Cường Đại Chiến Y

Chương 559: Chương 559: Cuộc điện thoại của cao mẫn ngọc




Ba người họ đều bị sốc trước lời của Thạch Chí Bạch.

“Đúng vậy”

Thạch Chí Bạch thở dài: “Ông ta rất mạnh, nếu như không đủ mạnh sẽ không thu phục được nhiều cao thủ như vậy, càng sẽ không có tham vọng thống nhất thiên hạ”

Giang Cung Tuấn biết Cửu Ngân – Lão Tổ của nhà họ Cửu cũng đã 160 tuổi.

Ở thời đại này, cho dù người bình thường, nếu biết chú ý giữ gìn sức khỏe, không mắc bệnh thì sống lâu trăm tuổi cũng là chuyện bình thường.

Mà bọn họ còn là một võ sĩ, anh không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy họ sống hơn trăm tuổi, thậm chí hai trăm tuổi.

Nếu lúc đó Mộ Dung Xung thật sự trốn thoát, năm nay hắn mới 140 tuổi, khả năng còn sống là cực kỳ cao.

Một trăm năm trước đã đạt đến cảnh giới thứ bảy?

Mới bốn mươi tuổi đã đạt đến cảnh giới thứ bảy?

Đây nhất định là thiên tài võ học, giờ đã qua trăm năm, nhất định đã tiến vào cảnh giới thứ tám rồi.

HừI Nghĩ đến đây, anh không khỏi hít một hơi.

Giang Vô Song hỏi: “Anh còn biết chuyện gì khác về ông Cao không?”

Thạch Chí Bạch khẽ lắc đầu, nói: từ trước đến nay đều rất thần bí, người nhà họ Thạch cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết thứ ông tu luyện là Hàn Băng chân khí, nhưng trong quá trình tu luyện xảy ra chút vấn đề, khiến cơ thể rét cóng.”

Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta sống ở đâu?”

Thạch Chí Bạch lắc đầu.

Anh ta không biết chuyện này.

Nhà họ Thạch không màng thế sự, càng không bao giờ đi điều tra.

“Cảm ơn anh rất nhiều: Giang Cung Tuấn biết nếu hỏi tiếp cũng sẽ không thu thập được thêm thông tin gì, thế nên anh đứng dậy, nhìn Đường Sở Vi và Giang Vô Song rồi nói: “Chúng ta đi thôi”

Cả hai người đồng loạt đứng lên.

Bọn họ rời khỏi nhà họ Thạch.

Sau khi ra ngoài, bọn họ bước lên xe.

Giang Cung Tuấn vừa lái xe vừa hỏi: “Mộ Dung Xuân thực sự mạnh như vậy sao?”

Giang Vô Song lắc đầu đáp: “Chuyện đó thì em không rõ, nhà họ Giang có rất ít ghi chép về trận chiến Cổ Môn, gần như là không có gì cả.

Ông nội cũng không kể chuyện này cho em, thậm chí đến chính ông nội cũng không biết”

“Haiz!”

Giang Cung Tuấn lại thở dài.

Nếu Mộ Dung Xuân là kẻ thù cuối cùng của anh, thì kẻ thù này thực sự khó triêu diệt rồi.

Giang Vô Song nói: “Bây giờ nó đã được đã chứng minh được chuyện này là do ông Cao – tức Cao Nghị làm bại lộ, vậy thì chắc cũng sắp biết được phán đoán lúc trước là đúng hay sai rồi. Bây giờ chỉ cần tìm được ông Cao là có thể khẳng định được có phải Giang Thời nói với ông ta hay không”

Lúc này ngay cả Đường Sở Vi cũng có chút nghỉ ngờ người đứng sau chính là Giang Thời.

Bởi vì suy đoán của Giang Vô Song đã được chứng thực là rất chính xác.

Nếu như tìm được Cao Nghị, thì có thể hoàn toàn chứng minh điều đó.

Giang Vô Song nhìn Giang Cung Tuấn, hỏi: “Nếu thật sự là Giang Thời, anh sẽ làm thế nào?”

“Két, két…

Giang Cung Tuấn phanh gấp.

Lốp xe ma sát với mặt đất đất phát ra tiếng két két.

Chiếc xe lập tức dừng lại.

Vẻ mặt Giang Cung Tuấn nghiêm nghị, anh đáp: “Cho dù ông nội có thông báo cho Cao Nghị, anh tin rằng ông nội không phải là ác ma ghê tởm. Cho dù có là như vậy thì ông ấy cũng sẽ không làm hại anh. Ông ấy biết sức mạnh của anh, biết nếu như các Lão Tổ của ba gia tộc lớn không ra tay thì anh vẫn an toàn.”

Giang Vô Song nói: “Cho dù ông ta không hại anh, nhưng sau này anh sẽ đối mặt với ông ta bằng cách nào? Ông ta là người đứng sau Cao Nghị, một thành viên của Cổ Môn, ông ta lại còn hợp tác với Mộ Dung Xuân muốn đảo lộn thế giới này. Bây giờ anh có hai sự lựa chọn, một là từ chức Long Vương, từ chức Thiên Soái, không làm gì nữa cả, cũng không hỏi bất cứ gì nữa, để mặc cho thế giới hỗn loạn không quan tâm; thứ hai, trở thành kẻ thù với ông nội anh”

“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Đường Sở Vi nói: “Sự việc vẫn chưa được xác nhận, đừng vội đưa ra kết luận sớm như vậy, cũng đừng ép.

Giang Cung Tuấn, vần nên đợi sự thật được đưa ra ánh sáng rồi hãy tính tiếp vậy”

Giang Vô Song im lặng.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Giang Cung Tuấn lại im lặng lái xe.

