Cường Đại Chiến Y

Chương 20: Chương 20: Giấy chuyển nhượng cổ phần




Tại nhà họ Đường; Đường Thành Lâm chỉ thấy gia đình Đường Hiện quay về chứ không thấy Đường Sở Vị, lập tức trầm mặt quát lên: “Sở Vi đâu? Sao không dân Sở Vi:trở về?”

Đường Mỹ Oanh đi tới đỡ Đường Thành Lâm: “Ông nội đừng giận, nghe cháu nói đã. Đường Sở Vi rất quá đáng, bắt người nhà bọn cháu quỳ xuông, bọn cháu đã quỳ rồi mà cô ta vẫn không về, còn kêu ông nội cho Đường Bình 10% cổ phần tập đoàn, nói ông là ông già chết tiệt bất công, người nhà họ Đường đều có cổ phần mà chỉ có nhà họ không có.”

Đường Thành Lâm tức giận đến tái mặt.

Đường Mỹ Oanh kịp thời nói: “Ông nội, không phải cháu mắng ông đâu, là Đường Sở Vĩ nói thế”

“Tức chết ta!” Đường Thành Lâm thở hổn hển, hung tợn mắng: “Ỷ vào chút quan hệ với Diệp Hình mà thật sự không coi ai ra gì, ngay cả gia chủ cũng không để vào mắt!”

Đường Lăng cũng thêm mắm thêm muối kể lại, nói mình quỳ xuống van xin Đường Sở Vi như thế nào, Đường Sở Vi chửi bới họ ñhư thế nào, mắng Đường Thành Lâm như thế nào. Trên đường về nhà, cả nhà họ đã thương lượng hết rồi, Đường Sở Vi chắc chắn sẽ về nhà, nhưng nếu vậy thì cô ta sẽ năm giữ quyền lực, họ không muốn thấy cảnh tượng đó chút nào. Song Đường Sở Vi mà không về thì nhà họ Đường sẽ tổn thất nặng nề. Gia đình họ thương lượng cứ nói xấu Đường Sở Vi trước mặt Đường Thành Lâm trước. Lúc trước Đường Sở Vi phạm lỗi khiến nhà họ Đường suýt nữa bị hủy diệt, lại thêm chuyện này thì dù Đường Sở Vi về nhà thì cũng không thể nắm giữ quyền lực.

Nghe vậy, Đường Thành Lâm suýt nữa ngất xỉu. Ông ta tựa lưng vào sofa thở hổn hển, cầm gậy chống chỉ vào Đường Hiện nói: “Cho, chỉ cần cô ta có thể trở về thì sẽ cho cô ta 10% cổ phần.

Kêu cô ta gọi điện thoại cho Diệp Hình ngay lập tức!”

Mặc dừ Đường Thành Lâm đã giả, những ông ta còn chưa hồ đồ. Chỉ khi nào Đường Sở Vi trở về thì nhà họ Đường mới có thể tiếp tục hợp tác với Vạn Quân, sự nghiệp của nhà họ Đường mới được nâng cao một bước.

Phòng khám Trần Tục, Đường Sở Vi khó hiểu nhìn Giang Cung Tuấn: “Cung Tuấn, lại sao Diệp Hình lại tốt với em như vậy? Em có quen ông ấy đâu? Ban đầu ông ấy đích thân đón em vào Vạn Quân, bây giờ em bị đuổi đi, ông ấy lại vì em mà hủy bỏ hợp tác với nhà họ Đường. Anh nói thật cho em đi, có phải là vì anh không?”

Giang Cung Tuấn biết không giấu được bao lâu, bèn cười nói: “Đúng là vì anh”

“Em biết ngay mà, hèn chỉ Diệp Hình lại kính trọng em như thế, thì ra thật sứ là vì anh” Đường Sở Vi tỉnh ngộ.

Giang Cung Tuấn nói: “Anh là trẻ mồ coi, mấy năm trước làm lính từng cứu mạng Diệp Hình.

Ông ta nợ anh ân tình, Vạn Quân hợp tác với Vĩnh Nhạc, lại thêm chuyện hôm nay đều là ân tình Diệp Hình đền đáp, bây giờ đã trả hết rồi”

“Cảm ơn anh”

Giang Cung Tuấn nắm tay Đường Sở Vi: “Đều là người một nhà, nói cảm ơn làm gì?”

“Đúng rồi, sao anh lại biết y thuật?” Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, cảm thấy người chồng này thật sự đầy bí ẩn.

Giang Cung Tuấn cười giải thích: “Tử Đằng được gọi là kinh đô dược liệu, hội tụ y học cổ truyên khắp thiên hạ, anh lớn lên ở viện mồ côi, viện trưởng chính là một thầy thuốc, cho nên anh học với anh ấy một chút.”

“Chỉ một chút thôi á?” Đường Sở Vi liếc xéo.

Cô biết mình bị bỏng toàn thân, ngay cả kỹ thuật phẫu thuật thẩm mỹ hiện đại nhất cũng không thể hồi phục, nhưng lại được Giang Cung Tuấn chữa khỏi trong vòng mười ngày. Cả gương mặt bị rạch nữa, mặc dù còn băng bó, nhưng cô có thể cảm nhận được vết thương của mình đang dần lành lặn.

“Thật sự chỉ có một chút thôi. Người cứu em là cậu ta, cậu ta mới là thần y che giấu sâu” Giang Cung Tuấn chỉ vào Ngô Huy ngồi hút thuốc bên cạnh.

