Cường Đại Chiến Y

Chương 331: Chương 331: Ép buộc (2)




“Ha ha”

Tiếng cười lạnh lẽo của Giang Vũ Bảo vang lên, hệt như vừa nghe được chuyện cười buôn cười nhất trần đời.

“Giang Cung Tuấn, loại nghịch tử như mày vừa nói gì cơ? Hỏi tao có muốn Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ không? Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ là bảo vật nhà họ Giang bảo hộ, mày chỉ là con cháu của kẻ phản bội, là thứ nghiệt chủng dư thừa của nhà họ Giang mà thôi, ông nội mày đáng chết, mày cũng nên chết”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn trầm xuống.

Đi từng bước tới gần Giang Vũ Bảo.

Thiên Tử vừa hay đi tới kịp lúc, chắn trước người Giang Cung Tuấn: “Giang Cung Tuấn, anh muốn làm gì? Anh biết anh ta là ai không, anh ta là con cháu chân chính, là chủ nhân tương lai của nhà họ Giang, anh chỉ là người mang tội trong nhà họ Giang, nhìn thấy cậu ấm của gia tộc, không quỳ xuống đã là đại bất kính “

“Cút.”

Giang Cung Tuấn lạnh lùng quát.

Tiếng hô như sấm, dọa Thiên Tử phát ngốc luôn.

Vài giây sau, Thiên Tử mới lấy lại tỉnh thân, anh ta cũng chỉ nói vài câu tượng trưng thôi.

Cơ thể khẽ lùi lại phía sau.

Giang Vũ Bảo nhìn thấy sắc mặt trầm thấp của Giang Cung Tuấn mà vẫn bước thêm một bước, sắc mặt anh thật đáng sợ.

Đáng chết, sao tên nhóc này lại mạnh như vậy chứ?

Anh ta bị thực lực của Giang Cung Tuấn nghiền áp.

Ra tay chính diện với Giang Cung Tuấn, khớp xương của anh ta sắp nát bét rồi, bây giờ cánh tay còn không có sức lực để nhấc lên nữa.

“Giang Cung Tuấn, mày muốn chết sao?”

Giang Vũ Bảo lạnh giọng quát.

Giang Cung Tuấn đi tới trước mặt anh ta, dùng một tay xốc người đối diện lên, lạnh lùng nói: “Ông nội tao, ba tao, mấy chục miệng ăn nhà tao, đều là do nhà họ Giang sai bảo tứ đại hào môn giết?”

“Đúng vậy”

Giang Vũ Bảo không phủ nhận.

“Giang Thời đáng chết, ông ta ăn trộm bảo vật gia tộc, chạy trốn tới Thành phố Tử Đằng, ông ta là thứ phản bội gia tộc, dựa theo quy định, ông ta đáng chết, mày cũng phải chết”

“Vậy tao sẽ giết chết mày trước.”

“Thử xem?”

Giang Vũ bảo không sợ hãi.

Anh ta đã điều tra rành mạch tất cả các chỉ tiết của Giang Cung Tuấn, với năng lực của nhà họ Giang, muốn điều tra Giang Cung Tuấn là quá dễ dàng, hành động gì của Giang Cung Tuấn trong Thành phố Tử Đăng, nhà họ Giang đều nắm rõ như nắm trong lòng bàn tay.

Giang Vũ Bảo biết, thực lực của Giang Cung Tuấn rất mạnh.

Nhưng lại không nghĩ rằng lại có thể mạnh như vậy.

Nhưng, anh ta còn biết, có một thứ có thể uy hiếp được Giang Cung Tuấn.

Đó là Đường Sở Vi.

“Muốn mạng sống Đường Sở Vị, tốt nhất là mày buông tay ra cho tao.”

Nghe thây ba chữ Đường Sở Vị, trái tim Giang Cung Tuấn run lên, buông lỏng Giang Vũ Bảo, lạnh lùng nhìn anh ta: “Mày đã làm gì Đường Sở Vi?”

Giang Vũ Bảo lấy di động ra, gọi một cuộc gọi video trên điện thoại.

Người bên kia đã nhanh chóng tiếp máy.

Một hình ảnh xuất hiện ngay trong tầm mắt Giang Cung Tuấn.

Trong Video, Đường Sở Vi bị trói, con dao tì lên gương mặt trắng nõn của cô.

