Cường Đại Chiến Y

Chương 1003: Chương 1003: Dã tâm của Giang Quốc Đạt




Biết được Giang Quốc Đạt đã quay về Giang gia, Giang Vô Song vội vàng chạy trở về. Giang Cung Tuấn cũng muốn đi theo để theo dõi tình hình. Rất nhanh, hai người bọn họ đã trở về Giang gia rồi.

Đại sảnh Giang gia. Các thành viên của Giang gia hầu như đã đồng đủ gần hết. Trong đại sảnh, đã tập trung vài chục người. Mà Giang Quốc Đạt lại ngồi ở vị trí thủ lĩnh, vị trí này, lại là vị trí riêng của tộc trưởng sử dụng.

Ở trong đại sảnh, còn có một chiếc xe lăn. Ngồi trên xe lăn là một ông lão bị chặt đứt hai chân. Hắn là Giang Lạc. Là con của Giang Phùng, là ba của Giang Quốc Đạt và Giang Thời.

Cũng chính là ông ta thúc đẩy mọi chuyện, Giang Vô Song vừa mới ngồi vào vị trí lãnh đạo của Giang gia.

Giang Vô Song có thể ổn định được vị trí trưởng gia tộc này, trừ khi Đường Sở Vị tương trợ bên ngoài, Giang Lạc không thể làm gì được.

Mấy chục người ở đại sảnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

“Sao lại thế này?”

Một âm thanh ở bên ngoài vang lên, ngay sau đó Giang Vô Song bước vào, Giang Cung Tuấn cũng vội vàng bước theo sau.

Giang Vô Song vừa tiến vào đại sảnh, liền nhìn thấy Giang Quốc Đạt ở vị trí thủ lĩnh. Vào lúc này, mặt của cô ta cũng biến sắc. Cô ấy chính là được Giang Quốc Đạt nuôi lớn. Cũng là do Giang Quốc Đạt đào tạo nên. Giang, Giang Quốc Đạt….”

Sững sờ một lúc, gương mặt xinh đẹp của Giang Vô Song mang theo một chút trầm lặng, lạnh lùng mà nói: “Ông chính là kẻ phản bội Giang gia, còn muốn trở về làm cái gì, đó là vị trí của thủ lĩnh, người bây giờ đã không còn là tộc trưởng của Giang gia, đi xuống ngay cho tôi”.

Đối mặt với Giang Quốc Đạt, Giang Vô Song lựa chọn sự cứng rắn. Nếu không sẽ mất đi tất cả.

Ở đại sảnh, tụ tập những thành viên quan trọng của Giang gia, nhưng những người này cũng còn chưa mở miệng, cứ như vậy ngồi ở một bên, yên lặng lắng nghe.

Trên vị trí thủ lĩnh, Giang Quốc Đạt nhìn Giang Vô Song, khóe miệng nhếch lên, tỏ ra một nụ cười thản nhiên.

Trên mặt mang theo chút khen ngợi nói: “Giang Vô Song, không tồi, thật sự không tồi, mới có ba tháng không gặp, cô đã trở thành tộc trưởng rồi, cũng không phí mấy năm nay đã đào tạo cô, chẳng qua, từ giờ trở đi, cô không còn là tộc trưởng nữa, vị trí tộc trưởng này, tôi sẽ đảm nhiệm”.

“Giang Quốc Đạt…” Giang Vô Song bỗng nhiên chỉ ngón tay thon dài ra, chỉ vào vị trí thủ lĩnh của Giang Quốc Đạt nói: “Tôi của ông không thể tha thứ, là kẻ có tội, dám ra tay với ông Giang Phùng, làm bị thương lão tổ, cướp đoạt Linh Quy nội đan của lão tổ, ông bây giờ còn dám xuất hiện ở đây, chẳng lẽ ông không sợ Giang Phùng lão tổ tìm đến ông hay sao?”

“Ha ha…….” Giang Quốc Đạt cười phá lên.

Âm thanh lạnh lùng mà nói: “Vớ vẩn, ta đã ra tay với ông nội khi nào, ta cướp nội đan của ông nội khi nào, ông nội cũng đã lớn tuổi rồi, cho dù biết luyện nội đan, cũng không sống được bao lâu nữa, cho nên ông mới đem nội đan tặng cho ta”

“Nói hươu nói vượn” Giang Vô Song phản bác, “Đây đều là những lời ông nói, không có chứng cứ”. Giang Quốc Đạt híp mắt, chấp vấn mà nói: “Vậy cô nói tôi ra tay với ông nội, cô có chứng cứ không?”

“Ngày đó ông dẫn tôi đi vào mật thất, rõ ràng tôi đã nhìn thấy có vết máu dưới đất, còn ông thì hoang mang thay đổi sắc mặt mà chạy trốn, đây chính là chứng cứ, chính là ông đã ra tay với lão tổ, ông tính toán gọi tôi đến để xử lý thi thể, nhưng chính ông cũng không nghĩ rằng lão tổ chưa chết mà đã chạy mất mất.”

“A!” Giang Quốc Đạt cười lạnh bước ra.

“Được lắm Giang Quốc Đạt, ông nội tăm tích ra sao không rõ, ban đầu ông ra tay với ông nội, đánh lén ông nội, đem người đến, trói tên nghịch tử này lại cho tôi”

Giang Quốc Đạt hét lớn. Nhưng mà, người của Giang gia ở trong phòng vẫn chưa ra tay. Giang Lạc vẫn chưa mở miệng. Ông ta cứ như vậy mà ngồi trên xe lăn, lẳng lặng quan sát tất cả.

“Sao rồi, không có ai nghe lời của tôi à?” Giang Quốc Đạt chậm rãi đứng lên, trong người phát lên một nguồn khí mạnh.

