Sau khi Giang Cung Tuấn rời khỏi khu biệt thự Đan Thiến ở lại trực tiếp bắt xe tới nhà họ Đường.
Anh ngồi trên taxi, lâm vào trầm tư.
Anh và Đường Sở Vi đã ly hôn. Trước đó sở dĩ anh tới nhà họ Đường là vì Đường Sở Vi lấy cái chết áp chế, hơn nữa Đường Sở Vi còn trúng cổ độc, anh cũng lo lắng cổ độc của Đường Sở Vi sẽ phát tác.
Hiện tại dường như Đường Sở Vi đã thông suốt.
Anh cảm thấy mình không cần phải ở lại nhà họ Đường thêm nữa, “Đại ca, tới rồi.”
Lời nhắc nhở của tài xế khiến Giang Cung Tuấn kịp phản ứng.
“Ah”
Giang Cung Tuấn gật đầu, quét mã trả tiền rồi xuống xe.
Khi đến biệt thự nhà họ Đường, trời đã từ từ tối đen.
Trong biệt thự nhà họ Đường đèn đuốc sáng trưng.
Anh đi tới nhấn chuông cửa.
Rất nhanh cửa đã được mở ra.
Mở cửa là một người đàn ông hơn hai mươi tuổi mặc âu phục đắt giá, kiểu cách vô cùng.
Anh ta là Đường Tấn.
“Ai?” Các bạn cố gắng tìm trang nguồn như trên hình nhé!”
Khi Giang Cung Tuấn là Hắc Long đã giúp nhà họ Đường rất nhiều.
Trước đây Đường Thành Lâm già mà hồ đồ, không thấy rõ thế cục.
Chờ sau khi ông ta thấy rõ mọi thứ đã quá muộn.
Giang Cung Tuấn đã ly hôn với Đường Sở Vị, quay về Nam Cương, tiếp đó anh lại bị công thẩm, bị giáng chức thành bần dân.
Đường Sở Vi cũng ở đây.
Mấy ngày nay cô đi cứu thế, bắt đầu hỗ trợ Hứa Linh tiếp xúc với nghiệp vụ công ty.
Hôm nay là sinh nhật mẹ cô, cô cũng không tới công ty.
Cô mặc một bộ lễ phục dạ hội trễ ngực màu trắng cao quý, mái tóc dài màu đen uốn cong, lộ ra vầng trán trắng tinh, hiển lộ rõ khí chất cao quý.
Cô đi tới, làn váy dài kéo trên mặt đất, trên gương mặt xinh đẹp mang theo ý cười. Cô vươn bàn tay trắng nõn ra kéo lấy Giang Cung Tuấn, cười xán lạn nói: “Chồng, anh trở lại rồi, hôm nay là sinh nhật mẹ”
“Anh trở về lấy sách thuốc trong phòng”
Giang Cung Tuấn nói một câu.
Trên đường đón xe trở về anh đã suy nghĩ cẩn thận.
Nếu đã ly hôn vậy không cần dây dưa nữa.
Anh dự định cầm quyển hạ Y Kinh xong sẽ rời đi.
“Anh rể”
Một người đàn ông mặc quân trang cao ngất, trên mặt hiện vẻ cương nghị đi tới.
Anh ta là Hà Công Mạnh.
Nhờ có Giang Cung Tuấn nên anh ta mới được lựa chọn tham gia huấn luyện đặc biệt.
Hiện tại việc huấn luyện đặc biệt còn chưa kết thúc, nhưng anh ta vẫn xin nghỉ trở về chỉ vì muốn gặp Giang Cung Tuấn một lần, đích thân cảm ơn anh.
Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn Hà Công Mạnh, cười nói: “Không tệ lắm, mới không bao lâu trông cậu đã rắn chắc hơn nhiều”
Hà Công Mạnh cười nói: “Huấn luyện rất gian khổ, nhưng em lại cảm thấy rất hăng hái, chỉ hy vọng một ngày kia em có thể trở thành anh hùng dân tộc như anh rể, bảo vệ quốc gia.”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Anh hùng gì, hiện tại tôi đã không còn là tổng thống lĩnh quân Hắc Long Nam Cương, không còn là Hắc Long, tôi chỉ là một bình dân”
“Trong lòng em anh rể vĩnh viễn là anh hùng”
Hà Công Mạnh nói như chém đỉnh chặt sắt.
“Giang Cung Tuấn” Hà Huỳnh Đồng cũng đi tới.
“Ông ngoại.” Giang Cung Tuấn cũng kêu một tiếng.
Đối với nguyên lão cách mạng này anh rất tôn kính, cũng vì những nguyên lão cách mạng này Đại Lan mới có thể vượt qua thời khắc gian nan nhất, đưa tới bước phát triển bay vọt cấp độ sử thi.
