện gì, trước hết em sẽ nói với anh”

“Cái này thì được” Giang Cung Tuấn mở miệng trả lời: “Chúng ta là vợ chồng, anh là ông xã em, có việc gì mà em không thể nói cho anh biết, thà đi nói cho người ngoài cũng không chịu nói với anh”

Đường Sở Vi giống như đứa nhỏ biết mình làm sai chuyện, mạnh mẽ gật đầu.

Giang Cung Tuấn võ bả vai cô, an ủi nói: “Được rồi, đều đã qua rồi, cũng không còn sớm nữa, đi tắm một cái rồi ngủ”

“Ông xã” Đường Sở Vi bất chợt ngẩng đầu lên.

“Hửm?”

Giang Cung Tuấn nhìn lại cô, sao cô chưa nói cái gì mà mặt lại đỏ lên rồi?

“Thì, cùng tắm đi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.