Ngô Huy đứng dậy, xấu hổ cười n ói: “Chào chị dâu, em là Ngô Huy, lớn lên chung viện mồ côi với anh Giang. Sau khi anh ấy đi lính thì em học chút y thuật”

Đường Sở Vi không nghi ngờ. Chẳng qua bây giờ cô vẫn còn hơi lọ lắng mình đòi quá nhiều cổ phần. Doanh nghiệp chính của nhà họ Đường là Vĩnh Nhạc, nhưng ngoài ra còn có không ít sản nghiệp, nhà hàng khách sạn vân vân… Tổng tài sản khoảng chừng hơn một trăm triệu đô la. 10% không phải là số lượng nhỏ, cô sợ ông nội sẽ không cho mình. Bây giờ cô chỉ còn cách chờ đợi.

Không lâu sau, Đường Hiện lại đến phòng khám Trần Tục, lần này chỉ có một mình ông ta, mang theo giấy chuyển nhượng cổ phần tập đoàn.

“Sở Vi, đây là giấy chuyển nhượng do ba đích thân ký tên. Chỉ cần Đường Bình ký tên thì sẽ sở hữu 10% cổ phần doanh nghiệp gia tộc. Bây giờ bác đã mang giấy chuyển nhượng tới cho cháu rồi, có phải cháu nên gọi điện cho Diệp Hình, kêu ông ấy đừng hủy bỏ hợp tác với Vĩnh Nhạc không?”

Đường Sở Vi nhận hợp đồng từ Đường Hiện, xem thật kỹ. Thấy đúng là hợp đồng cổ phần, cô vui vẻ hoan hô: “Cung Tuấn, ông nội thật sự cho em nè, cuối cùng ba em có thể ngẩng đầu lên rồi “Sở Vi, cháu mau gọi điện đi, mấy chục chiếc xe tải chở nguyên vật liệu vị ứ đọng ở Vĩnh Nhạc, chờ giải quyết xong chuyện này rồi về nhà ăn mừng cũng chưa muộn” Đường Hiện đúng lúc lên tiếng.

Đường Sở Vi nhìn Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừ, em gọi đi”

“Em… em làm được không?” Đường Sở Vi hơi nhút nhát, chung quy Diệp Hình chỉ nợ ân tình của Giang Cung Tuấn.

Giang Cung Tuấn nói: “Được mà, em gọi đi”

Lúc này Đường Sở Vi mới lấy di động ra gọi cho Diệp Hình. Diệp Hình không hề chần chờ, lập tức đồng ý tiếp tục hợp tác với Vĩnh Nhạc. Đường Hiện ngồi bên cạnh nghe rõ ràng rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù tặng mất 10% cổ phần, nhưng chỉ cần tiếp tục hợp tác với Vạn Quân thì tài sản của nhà họ Đường sẽ cảng ngày càng nhiều.

“Sở Vi, mười ngày sau là tiệc mừng thọ tám mươi của ba, cháu nhớ đến dự. Bác cả về trước đây” Đường Hiện để lại một câu rồi lái xe rời đi.

“Cung Tuấn, chúng ta mau về nhà báo cho ba biết tin tốt lành này thôi” Đường Sở Vi kéo Giang Cung Tuấn rời đi. Thấy cô vui vẻ như vậy, Giang Cung Tuấn rất thỏa mãn.

Anh và Đường Sở Vi cùng về nhà, cửa nhà đóng kín. Đường Sở Vi cầm hợp đồng, khẩn trương gõ cửa. Không lâu sau, một cô gái hai mươi mấy tuổi ăn mặc khêu gợi, mang dép lê mở cửa phòng. Trông cô ta có chút nhan sắc, chính là Ngô Mịch, vợ Đường Tấn. Ngô Mịch chán ghét nói: “Chị còn về đây làm gì? Ba mẹ không muốn thấy chị, cút đi!” Nói xong, cô ta đóng sầm cửa lại.

Giọng nói của Đường Tấn vang lên từ buồng trong: “Ai vậy?”

Ngô Mịch đáp: “Một con sao chổi xui xẻo”

Nghe vậy, Đường Tấn biết ngay là Đường Sở Vi đã về. Cậu ta mở cửa phòng nhìn Đường Sở Vi mắt ngấn lệ ôm tờ giấy đứng ngoài cửa, kéo cô vào nhà nói: “Chị mau vào đi, ba mẹ ra ngoài rồi”

Ngô Mịch nhanh chân chặn trước mặt Đường Tấn, lạnh lùng nói: “Đường Tấn, anh làm gì vậy hả?

Nếu mẹ biết anh cho con sao chổi này vào nhà thì tiền mua xe của anh sẽ không còn đâu.”

Lần này Đường Tấn về nhà, thứ nhất là vì nhà họ Đường xảy ra chuyện, cậu ta về làm bạn với cha mẹ. Thứ hai là cậu ta biết Hà Diệp Mai có hơn 6 tỷ trong tay, vừa lúc cậu ta muốn thay xe mới nên mới xin xỏ Hà Diệp Mai mua xe cho mình. Đó chính là số tiền mà đám con nhà giàu cho Giang Cung Tuấn làm tiền chia tay lúc đến đón Đường Sở Vĩ tan tầm.

“Đồ xui xẻo, mày về nhà làm gì?” Lúc này, một người phụ-nữ trung niên dắt một con chó gâu đần đi vào nhà. Hà Diệp Mai ghét bỏ nhìn Đường Sở Vi.

“Mẹ”

“Đừng kêu tao là mẹ, tao không có đứa con gái như mày!”

Đường Sở Vi mắt ngấn lệ, nhưng cô không khóc mà đưa hợp đồng cho bà ta: “Ông nội đã cho con về nhà, còn cho con hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, chỉ cần ký tên vào hợp đồng này thì sẽ có được 10% cổ phần nhà họ Đường, con mang về cho ba”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.