“Chuyện của cậu tôi cũng đã từng nghe nói, việc này đúng là nhà họ Đường không đúng, là Sở Vi không đúng. Nếu hiểu lầm đã được hóa giải, vậy cậu trở lại đi, nhà họ Đường mãi mãi chào đón cậu, Hà Huỳnh Đồng tôi chỉ nhận đứa cháu rể là cậu.
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Cảm ơn ý tốt của ông ngoại, nhưng cháu thấy hay là thôi đi. Sở Vi rất ưu tú, hiện tại cháu chỉ là bình dân, không xứng với cô ấy.”
Hà Diệp Mai đi tới mắng: “Giang Cung Tuấn, cậu nói vậy là có ý gì? Người một nhà đã cầu cậu như vậy cậu còn tưởng mình tươi mát lắm sao?
Nếu không phải nể tình những chuyện cậu đã làm vì nhà họ Đường, cậu cho rằng cậu còn có thể vào cửa nhà họ Đường sao?”
“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Đường Sở Vi lập tức trâm mặt, “Khó khăn lắm Giang Cung Tuấn mới trở về, thái độ của mẹ không thể tốt hơn một chút sao.”
“Khó, chẳng lẽ không đúng sao?” Hà Diệp Mai thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, lập tức yếu ớt, nhỏ giọng nói: “Hai ông đã khép nép cầu cậu ta như vậy, cậu ta còn không thức thời.”
“Tôi đi lên lấy đồ sau đó lập tức rời đi”
Giang Cung Tuấn cũng không để ý nhiều mà đi thẳng lên tầng hai.
Đường Sở Vi cũng đi theo.
Tầng hai, trong một căn phòng.
Giang Cung Tuấn mở ngăn tủ, lấy quyển hạ Y Kinh từ bên trong ra.
Đường Sở Vi đi đến nói: “Giang Cung Tuấn, anh muốn đi em cũng không miễn cưỡng anh”
Giang Cung Tuấn nhẹ nhàng gật đầu. Hiếm có khi Đường Sở Vi lý trí như vậy, anh mở miệng hỏi: “Sách thuốc của anh em có từng xem qua chưa?”
“Ừm” Đường Sở Vi gật đầu. Cô cũng không giấu giếm, nói như thật: “Trong khoảng thời gian này em ở nhà buồn chán đã từng mở ra xem, bên trong là cổ văn, là dòng chữ ngàn năm trước, ghi lại một số biện pháp châm cứu. Em cũng không hiểu nhiều. Chẳng qua phương pháp minh tưởng bên trong rất không tồi, có thể khiến người tĩnh †âm, tĩnh tâm là có thể suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện”
Giang Cung Tuấn hơi kinh ngạc.
Anh không nghĩ tới Đường Sở Vi lại có thể hiểu được dòng chữ trong quyển hạ Y Kinh, còn có thể hiểu được phương pháp minh tưởng.
“Ai, ai dạy em biết cổ văn? Trừ em ra còn có người nào từng xem qua?”
Giang Cung Tuấn nhìn chòng chọc vào Đường Sở Vi. Lần này trở về Đường Sở Vi có biến hóa quá lớn, hơn nữa Đường Sở Vi còn biết tất cả mọi chuyện của anh.
Anh nghĩ trong khoảng thời gian này chắc chăn Đường Sở Vi đã tiếp xúc với người nào đó.
“Cũng chỉ có mình em xem qua. Những cổ văn này em tìm được trên internet, tìm hiểu từng chữ một mới lĩnh ngộ được.’ Đường Sở Vi nhỏ giọng nói.
Thật ra Giang Thời đã tới nhà họ Đường.
Giang Thời cũng đã từng xem qua quyển sách thuốc này.
Chữ bên trong đều là Giang Thời dạy cô.
Phương pháp minh tưởng cũng là Giang Thời nói.
Chỉ có điều Giang Thời liên tục nhắc nhở cô, ngàn vạn lần không thể nói chuyện này cho Giang Cung Tuấn. Giang Thời nói chưa tới lúc, Giang Cung Tuấn biết sẽ xảy ra chuyện lớn, bởi vậy cô cũng không dám nói.
Giang Cung Tuấn cũng không trách tội quá nhiều. Dù sao thì thời điểm ra đi anh cũng không nhắc nhở Đường Sở Vi, không nói là không cho cô xem.
Thật ra có xem cũng chẳng sao.
Trong này ghi chép rất ít về y thuật, đại đa số đều là lý giải và vận dụng tám mươi mốt kim nghịch thiên.
Cho dù Đường Sở Ví có biết cũng chẳng sao, bởi vì không có tám mươi mốt kim nghịch thiên, có biết cũng vô dụng.
Anh cầm sách thuốc rời đi.
“Anh muốn đi thật sao?” Đường Sở Vi mở miệng giữ lại.
Cô ôm lấy Giang Cung Tuấn từ phía sau, chôn đầu phía sau lưng anh, dịu dàng nói: “Không thể cho em một cơ hội sửa đổi sao?”