Mắt cô bị che lại, miệng bị bịt kín, phát ra âm thanh ô ô.

Giang Cung Tuấn nắm chặt tay, trên cánh tay còn nổi lên chẳng chịt những sợi gân xanh, trên người tản mát ra ý định giết chóc đáng sợ.

Đan Thiến đứng cách đó không xa thấy cảnh tượng này cũng bị dọa tới mức run hết cả người.

Cô ta không hề nghĩ đến chuyện Đường Sở Vi sẽ bị bắt.

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn Giang Vũ Bảo.

Giờ phút này, anh đã có nhận biết rõ ràng về thực lực nhà họ Giang.

Anh đã sắp xếp để vài vị sát thủ có thực lực mạnh mẽ âm thầm bảo vệ Đường Sở Vị, tuy anh và Đường Sở Vi đã ly hôn, nhưng anh cũng không bỏ mặc cô mà vẫn chọn cách bảo vệ trong im lặng, dưới sự bảo vệ của những người mạnh như vậy, Đường Sở Vi vẫn bị bắt.

Lúc này, điện thoại Giang Cung Tuấn bỗng vang lên.

Sắc mặt anh không thay đổi nghe điện thoại.

“Anh Giang, không hay rồi, đã xảy ra chuyện, Đường Sở Vi bị bắt”

Là Giang Ly gọi tới.

“Kẻ bắt Đường Sở Vi rất mạnh, sát thủ âm thầm bảo vệ Đường Sở Vi đều bị đánh bất tỉnh”

“Biết rồi”

Giang Cung Tuấn ngắt điện thoại.

Anh nhìn Giang Vũ Bảo, mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nói: “Mày muốn làm gì?”

“Quỳ xuống”

Giang Vũ Bảo cậy mình nắm được điểm yếu của anh, lạnh lùng quát: “Giang Cung Tuấn, đồ phản nghịch, mày là người có tội, lập tức quỳ xuống cho tao, nếu không Đường Sở Vi sẽ chết trong tức khắc”

“Không thể, đàn ông lạy trời lạy đất lạy cha mẹ, sao có thể quỳ xuống dưới chân kẻ tiểu nhân” Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn Giang Vũ Bảo, nói: “Đường Sở Vi đã từng là vợ của tao, nhưng bây giờ tao và cô ấy đã ly hôn, mày dùng cô ta để kiềm chế tao, chỉ sợ là suy nghĩ nhiều rồi”

“Một dao”

Giang Vũ Bảo mở miệng nói với người trong di động.

Thành phố Tử Đăng, trong công trường đang xây dựng, Đường Sở Vi bị trói trên ghế, Nơi đây canh giữ nghiêm ngặt, tất cả đều là những người đàn ông mặc đồ đen.

Trong đó có một người cầm con dao sắc bén dí lên mặt Đường Sở Vi.

Hắn nhận được mệnh lệnh, giơ tay chính là một đao.

Giơ tay chém xuống, trong nháy mắt, má trái của Đường Sở Vi xuất hiện một vết thương máu chảy đầm đìa, máu tươi nhỏ giọt lăn trên gương mặt, nhiễm hồng váy áo trắng tinh.

Trên mặt đột nhiên đau nhức, nhưng miệng lại bị bịt kín, chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô.

Cô không ngừng cố gắng tránh thoát, nhưng lại không thể thoát ra.

Giang Vũ Bảo cầm di động quơ quơ trước mắt Giang Cung Tuấn, cười nói: “Nếu không thể dùng cô ta để kiềm chế mày, vậy tao sẽ giết chết cô ta, thật là đáng tiếc, một cô gái xinh đẹp như vậy mà hương tan ngọc nát, yếu mệnh chết đi.”

Sắc mặt Giang Cung Tuấn vẫn lạnh nhạt như “Rốt cuộc mày muốn làm gì?”

Giang Vũ Bảo bật cười: “Tao muốn mày quỳ xuống”

“Vậy mày giết chết cô ta đi, nhưng tao chắc chản, tao sẽ giết chết mày.”

Giang Cung Tuấn không dao động Cho dù hiện tại anh còn để ý Đường Sở Vi.

Nhưng là anh biết, bây giờ không thể thỏa hiệp.