đây chỉ có một người duy nhất có thể chống được nguồn khí của Giang Quốc Đạt phát ra, cũng chỉ có Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn ở trước người của Giang Vô Song chịu nguồn áp lực này. Cô ấy cảm thấy trên vai đang gánh cả ngàn cân nặng, đè đầu gối của cô ấy phải khụy xuống. Bum! Vẫn là không có cách nào tiếp nhận được nguồn áp lực này, nháy mắt đã quỳ trên mặt đất. Ở dưới là sàn nhà cứng rắn, cũng bị quỳ đến hư hỏng.

Sắc mặt của cô ấy tái nhợt, những hạt mồ hôi lớn không ngừng rơi trên mặt, gian nan nói: “Giang, Giang Quốc Đạt, ông muốn làm gì, ông muốn sử dụng vũ lực lớn mạnh để áp chế Giang gia sao, tôi nói cho ông biết, không thể nào, Giang gia sẽ không bị khuất phục.”

“A” Giang Quốc Đạt bật cười nói: “Tôi vốn là tộc trưởng của Giang gia, áo chế cái gì chứ, Giang Vô Song, tôi thật sự nhìn nhầm cô rồi, chính cô thừa dịp tôi đang bế quan, đánh lén ông nội, giết hại ông nội, còn bịa ra những lời nói dối như vậy, đem tất cả tội lỗi đổ hết lên người tôi, rồi trở thành tộc trưởng Giang gia, cô đã biết tội chưa?”.

Ông ta chỉ tay vào Giang Vô Song đang quỳ ở dưới đất.

“Giang Lạc lão tổ, tôi không có, tôi thật sự không có là ông đã khiến tôi phải làm tộc trưởng, ông mau nói ra cho tôi”.

Không có ai vì Giang Vô Song mà mở lời, càng khiến cho cô thần sắc hoảng loạn. Cô ấy thấu hiểu Giang Quốc Đạt.

Nếu như hôm nay không diệt trừ được Giang Quốc Đạt, khiến cho Giang Quốc Đạt trở về Giang gia, thì cô sẽ chết.

Ánh mắt của mọi người đều dồn vào Giang Lạc. Hiện tại, bọn họ chỉ trông cậy vào thái độ của lão tổ. Mà Giang Cung Tuấn, đứng ở phía sau Giang Vô Song, một câu vẫn chưa nói.

Tuy rằng, anh ta cũng là người của Giang gia, nhưng cũng chính là Giang gia này, anh ta căn bản không có quyền nói chuyện.

Giang Lạc là đang nhìn vị trí thủ lĩnh của Giang Quốc Đạt, từng chữ từng chữ nói ra: “Là tôi cho Giang Vô Song làm tộc trưởng”

“Ba, người hồ đồ rồi ư” Giang Quốc Đạt đúng lúc đó mà nói: “Giang gia đã nuôi một kẻ kiêu ngạo, các người đã mù rồi ư, ngay cả ông cũng mù rồi ư, tin tưởng vào Giang Vô Song cái quái gì chứ, hay là ông đã già rồi, thì nên hưởng phúc thôi, đừng có trở về Giang gia gây sự, người đầu, đưa ba trở về nghỉ ngơi.”

Lúc này, Giang Cung Tuấn đứng lên. Anh ta rời khỏi liền bị nguồn khí áp chế, Giang Vô Song quỳ dưới đất.

“Giang Cung Tuấn, muốn làm cái gì, nơi này là giang gia, không có phần cho cậu nói chuyện” Giang Quốc Đạt quát lên.

“Giang Quốc Đạt, ông không còn là tộc trưởng của Giang gia nữa, tộc trưởng là Giang Vô Song, lo làm tốt Thống soái quân đội của ông đi, đừng đến Giang gia nữa” Giang Cung Tuấn thản nhiên nói.

“Làm càn” Giang Quốc Đạt hét lớn, nguồn khí trên người càng ngày càng tăng vọt.

Người của Giang gia trong đại sảnh, có rất nhiều người không chịu nỗi nguồn khí lực này, đều bị nguồn khí vô hình này đánh bay ra ngoài, té nhào tứ tung trên mặt đất, phát ra những âm thanh thống khổ.

Còn Giang Lạc lại bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nói: “Giang Quốc Đạt, bể khổ vô biên, quay đầu là bờ”

“Bớt nói những lời vô nghĩa. Ba, tôi còn gọi ông một tiếng ba, chỗ này không có chuyện của ông, ông về trước đi, nếu không đừng trách tôi cắt đứt tình nghĩa cha con”.

Giang Quốc Đạt lần này trở về là đã chắc chắn Giang Phùng đã chết. Hiện tại Vương Trạch Tây đã chết rồi.

Thiên hội rồi sẽ nhanh chóng nằm trong tay thương hội Đại Đông. Mà mục tiêu của ông ta là cả giới cổ võ. Muốn nắm cả cổ võ, lại muốn bắt đầu từ Giang gia.

Cho nên ông ta nhất định phải trở về vị trí Tộc trưởng Giang gia, sau đó liên hợp tứ đại cổ tộc, tiêu diệt Thiên sơn, diệt nhà họ Tiêu Dao, cuối cùng là Phái Thiên Môn.

Đến lúc đó, cổ võ do ông ta làm chủ. Ai cũng không thể ngăn cản. Người nào ngăn ông ta, người đó chết. Cho dù là ba ruột cũng không ngoại lệ. Giờ phút này, Giang Quốc Đạt đã nhập ma rồi.

Hai mắt ông ta đỏ lên, nhìn Giang Lạc ở phía dưới, từng chữ nói ra: “Tôi cho ông một cơ hội, lập tức trở về ngay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.