Anh nhanh chóng trở về thành phố, về lại phủ Thiên Soái.

Vừa vào nhà, điện thoại của Đường Sở Vi đã vang lên, cô thấy số lạ bèn nhấc máy hỏi: “A lô, cho hỏi là ai?”

“Tôi là Cao Mãn Ngọc”

Có một giọng nói lạ vang lên trong điện thoại.

Cao Mẫn Ngọc biết mình không thể cứ đến phủ Thiên Soái như thế này, nếu làm vậy chắc chắn sẽ bị phát hiện, nên cô điều tra số điện thoại của Đường Sở Vi và gọi cho cô ấy.

Nghe thấy ba chữ này, cả người Đường Sở Vi cứng đờ ra.

Giang Cung Tuấn bên cạnh không khỏi thắc mắc: “Sao vậy?”

Đường Sở Vi thì thầm: “À, là của Cao Mẫn Ngọc gọi đến”

Giang Vô Song cũng sửng sốt, lập tức nhíu mày nghĩ: “Sao cô Cao lại gọi điện thoại vào lúc này?”

Đường Sở Vi bật loa ngoài lên, hỏi: “Cô gọi điện thoại đến làm gì?”

“Giang Cung Tuấn có ở đó không?”

“Không, có chuyện gì cô cứ nói cho tôi cũng được.”

“Không, ta nhất định phải nói với Giang Cung Tuấn”

Đường Sở Vi liếc mắt nhìn Giang Cung Tuấn, sau đó Giang Cung Tuấn lên tiếng: “Tôi ở đây, cô nói đi”

Giọng Cao Mãn Ngọc lại truyền đến: “Nói qua điện thoại không tiện, anh tìm một chỗ nào đó đi, chúng ta gặp mặt nói chuyện, tốt hơn hết là bí mật một chút, thủ đô này tay vách mạch rừng rất nhiều, tôi không muốn người khác biết chuyện chúng ta gặp nhau, sau khi chọn xong địa điểm thì nhắn tin cho tôi.”

“Tút, tút, tút…”

Đường Sở Vi hỏi: “Sao Cao Mẫn Ngọc lại gọi điện vào lúc này?”

Giang Vô Song nghĩ thầm: “Hẳn là biết Giang Cung Tuấn đã phế võ công Cửu Diễm, Cao Nghị đã rất sợ hãi. Giờ đây gọi điện thoại đến chủ động tìm kiếm hợp tác, nhờ chúng ta tới cứu ông ta”

“Chủ động tìm đến muốn hợp tác? Chuyện này không thể nào!” Đường Sở Vi có chút không tin, nói: “Trong lúc nhạy cảm, tốt hơn hết vẫn nên cẩn thận một chút, sẽ không làm nghe theo của Cao Mẫn Ngọc”

Giang Vô Song nói: “Thời gian và địa điểm đều do Giang Cung Tuấn quyết định, không có gì phải lo lắng chứ?”

Giang Cung Tuấn cũng không lo lắng.

Đừng nói đến Cao Mãn Ngọc, cho dù bây giờ Cao Nghị có đứng trước mặt anh thì anh cũng không sợ.

Trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu đều vô ích.

“Anh về phòng trước để sắp xếp chuyện gặp mặt Cao Mãn Ngọc”

Giang Cung Tuấn xoay người đi vào phòng.

Sau khi về phòng, anh bắt đầu thu xếp.

Trước đây anh từng là tổng soái Nam Cương, không thể dùng quyền lực ở thủ đô, nhưng giờ anh là Thiên Soái, anh muốn làm gì cũng tiện hơn nhiều.

Anh sắp xếp gặp Cao Mãn Ngọc trong một quán bar tối nay.

Lần này, anh đi cùng với Giang Vô Song.

Đường Sở Vi vốn là không muốn Giang Vô Song và Giang Cung Tuấn đi cùng nhau, nhưng nghĩ lại những lời người nhà họ Đường gia đã nói với cô hôm trước, đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Cô kiên quyết không đi mà ở nhà luyện tập.

Trời còn chưa sẵm tối, Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song đã ra ngoài.

Trong xe, Giang Vô Song kinh ngạc nói: “Đường Sở Vi sao vậy, sao tự nhiên lại yên tâm để chúng ta cùng nhau ra ngoài thế này?”

Giang Cung Tuấn sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Em nghĩ nhiều rồi đó, cùng nhau ra ngoài thì sao?”

Giang Vô Song ngây người nhìn Giang Cung Tuấn.

Chuyện tình cảm nam nữ không thể đem ra nói cùng một người đàn ông EQ gần như bằng 0 như này được.

Thủ đô thật sôi động.

Còn chưa bước vào đã nghe tiếng nhạc vang vọng chói tai, dường như cả mặt đất cũng rung chuyển.

Giang Cung Tuấn và Giang Vô Song bước vào một căn phòng lịch sự trên tầng hai.

Vừa ngồi xuống, Giang Vô Song liền hỏi: “Anh Giang, anh đã đi bar bao giờ chưa?”

“Mười năm trước, lúc đi học đã từng cùng bạn học đến thử” Giang Cung Tuấn nhìn cô gái phía dưới đang điên cuồng lắc lư trên sàn nhảy, còn đám con trai vây xung quanh đang gào thét điên cuồng, không khỏi thở dài: “Thanh niên giờ điên cuồng thật”

“Tiếp theo, xin mời cô Khai của chúng tai”

Một giọng nói vang lên.

Ngay sau đó, một cô gái xinh đẹp ăn mặc gợi cảm bước lên sân khấu.

“Cô ấy?”

Giang Cung Tuấn khẽ sửng sốt nhìn cô gái ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.