Một khi thỏa hiệp, Giang Vũ Bảo sẽ tóm lấy chuyện này để uy hiếp anh, như vậy sẽ rất bị động, thế nên anh mới giả bộ không thèm quan tâm Cho dù trong lòng khẩn trương muốn chết Nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra ngoài Giang Vũ Bảo nhíu mày.

Trong tài liệu anh ta điều tra được, không phải Giang Cung Tuấn rất để ý Đường Sở Vì sao, hiện tại không chút dao động là thế nào Suy nghĩ vài giây, anh ta mở miệng nói: “Giang Cung Tuấn, tao không làm khó mày nữa, cũng không làm khó Đường Sở Vi, mày lấy đồ vật thuộc về nhà họ Giang trả lại cho nhà họ Giang, tao thả Đường Sở Vị, thế nào?”

“Đồ vật?”

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta, nói từng chữ từng chữ: “Trong tay tao có thứ gì thuộc vê nhà họ Giang?”

Giang Vũ Bảo lạnh lùng nói: “Mày còn giả ngu với tao à? Khai quật một cái rương trong lăng mộ Lan Vương, đồ vật bên trong liên quan đến bảo vật gia truyền Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ, đừng nói với tao là đồ vật không có trong tay mày”

Giang Cung Tuấn liếc mắt nhìn qua Thiên Tử.

Thiên Tử xua tay, nói: “Giang Cung Tuấn, chuyện này không phải tôi nói, năng lực nhà họ Giang sâu hơn anh tưởng tượng nhiều, nhà họ Giang là một trong bốn dòng họ lâu đời đứng đầu, mạng lưới tình báo trải rộng toàn thế giới, muốn biết chuyện này quá đơn giản.”

“Ở két sät trong Nội Kinh các thành phố Tử Đăng”

Giang Cung Tuấn hít một hơi thật sầu.

Chiếc hộp được khai quật trong lăng mộ Lan Vương cũng không có gì, chỉ là một quyến sách cổ mà thôi, mặt trên khắc hoạ mười tám người, trên cơ thể đánh dấu một ít huyệt đạo và kinh mạch.

Mấy thứ này Giang Cung Tuấn đều đã ghi tạc trong đầu.

Cho Giang Vũ Bảo cũng không sao.

Giang Vũ Bảo gọi một cuộc điện thoại, nói: “Mau tơi Nội Kinh các, mở két sắt ra”

Sau khi sai bảo cấp dưới xong lập tức ngắt điện thoại.

Giang Cung Tuấn lạnh lùng nhìn anh ta.

Anh ta cũng nhìn Giang Cung Tuấn.

Thiên Tử đứng ra giảng hoà, cười nói: “Ai, hai người đang làm gì vậy, đều là người một nhà, ngồi xuống đây uống ly trà nào.”

Giang Vũ Bảo nhếch miệng lên, vẽ lên một nụ cười lạnh nhạt, xoay người đi tới đình hóng gió, ngồi xuống.

Giang Cung Tuấn cũng đi qua, ngồi xuống đối diện anh ta.

Bấy giờ Đan Thiến Thiến mới đi ra, ngồi bên cạnh Giang Cung Tuấn.

Mấy người ngồiở cùng nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện, không khí có vẻ dị thường.

Thiên Tử cười nói: “Giang Cung Tuấn, năm đó chuyện nhà họ Giang tôi thật sự không biết, nhưng tôi cũng nghe nói, chuyện này đúng thật là ông nội anh làm phản, ăn trộm bảo vật Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ rồi rời khỏi thủ đô, quy tắc bốn gia tộc lớn rất nghiêm khắc, đây quy định từ thời Lan Vương, một khi trái lại, chết”

Với bốn gia tộc lớn này, Giang Cung Tuấn cũng không biết nhiều.

Chỉ là Thiên Tử đã từng nói với anh, trong tay bốn gia tộc lớn đều có một bảo vật.

Anh không thay đổi sắc mặt hỏi: “Bốn gia tộc lớn và Lan Vương có quan hệ gì, vì sao đồ vật khai quật trong lăng mộ Lan Vương có quan hệ với bảo vật lưu truyền ngàn đời của nhà họ Giang?”

“Chuyện này?”

Thiên Tử hơi sửng sốt, giải thích: “Thật ra tôi cũng không biết nhiều, chỉ là nghe người lớn trong nhà nói qua, người đứng đầu bốn gia tộc lớn trước kia đều là thần tử của Lan Vương gia từ ngàn năm trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.